Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 193: Kết thúc giao dịch




Edit: OnlyU

Nhà họ Trần.

Trần Bân nóng nảy hỏi: “Bên Mộ gia vẫn không muốn bán gốc linh dược kia?”

Trần Kỳ buồn bực nói: “Vẫn chưa muốn bán, em tìm người nói chuyện với chúng nhiều lần, chúng cắn chết không chịu nhả.”

“Anh Bân, mấy tên nhà họ Mộ thật quá đáng! Thuật luyện đan của anh còn thiếu một bước là có thể thăng cấp, chúng ta thành tâm muốn mua dược liệu từ bọn chúng mà chúng còn không muốn bán. Hai bên hợp tác đã lâu, thuật luyện đan của anh thăng cấp thì chúng cũng được lợi đó thôi.”

“Anh họ, em nghĩ anh không cần sốt ruột, cứ làm lơ bọn chúng, sớm muộn gì chúng cũng nhả ra.” Trần Kỳ nghiêng đầu, vẻ mặt chắc ăn nói.

“Hình như nhà họ Mộ không tính mua đan dược của chúng ta nữa.” Trần Bân nói.

Trần Kỳ không vui đáp: “Anh họ, anh còn chưa rõ đám họ Mộ kia sao? Cắt ngang nguồn cung cấp đan dược, không đến vài ngày là cả đám sẽ nằm ngang, chúng chỉ được cái mạnh miệng thôi, không kiên trì được lâu đâu.”

Trần Linh ngồi trên ghế liếc nhìn Trần Kỳ một cái, lành lạnh nói: “Sự tình không đơn giản như vậy, có vẻ Mộ gia đã tìm được nguồn cung mới.”

“Đào đâu ra nguồn cung, nào có dễ dàng như vậy?”

Tuy Trần Kỳ nói rất mạnh miệng, nhưng Trần Linh vẫn rất lo lắng, có cảm giác thịt béo đã đến miệng nhưng lại bay mất. Vì gốc linh dược kia mà quan hệ giữa hai nhà căng thẳng đã lâu, Trần Bân luôn chờ bên kia xuống nước thỏa hiệp.

Tai mắt mà hắn an bài báo cáo, một tháng trước không khí ở Mộ gia rất căng thẳng, nhưng dạo gần đây họ rất vui vẻ, có người còn nói chỉ cần mua đủ đan dược thì sẽ không chết sớm nữa. Từ trên xuống dưới nhà họ Mộ đều lên tinh thần, nghĩ cách kiếm tiền và linh thảo để đổi đan dược, hình như đã tiếp xúc với một đan sư khác.

Trần Bân nghe thế vô cùng mất hứng.

Tuy người nhà họ Mộ đều chết sớm nhưng thực lực không tệ, thường tìm được linh thảo quý hiếm, mặc dù hắn không thiếu khách hàng nhưng nhiều người chỉ trả bằng tiền mà thôi, không có linh thảo quý để đổi như nhà họ Mộ, do đó hắn cũng không luyện được đan dược tốt. Hắn vốn nghĩ gốc linh dược trong tay Mộ Lâm sớm muộn gì cũng thuộc về hắn nên không quá sốt ruột. Ai ngờ chúng lại bán hết linh dược cho người khác, đúng là không biết điều.

“Anh họ, có đan sư khác ra tay sao? Là đứa nào, không biết quy củ à, dám vơ vét.” Trần Kỳ buồn bực nói.

Trần Linh liếc nhìn gã nói: “Lúc ở đại hội giao lưu, anh có xung đột với người khác đúng không?”

Trần Kỳ nghe thế giận tái mặt: “Đúng là có chuyện này, anh họ, anh không biết thằng tiểu bạch kiểm kia chém gió thế nào đâu, nó dám há mồm nói đan dược nó luyện chế không kém gì luyện cốt đan.”

Thứ gọi là luyện cốt đan chỉ có Phật môn, Đạo môn và vài thế gia đan dược là có thể luyện chế, nhà họ Trần chế được khiến người khác coi trọng vài phần. Ngày đó nghe Giang Thiếu Bạch cầm đan dược nói là không kém luyện cốt đan, Trần Kỳ buột miệng châm biếm, kết quả bị mất hết mặt mũi.

Kỳ thật gã không phục, sau đó còn muốn nhờ người dạy Giang Thiếu Bạch một bài học.

Trần gia luyện chế đan dược nên rất có tiếng nói trong giới cổ võ, nhưng những người gã tìm được sau khi nghe nói phải đối phó với Giang Thiếu Bạch đều lập tức rụt cổ, cảm thấy gã nói đùa, khiến Trần Kỳ bực mình không thôi.

Trần Bân bỗng nói: “Mộ Nghiên đi làm vệ sĩ cho Lạc Kỳ rồi.”

“Ba đồng làm khó anh hùng hảo hán.” Trần Kỳ lập tức chế nhạo. Xem ra người nhà họ Mộ dù có lợi hại thế nào đi nữa vẫn phải kiếm tiền, còn phải làm cu li cho kẻ có tiền thấp kém.

Trần Linh liếc nhìn Trần Kỳ, hơi khinh thường người anh họ này, cảm thấy gã ngốc nghếch không nắm được trọng điểm.

“Lạc Kỳ không chỉ có tiền mà còn là anh trai của Giang Thiếu Bạch, mà Giang Thiếu Bạch rất có tiếng trong giới cổ võ gần đây! Em nghe nói hắn từng đến nước M, giết một dị năng giả cấp SSS.”

Trần Linh biết dị năng giả cấp SSS ở nước M có thực lực tương đương cao thủ đứng đầu trong nước, nếu chuyện này là sự thật thì năng lực của Giang Thiếu Bạch quá dọa người.

Trần Kỳ vẫn khó chịu nói: “Một thằng tiểu bạch kiểm thì có tích sự gì. Trong giới chúng ta vàng thau lẫn lộn, vài tên gà mờ được tôn sùng là đại sư, vài người tài giỏi thật sự thì bị coi là lừa đảo, tên Giang Thiếu Bạch chắc chắc là được thổi phồng.”

Trần Linh: “Anh cảm thấy Giang Thiếu Bạch được người ta thổi phồng, sao em lại nghe nói anh bị hắn hù một cái đã chạy?”

Hội giao lưu đông người nhiều tầm mắt, chuyện Trần Kỳ bị Giang Thiếu Bạch thả uy áp hù dọa không phải là bí mật, đã lan truyền khắp giới cổ võ.

Trần Kỳ hơi đỏ mặt: “Lúc đó anh lười so đo với nó.”

Trần Linh thản nhiên nói: “Mộ Nghiên rất thân với Giang Thiếu Bạch, gốc linh dược của Mộ Lâm có lẽ đã bán cho Giang Thiếu Bạch rồi.”

Gã nghe thế lập tức kích động: “Cái gì?!”

Linh dược của Mộ Lâm rất tốt, dù dùng để luyện đan hay bán sang tay đều được cả, nếu bán cho các môn phái khác sẽ kiếm lời được không ít.

“Em nhận được tin tức, Mộ Lâm và mấy trưởng lão của Mộ gia đến thủ đô.” Mấy trưởng lão nhà đó bình thường không ra khỏi cửa, lần này lại ngàn dặm xa xôi đi đến thủ đô, chắc chắn là có chính sự.

***

Nhà họ Diệp.

Diệp Diểu nhìn linh dược trong tay Diệp Đình Vân, hít sâu một hơi nói: “Thơm quá! Anh hai, đây là Bích Huyết Linh Chi mà anh muốn tìm đó hả?”

Cậu gật đầu: “Ừ, chính là nó.”

“Ở đâu ra vậy?” Diệp Diểu khá ngạc nhiên hỏi.

Lúc Diệp Đình Vân đưa danh sách tìm kiếm, Diệp Diểu rất nghiêm túc đi tìm, nhưng có 3 loại linh dược thật sự quá khó tìm, y hỏi thăm rất nhiều người trong giới thuật sư, vài người còn chưa nghe nói đến, nói chi là từng thấy. Không ít người không có dược liệu mà còn hỏi ngược lại, hỏi thăm họ tìm dược liệu để làm gì, có tính toán gì.

Diệp Đình Vân nhìn em trai nói: “Là do may mắn, vừa khéo người nhà họ Mộ có linh dược này, sau đó bán cho Giang Thiếu Bạch.”

Nhắc lại cũng thấy quá là trùng hợp, nếu Lạc Kỳ chậm tay một chút, rất có thể Mộ Lâm sẽ không cầm cự được mà bán cho người khác. May mắn, coi như vừa kịp lúc.

Diệp Diểu hiếu kỳ hỏi: “Anh hai, Giang Thiếu Bạch tốn bao nhiêu tiền mua được vậy?”

Cậu nghiêng đầu nói: “Mười lăm viên đan dược.”

“Đan dược, là đan dược gì?”

Diệp Đình Vân nghĩ nghĩ rồi đáp: “Là loại lần trước hắn dùng để câu cá đó.”

Diệp Diểu trợn to hai mắt: “Rốt cuộc người nhà họ Mộ nghĩ thế nào vậy, linh dược quý như vậy mà chỉ đổi mười lăm viên đan dược.” Vừa bị bán vừa đếm tiền cho người ta, ngốc quá mà.

“Thật ra đan dược của Giang Thiếu Bạch rất tốt.” Cậu nói tiếp.

Giang Thiếu Bạch sử dụng dược liệu không hẳn là quý hiếm, nhưng những loại đó cũng không đơn giản, quan trọng nhất là cách điều chế. Hắn luyện chế các thành phần vô cùng tinh chuẩn, có thể phát huy hiệu quả lớn nhất, do đó tác dụng trị liệu của đan dược rất cao. Chẳng qua Giang Thiếu Bạch dùng rất lãng phí, dùng như nó không phải là đan dược vậy, khiến nó có cảm giác rẻ mạt.

Diệp Diểu phồng má nói: “Anh hai, em nghe nói người nhà Mộ đều rất chính trực, chính trực có chút ngốc luôn.” Có lẽ lời đồn này không phải là giả, người nhà họ Mộ hơi ngốc thật.

Diệp Đình Vân nghe thế quát em trai: “Em nói bậy gì thế?”

Diệp Diểu gãi đầu, thầm nghĩ anh hai hung dữ với y làm gì, mấy câu này đâu phải do y nói ra đâu, nghe người ta nói thôi mà. Mà xét tình hình thì cũng không phải người ta nói ngoa! Nếu người nhà họ Mộ mang Bích Huyết Linh Chi đến hội đấu giá, cỡ nào cũng bán được mấy chục triệu, kết quả lại bán rẻ cho Giang Thiếu Bạch. Có điều nghe nói đan sư thường hay lừa đảo, so ra thì Giang Thiếu Bạch đã rất phúc hậu rồi.

***

Nhà họ Trần.

Trần Kỳ nóng nảy đi qua đi lại trong phòng: “Mấy tên họ Mộ đúng là không tính mua đan dược nữa.”

Thấy hướng gió không ổn, Trần Kỳ bèn đi nghe ngóng, kết quả nghe được mấy tiểu bối nhà họ Mộ nói rằng đan dược của Trần gia là rác rưởi, cùng một giá, nhưng hiệu quả đan dược chỉ bằng một phần tư đan dược họ mới mua được, từ trước đến giờ họ bị lừa, sau này tuyệt đối không bị lừa nữa.

Trần Linh liếc nhìn Trần Kỳ, thầm nghĩ anh họ quá ngu, đến giờ còn chưa nhận ra tình hình. Cô ta lên tiếng: “Nhà họ Mộ đã tìm được nguồn cung mới, đương nhiên sẽ không còn hứng thú với đan dược nhà chúng ta.”

Trần Kỳ buồn bực không thôi: “Là thằng tiểu bạch kiểm kia?”

Cô gật đầu: “Đúng, chính là hắn.”

Gã hung dữ nói: “Bọn này quá đáng…”

Trần Linh lắc đầu: “Nhà họ có nhiều cao thủ, nếu mấy trưởng lão Mộ gia mạo hiểm bị phản phệ mà ra tay thì rất khó đối phó.” Nếu có thể không cần phải xé rách mặt thì cứ nhịn mới thỏa đáng.

Trần Kỳ cau mày: “Rốt cuộc Giang Thiếu Bạch đã dùng đan dược gì giao dịch với chúng, coi chừng có vấn đề, không phải ai cũng có thể làm đan sư được đâu.”

Trần Linh thầm nghĩ có lẽ người nhà họ Mộ không biết cách luyện đan, nhưng vẫn biết đánh giá đan dược nào tốt. Cũng may danh tiếng Trần gia hiện giờ không nhỏ, dù thiếu Mộ gia thì vẫn còn những khách hàng khác, chẳng qua… hơi luyến tiếc.

Cô nói tiếp: “Em có lấy được một viên đan dược của Giang Thiếu Bạch.”

Trần Kỳ kinh ngạc: “Em lấy từ đâu? Mua từ nhà họ Mộ.”

“Mộ gia giữ đan dược rất chặt, không có cơ hội ra tay, Giang Thiếu Bạch từng giao dịch với người khác ở hội giao lưu, em trả giá cao mua lại.”

“Hiệu quả trị liệu thế nào?”

“Không tồi.”

Trần Linh thầm nghĩ đâu chỉ là không tồi, mặc dù không cam tâm nhưng cô phải công nhận đan dược của Giang Thiếu Bạch hơn hẳn luyện cốt đan của Trần gia. Thảo nào Mộ gia giao dịch với Giang Thiếu Bạch xong, không thèm để ý đến bọn họ nữa.

Cũng may Giang Thiếu Bạch chỉ có một mình, hẳn là không luyện chế được nhiều đan dược, nếu hắn bán phổ biến thì sao? Mong là Trần gia sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Hết chương 193


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.