Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch bận rộn từ tối đến sáng, đến khi trời sáng mới quay về ký túc xá.
Bên Hàn Uy làm việc rất nhanh, đã chuyển tiền qua cho hắn.
Mấy cậu bạn cùng phòng nhiệt tình chào đón Giang Thiếu Bạch, hắn vừa bước vào phòng, mấy cậu bạn lập tức vỗ tay nhiệt liệt.
“Lão tứ, cậu thật sự cả đêm không về, phá zin đời trai chưa?”
“Chúc mừng cậu trở thành đàn ông chân chính, tối nay chúng ta đi mát xa chúc mừng đi.”
“Lão tứ, cậu tìm ai xxoo vậy? Bọn tớ từng gặp chưa?”
“Một người vui không bằng nhiều người vui, lần sau cậu không nên đi biển một mình, gọi anh em cùng đi! Anh em tốt, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!”
…
Giang Thiếu Bạch nằm nhoài trên giường lên tiếng: “Không có chuyện gì hết, tôi ngủ một giấc đã.” Cả đêm hắn chạy đi chạy lại rồi còn làm phép, mệt chết người.
Bách Quang Vũ nhìn Giang Thiếu Bạch, xoa cằm đánh giá: “Đây là dùng sức quá nhiều sao?”
Quách Phạn gật đầu phụ họa: “Trông lão tứ hơi mất sức, có lẽ là hơi mạnh bạo.”
“Lão tứ như vậy, có nên ăn củ cải bồi bổ không?”
Hai ngày trước, Giang Thiếu Bạch lấy hai cây củ cải làm củ cải khô, ba cây củ cải trồng ngoài kia chỉ còn lại một, một cây duy nhất càng trông có vẻ quý giá.
Giang Thiếu Bạch trồng củ cải lớn rất nhanh, mấy cậu bạn cùng phòng rất tò mò mùi vị của củ cải này, nhưng đây là đồ của Giang Thiếu Bạch, họ không dám tùy tiện động vào.
“Lão tứ, cậu có muốn ăn củ cải khô không, tôi lấy cho cậu nha?”
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Bách Quang Vũ: “Lấy tới giúp tôi đi.”
Cậu bạn phú nhị đại vội vàng mở túi củ cải khô ra, lấy một miếng đưa cho Giang Thiếu Bạch, hắn cũng nhón lấy một miếng, củ cải khô giòn rụm cắn nghe kêu rôm rốp, cực kỳ ngon miệng, Quách Phạn và Lý Vũ Hàm cũng nhào lại ăn. Ba cậu bạn ăn quên trời quên đất, Giang Thiếu Bạch liếc nhìn một cái rồi nói: “Không được ăn quá nhiều củ cải khô, quá bổ.”
Bách Quang Vũ không thèm để ý, thầm nghĩ chỉ là củ cải khô mà thôi, lão tứ nhập vai sâu quá, thật sự xem củ cải thành nhân sâm.
“Lão tứ, nhanh đi học, cậu còn phải rửa mặt đúng không?”
Giang Thiếu Bạch lười biếng đáp: “Không cần, hôm nay tôi trốn học.”
Bách Quang Vũ đen mặt: “Cậu sa đọa nhanh quá.”
Không làm gia sư nữa thì thôi đi, hiện giờ còn bắt đầu trốn học, rốt cuộc Giang Thiếu Bạch muốn làm gì đây?! Lúc vừa khai giảng, hắn còn tưởng lão tứ là kiểu người chăm chỉ hiếu học, giản dị chịu khó, kết quả hắn nhìn lầm rồi.
Giang Thiếu Bạch nhìn nóc giường nói: “Tôi đột nhiên nhận ra, hình như làm nhân viên nhà nước không kiếm được bao nhiêu tiền, cứ như vậy, cố gắng học tập có vẻ cũng không quan trọng lắm.” So ra làm thiên sư vẫn kiếm tiền nhanh hơn! Giang Thiếu Bạch giơ di động lên, trong thẻ ngân hàng hắn mới làm đã có bốn trăm ngàn tệ, với tiền lương cố định của nhân viên nhà nước, muốn kiếm được số tiền này sợ là phải mất nhiều năm.
Bách Quang Vũ: “…”
Quách Phạn bất đắc dĩ nói: “Lão tứ trông rất mệt mỏi, để cậu ấy nghỉ ngơi cho khỏe đi, chúng ta đi nhanh lên, sắp trễ rồi.”
Giang Thiếu Bạch nhìn mấy cậu bạn, hàm ý sâu xa nói: “Củ cải khô rất bổ, rất rất bổ đó…”
Mấy người còn lại không để ý đến Giang Thiếu Bạch đang buồn ngủ mơ mơ màng màng nữa mà cầm sách vở rời đi. Hắn nhìn cửa phòng đóng lại, khóe miệng cong lên nụ cười gian xảo, thật sự rất bổ đó nha! Không nghe lời người lớn ráng chịu.
Giang Thiếu Bạch nhắm mắt, chìm vào mộng đẹp.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn bỗng ngửi được một mùi hương, mùi thơm rất dễ ngửi, hắn hít một hơi, mùi hương bay thẳng vào phổi, sau khi hấp thu mùi hương này, đầu óc hắn bỗng tỉnh táo, hắn mở choàng mắt.
Diệp Đình Vân đang ngồi bên giường, đây hứng thú nhìn hắn.
Trái tim Giang Thiếu Bạch đập liên hồi: “Sao cậu lại tới đây?”
Diệp Đình Vân cười cười: “Tôi gặp Bách Quang Vũ trên đường, không thấy cậu đi cùng bèn hỏi thăm, hắn nói cậu ra ngoài sống về đêm, tiêu hao tinh lực quá độ, hiện tại đang nằm trên giường không dậy nổi.”
Giang Thiếu Bạch miễn cưỡng cười cười, thầm nghĩ tên ngốc Bách Quang Vũ thật thiếu đòn, có chuyện gì cũng nói bô lô ba la với người ta.
“Cậu ta nói lung tung bậy bạ ấy mà.”
Diệp Đình Vân cười nói: “Nói vậy, cậu vẫn còn zin!”
Giang Thiếu Bạch không kiềm chế được đỏ mặt: “Chuyện… chuyện này…”
“Nếu không phải ra ngoài tìm thú vui, vậy cả đêm qua cậu làm gì?” Diệp Đình Vân tùy tiện hỏi.
Giang Thiếu Bạch: “…” Diệp Đình Vân đang thăm dò hắn sao?
“Có người bạn bị thất tình, tôi ra ngoài an ủi cậu ta, không để ý nên về trễ.”
Cậu hiếu kỳ hỏi tiếp: “Cậu có bạn ở thủ đô à?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn là nhà quê mới đến thành phố, có bạn ở thủ đô có vẻ kỳ lạ thật. Sau đó hắn làm ra vẻ đắc ý nói: “Cậu xem tôi đẹp trai như vậy, kết bạn chỉ là chuyện nhỏ thôi, đúng không?”
Diệp Đình Vân xoa cằm nói: “Gương mặt tạm được, nhưng vẫn còn rất phèn.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Câu này thật sự đâm vào tim người ta mà.
“Điều này chứng tỏ tôi có năng lực tiềm tàng.” Hắn mặt dày đáp.
Hết chương 45