Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi

Chương 13: Triệu Chứng Rõ Ràng




Editor: Tô

Beta: Mòi

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Thành phố A, Liễu gia.

Vương Dao với Liễu Hoa Cường sắc mặt trầm xuống, ngồi trên ghế sofa nhìn video camera giám sát trên màn hình vi tính.

Liễu Hoa Cường đột nhiên quơ lấy ly trà ném xuống đất, ly trà mạ vàng chạm đất xoảng một tiếng vỡ nát làm cho Vương Dao sợ hết hồn, Liễu Hoa Cường hét lên "Sao cái thằng vô lại này còn chưa bị bắt hả! Chú Tường đâu! Không phải đã giao cho chú làm việc này sao! Nhìn xem mấy tên truyền thông chó má này ăn nói bậy bạ biến tôi thành cái dạng gì, thật là nuôi ra bọn phế vật!" Liễu Hoa Cường nổi nóng đứng lên đi vòng vòng hai vòng, chợt nhấc chân lên đá cái ghế bên cạnh, hét lớn ra ngoài cửa "Chú Tường! Chú Tường!"

Vương Dao vội vàng đứng dậy vỗ lưng ông khuyên nhủ "Chú Tường hai ngày trước bị ốm phải nằm viện anh không nhớ sao? Quản gia mới tới còn chưa kịp xử lý chuyện này, đừng nóng giận đừng nóng giận mà.

Thật ra muốn giải quyết chuyện này ổn thoả cũng rất đơn giản, chúng ta không cần phải đắc tội hai bên, tại sao phải bị kẹp ở giữa cho tức giận."

Liễu Hoa Cường nghe vậy ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Vương Dao.

Trong mắt không có sự nghi ngờ nào, hiển nhiên là hết sức tín nhiệm người phụ nữ của mình "Xử lý như thế nào? Điều quan trọng nhất bây giờ là tẩy sạch dư luận nhắm vào tôi.

Nếu không khó mà bảo đảm, lỡ có người tin vào chuyện hoang đường này mà đi điều tra tôi tìm ra được điều gì đó, đến lúc đó chúng ta sẽ xong đời."

Vương Dao cười một tiếng, dáng vẻ đã tính trước kĩ càng "Bọn họ làm loạn lâu như vậy đơn giản là muốn mượn chuyện cháu trai bọn họ bị Liễu Sùng mang đi mà đòi tiền chúng ta thôi.

Mặc dù Liễu Sùng là con chúng ta, nhưng mà phạm phải sai lầm lớn như vậy không thể bắt chúng ta lúc nào cũng chùi đít bao che cho nó được.

Bắt cóc cháu người ta cũng không phải chuyện nhỏ.

Hai người bọn họ bây giờ vẫn ổn, một khi lỡ xảy ra chuyện gì thật sẽ biến tướng thành chuyện mưu sát.

Đến lúc đó nhà chúng ta có một tên tội phạm giết người thì chức cục trưởng của anh đừng mong làm nữa.

Theo em thì hai người này không phải là muốn tìm cháu mình sao, vậy cứ để bọn họ tìm đi.

Anh phải nói thật cho em biết bọn Liễu Sùng bây giờ đang ở thành phố nào.

Nếu chỉ đưa tiền rồi đuổi bọn họ đi căn bản không thoả mãn được bọn họ.

Loại người như vậy, anh bỏ tiền lần một nhất định sẽ có lần thứ hai, cũng không thể xử lý bọn họ dễ dàng được.

Bây giờ cả thế giới đều biết chúng ta có xung đột với hắn, một khi mà bọn họ có chuyện gì đó thiếu tay thiếu chân, coi như không phải chúng ta làm đi nữa thì cái chậu cứt này cũng úp lên đầu anh mà thôi."

Những lời này có thể coi như đi vào lòng của Liễu Hoa Cường, ông chưa từng nghĩ tới những vấn đề này.

Nhưng nếu vì chuyện này chọc giận tiểu súc sinh Liễu Sùng kia, khiến anh vạch trần chuyện của ông ra ngoài thì phiền toái.

Nhưng mà trước mắt cũng không biện pháp giải quyết nào tốt hơn, ông trầm ngâm một lúc lâu, thoả hiệp nói "Nếu bọn họ đòi tiền thì cho bọn họ tiền.

Điều kiện tiên quyết là tìm mấy nhà truyền thông tới, bắt bọn họ thanh minh trước truyền thông là cháu bọn họ tự nguyện đi với người khác.

Thuận tiện nói cho bọn họ tung tích của cháu họ trước giới truyền thông, để phòng ngừa bọn họ mượn đề tài này đòi tiền lần nữa.

Chờ chuyện này lắng xuống ông đây sẽ cho bọn họ biết tiền ông không dễ lừa như vậy! Về phần tiểu súc sinh kia, ông đây không trị được nó thì để cho hai tên côn đồ đi hành hạ giày vò bọn họ trước đã."

Lần này Vương Dao vô cùng hài lòng, vẫn không quên giả bộ dáng vẻ "mẹ hiền" thương tiếc nói "Đứa nhỏ Liễu Sùng này cũng thật không hiểu chuyện.

Làm ra chuyện trái với luân lý đạo đức đã đành.

Còn vì ham muốn cá nhân mà uy hiếp cha ruột là anh nữa.

Hoa Cường, em biết anh làm người khoan hồng độ lượng không so đo tính toán, nhưng anh không nên dung túng như vậy đâu nha.

Con nó nắm đằng chuôi của anh chúng ta cũng không thể làm gì nó được, nhưng thế nào đi nữa cũng phải dạy dỗ một cách thoả đáng.

Nếu không chừng một ngày nào đó con nó dùng những cái chuôi này tới uy hiếp anh làm chuyện khác thì sao.

Nếu anh yên tâm thì chuyện này để em xử lý đi, nhất định sẽ làm thật gọn gàng.

Bây giờ anh nói cho em biết chính xác bọn Liễu Sùng ở đâu đi."

Liễu Hoa Cường không thích nhất là những người khác nhảy quá cao ngoài tầm kiểm soát của mình, nghe vậy liền không vui nói "Hừ, ngại là những ngày tốt đẹp của nó chấm dứt rồi.

Chuyện này em muốn thì liền cho em xử lý.

Nhưng đừng làm quá lộ liễu khiến nó nghi ngờ.

Anh đây muốn xem xem tiểu súc sinh đó rời khỏi cái nhà này có thể sống ra cuộc sống của con người không."

Khóe miệng Vương Dao không dấu vết hơi nhếch lên, nhìn chằm chằm vợ chồng Trình thị ngoài cửa lớn trên màn hình giám sát như có điều suy nghĩ, nghĩ ra hàng trăm cách khiến hai người sống không bằng chết.

Liễu Sùng à Liễu Sùng, đừng trách tôi lòng dạ độc ác, ai bảo mày mang trong mình dòng máu có thể tiếp nhận gia sản của Liễu Hoa Cường chứ.

Thành phố D.

Liễu Sùng mang Trình Ương đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng không tìm ra vấn đề bệnh gì, nguyên nhân bệnh cũng mơ hồ nên kê đơn thuốc để họ đi truyền dịch.

Trình Ương tự biết thân thể mình không có vấn đề gì, vừa nghe lời này thì không muốn lãng phí tiền bạc, cho dù Liễu Sùng có nói gì đi nữa cũng không muốn đi truyền nước biển.

Bác sĩ kê đơn còn chưa kịp đi đóng tiền Trình Ương đã không do dự đi thẳng ra cửa bệnh viện, Liễu Sùng không biết làm sao chỉ đành cất đơn thuốc đi theo, bất đắc dĩ nói "Cục cưng à, sao em lại kháng cự việc đi khám bác sĩ thế, chẳng lẽ em sợ đau sao."

Đối phương nói một câu cục cưng tràn đầy bất đắc dĩ còn xen lẫn cưng chiều vô hạn.

Trình Ương nào giờ có nghe người khác gọi mình như vậy, lúc này trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng thẹn thùng.

Không hiểu sao hơi thích cách xưng hô này, lại cảm thấy một thằng con trai như mình bị một người con trai như Liễu Sùng gọi là cục cưng có chút không được tự nhiên, cậu bèn lớn tiếng nói che giấu sự ngượng ngùng "Đừng có kêu bậy, em không phải là kháng cự việc khám bệnh, căn bản là em không có vấn đề gì để khám cả."

Liễu Sùng thấy mặt cậu đầy lúng túng còn cố ý che giấu nhìn rất là đáng yêu, không khỏi muốn trêu chọc cậu, tiến tới bên tai cậu cười khẽ nói "Quả thật là không giống bị bệnh, ăn cái gì nôn đó còn thích ăn chua, nhìn thế nào cũng giống là có rồi đấy.

Nếu không chúng ta đi siêu âm B xem thử xem, nói không chừng là thật đó."

Trình Ương nghe vậy cũng không giận, ngược lại đùa giỡn nói "Thế cái thứ trong bụng kia tám phần chính là một yêu quái rồi."

Liễu Sùng nghiêm trang cau mày lắc đầu "Không được, nếu thật sự mang thai yêu quái thì anh đội nón xanh rồi."

"Ha ha." Trình Ương không tim không phổi cười "Muốn sống tốt thì trên đầu phải có chút xanh."

Liễu Sùng chậc một tiếng, trầm ngâm nói "Xem ra quỳ thảm một lần không đủ, quỳ thêm vài lần nữa mới ngoan."

Trình Ương "..."

Trình Ương không muốn đi bệnh viện khám nên Liễu Sùng cũng không ép cậu.

Nhưng mà mỗi ngày nhìn câu ăn không ngon, mỗi ngày chỉ có thể ăn chút đồ ăn trái cây lộn xộn tính hàn, cả người gầy đi một vòng làm Liễu Sùng không tránh khỏi lo lắng.

Sau khi tan làm anh đến nhà thuốc hỏi một chút, loại trừ khả năng viêm túi mật viêm dạ dày cấp tính và các bệnh khác, đối phương suy đoán là bụng lạnh hoặc là hệ tiêu hóa không tốt, đầu tiên là kê cho anh hai hộp thuốc bổ dạ dày và thực phẩm chức năng, cũng đề nghị anh nấu thêm cháo bồi bổ dạ dày cho bệnh nhân uống, bình thường ít ăn đồ ăn lạnh lại.

Vì vậy Liễu Sùng mua thuốc xong chạy vào siêu thị mua không ít gạo, táo tàu, đậu phộng chuẩn bị nấu mỗi ngày cho Trình Ương ăn.

Lúc về đến nhà Trình Ương đang nằm trên giường ngủ.

Liễu Sùng cất đồ xong, rón rén vào phòng bếp dựa theo phương pháp của nhân viên siêu thị ngâm gạo, rửa sạch từng nguyên liệu để sang một bên.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong bắt đầu nấu cháo.

Hẹn giờ cho nồi cơm điện xong liền đi ngủ, như vậy khi sáng mai Trình Ương ngủ dậy liền có cháo cho ăn.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Sùng đưa cháo đã nấu tốt hâm nóng đưa cho Trình Ương ăn, cũng may dạ dày cậu cũng không phụ lòng tâm ý của Trình Ương.

Trong cháo có nhiều nguyên liệu thanh đạm ăn rất hợp khẩu vị.

Trình Ương trừ ăn sáng với ăn đồ chua ra thì không có nôn, Liễu Sùng như được cổ vũ, bắt đầu lên mạng tìm kiếm thay đổi nhiều mùi vị nấu cháo cho Trình Ương.

Liên tục còn bồi bổ thêm cháo sườn heo và cháo ngô, cứ như vậy duy trì mấy ngày cũng bồi bổ ít nhiều Trình Ương có chút thịt lại.

Nhưng mà kéo dài không bao lâu, Liễu Sùng phát hiện tiền trong ngăn kéo đã thấy đáy.

Hai người rời thành phố A vào cuối tháng 5, đi thẳng đến và dừng lại thành phố D, lúc đó đã là ngày 7 tháng 6.

Tiền mặt 10.000 mang theo trên người trừ tiền lộ phí và 5.000 tiền thuê nhà, còn có các chi phí trung gian thì đã chẳng còn lại bao nhiêu.

Gần đây còn hay mang Trình Ương đi bệnh viện khám bệnh, cho dù chi phí tiêu xài ở thành phố D hơi thấp, hai người tiêu tiền như nước trong khi vốn không có bao nhiêu tiền tự nhiên không chịu nổi.

Cách ngày phát lương còn ba ngày, Liễu Sùng nhìn hai trăm đồng còn sót lại trong tay không khỏi có chút buồn rầu.

—— Quên đi, tiết kiệm một chút, quả thực không được thì tìm ông chủ ứng lương trước.

Đảo mắt đã vào tháng bảy, thời tiết càng ngày càng nóng, triệu chứng nôn mửa của Trình Ương vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, thay vào đó ăn cháo cũng nôn, còn bắt đầu buồn ngủ không hiểu được.

Liễu Sùng nhìn vẻ mặt tiều tụy hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường của cậu, đồng hồ báo thức reng cũng không cách nào đánh thức được Trình Ương.

Anh nhẹ nhàng gọi hai tiếng cũng không đánh thức được cuối cùng không quấy rầy cậu nữa, thay đồng phục đi thay Trình Ương làm ca sáng.

Buổi trưa tìm ông chủ xin đổi ca của anh với Trình Ương, anh làm ca sáng, Trình Ương xuống ca tối.

Cũng không biết là do thời tiết quá nóng hay sao mà Trình Ương cảm giác mỗi ngày ngủ thế nào cũng không đủ.

Ca sáng thì không dậy nổi, thậm chí xuống ca tối còn buồn ngủ hơn.

Cả người yếu nhớt không tỉnh táo nổi, tuỳ tiện tìm một chỗ để dựa vào là có thể ngủ, mấy ngày kế tiếp đều như thế.

Vì lý do này, đây không phải là lần đầu tiên cậu bị đồng nghiệp cáo trạng, ông chủ mở một mắt nhắm một mắt giải quyết qua loa.

Xoay người liền tìm Liễu Sùng nói vấn đề này để anh nhắc nhở Trình Ương chú ý, nếu quá nhiều lần ông cũng không thể bao che được.

Liễu Sùng nghe vậy hơi cau mày, hiển nhiên là cũng mới biết chuyện này.

Anh với Trình Ương không làm chung một ca, mà những người làm chung ca tối hẳn là không tiện nói trước mặt anh.

Bây giờ đột nhiên nghe nói trong lòng Liễu Sùng cũng không biết tư vị gì, cảm ơn ông chủ đã chiếu cố bọn họ, sau khi tan ca trực tiếp đưa cậu về nhà.

"Anh kêu em về làm gì, vô cớ bỏ ca sẽ bị trừ một ngày lương, em phải đi làm..." Trình Ương ngoài miệng nói muốn đi làm nhưng mà vừa tựa vào ghế sofa liền buồn ngủ, mơ màng thiếp đi.

Liễu Sùng ngồi bên cạnh nhìn cậu, lông mày nhíu chặt càng ngày càng chặt, anh vươn tay xoa nhẹ gương mặt Trình Ương, trong mắt vừa lo lắng vừa đau lòng thì thào "Trình Ương, rốt cuộc em khó chịu chỗ nào, có thể nói cho anh không? Luôn giấu giếm bệnh tình như vậy anh rất lo lắng."

Trình Ương vén mí mắt lên sững sờ nhìn Trình Ương, đột nhiên đứng dậy nhào vào trong ngực anh an ổn dựa vào, nhỏ giọng lầm bầm "Chỉ là muốn ngủ, ngủ..."

Lời vừa dứt, Trình Ương đã từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trình Ương nhìn dáng vẻ này của Trình Ương không hiểu sao lo lắng, anh ôm chặt lấy cậu, trong lòng biết không thể kéo dài được nữa, dứt khoát ôm người lên giường nằm xuống, thay giày đi ra ngoài.

Anh thay Trình Ương viết đơn xin nghỉ giao cho ông chủ, ông chủ cũng biết lý lẽ, biết Trình Ương bị bệnh không thể đi làm được nên nghe Liễu Sùng nói cũng đồng ý ứng lương cho cậu.

Liễu Sùng chân thành cảm ơn ông chủ, cất tiền trở về chuẩn bị Trình Ương tỉnh dậy dẫn cậu đi bệnh viện.

Trình Ương ngủ một giấc đến chín giờ, sau khi tỉnh lại vẫn cảm thấy buồn ngủ, Trình Ương cầm quần áo tới cho cậu, vừa giúp cậu mặc quần áo vào vừa nói "Chúng ta sẽ đi làm kiểm tra tổng quát, lần này không cho phép nói không."

Trình Ương biết cơ thể mình quả thật xảy ra vấn đề, bây giờ lại phải tốn tiền trong lòng không khỏi tự trách, rũ mắt mím môi không nói gì.

Liễu Sùng biết trong lòng cậu đang suy nghĩ gì, cậu có thể bước ra khỏi bóng tối việc bị lừa gạt mấy trăm ngàn, hoặc có thể là không.

Anh biết cậu không muốn vì cậu mà tốn tiền vô ích.

Liễu Sùng thực sự lo lắng Trình Ương có chuyện gì đó nhưng lại không thể nổi giận với cậu.

Anh chỉ có thể ôm lấy cậu từ phía sau, mặt chôn thật sâu vào cổ đối phương, khàn khàn nhỏ giọng khổ sở "Anh chỉ có em, em cứ giấu giếm trình trạng cơ thể mình như vậy.

Lỡ như có vấn đề gì xảy ra với em thật thì em muốn anh phải làm gì đây, đào hố chết với em sao! Tiền không có có thể kiếm lại, coi như là đi nhặt rác thì chỉ cùng một chỗ với em anh cũng như ăn mật.

Em như thế này không phải là đang hành hạ bản thân mà là đang hành hạ anh!"

Trình Ương bị sự buồn bực bi phẫn của đối phương lây nhiễm mà cũng khổ sở.

Ngoại trừ ăn uống rồi nôn cùng với buồn ngủ ra thì quả thật cậu không cảm thấy được thân thể có vấn đề gì.

Nhưng cậu không biết nên nói như thế nào với Liễu Sùng, chỉ có thể mặc cho anh ôm một lúc rồi đi theo anh đến bệnh viện khám bệnh.

Theo các triệu chứng mà Liễu Sùng mô tả, bác sĩ đã cho Trình Ương nội soi dạ dày, chụp CT và các hạng mục khác.

Ngoại trừ tình trạng suy dinh dưỡng ra, kết quả khám bệnh toàn bộ đều bình thường.

Liễu Sùng cầm giấy kiểm tra bước ra khỏi phòng khám bệnh nhìn thấy Trình Ương đang ngồi ngủ trên ghế, đột nhiên cảm giác có loại tuyệt vọng không thể nói.

Tình trạng của đối phương muốn anh tin tưởng không có vấn đề gì căn bản là không thể nào, đi kiểm tra thì không có kết quả gì, thật sự không biết nên làm gì mới tốt.

Anh đi tới ngồi bên cạnh Trình Ương, nâng mặt cậu để cậu tựa vào vai mình ngủ tiếp, còn anh xuất thần nhìn giấy kiểm tra.

Đang trong lúc mờ mịt đột nhiên có một ông lão hơn 50 tuổi tiến tới nhìn giấy kiểm tra trong tay anh, thúc cùi chỏ vào người anh hỏi "Chàng trai làm sao vậy."

Liễu Sùng hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn ông lão bên cạnh, lắc đầu không nói.

Lão cũng không để ý đối phương có muốn nói chuyện không, ông tiếp tục nói "Là em trai cậu bị bệnh mà ở đây không khám ra được à? Bác sĩ ở bệnh viện này không giỏi đâu.

Trước đây ở bệnh viện này có một lão thầy thuốc Đông y, y thuật khá tốt, bắt mạch một cái là chính xác.

Nhưng mà bây giờ về hưu rồi, mở một phòng khám bệnh tư gia.

Cậu có thể đi tới chỗ ông ấy xem thử một chút.

Nói không chừng ra bệnh đấy, gần đây thôi, ngay tại con hẻm nhỏ phía sau bệnh viện này."

Liễu Sùng liếc mắt nhìn ông lão, lập tức nhận ra đối phương có thể là chuyên gia y tế, nhưng vẫn không lên tiếng.

Nhưng lão đầu tử không có thuyết phục anh nữa mà cười cười đứng dậy, trước khi đi nói "Thử một chút đi, có thể trị hết bệnh không chừng."

Liễu Sùng hơi sửng sốt, nhìn bóng dáng ông lão dần dần đi xa, đột nhiên liền dâng lên một suy nghĩ đi thử một lần.

Bắt mạch sao....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.