Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 134: Nhà họ Chiêm bán đồ Cổ




Edit: OnlyU

Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch cùng đi đến nhà họ Chiêm, có thể vì vừa xảy ra biến cố lớn nên hiện giờ nơi này hơi lộn xộn.

Sau khi Giang Thiếu Bạch bước vào nhà, hắn phát hiện có rất nhiều người đến đây.

“Náo nhiệt quá nhỉ?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ.” Bộ sưu tập của nhà họ Chiêm rất phong phú, trước đây có nhiều người muốn mua lại nhưng đều bị ông cụ đuổi đi, hiện giờ có cơ hội tốt, đương nhiên họ phải quay lại rồi.

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ, quả nhiên là thủ đô, rất nhiều người có tiền.

“Diệp thiếu, Giang thiếu cũng đến à?”

Trông thấy Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch bước vào, rất nhiều người tiến lên chào hỏi. Trước kia hắn đi theo cậu, thường bị xem nhẹ làm phong nền, lần này hắn được nhiều người ân cần chào hỏi giống cậu luôn. Đối mặt với thái độ nhiệt tình của họ, Giang Thiếu Bạch vừa cảm thấy mới lạ lại vừa lúng túng khó xử.

Hắn bỗng nhận ra một người quen.

“Ồ, cháu cũng tới đây à?” Ông Vạn nói với Giang Thiếu Bạch.

Hắn cười đáp: “Vâng, không ngờ gặp ông ở đây. Trông ông càng ngày càng khỏe mạnh, rất có tinh thần.”

Ông Vạn cười cười: “Nhờ phúc, không ngờ cháu lại là em trai của Lạc Kỳ.” Ông đã thấy lạ, lần trước đến nhà của Giang Thiếu Bạch còn gặp Lạc Kỳ và Diệp Đình Vân ở đó chơi mạt chược, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Vâng, cháu cũng không ngờ.”

Trước giờ ở nông thôn ăn cỏ ăn trấu với lão thần côn, hắn có nằm mơ cũng không ngờ hắn có một ông bố giàu nứt như vậy.

Diệp Đình Vân lên tiếng: “Ông cũng đến đây mua đồ cổ ạ?”

Ông Vạn gật đầu, buồn rầu nói: “Có không ít món đồ cổ ở đây là lão Chiêm mất hết tâm tư công sức mới có được, không ngờ…” Ông cụ Chiêm vừa mất, nhà họ Chiêm lập tức thay đổi.

Diệp Đình Vân nhớ lại hình như ông Vạn và ông Chiêm là bạn thân. Nhìn nhà họ Chiêm rơi xuống tình cảnh này, phải bán đồ cổ sưu tầm đã lâu, có lẽ trong lòng ông Vạn rất khó chịu.

Giang Thiếu Bạch nhìn ông nói: “Thời thế luôn thay đổi mà.” Người giàu có thể phá sản, người nghèo có thể phất nhanh, cuộc sống luôn có hy vọng.

Ông Vạn nhìn hắn cười một tiếng: “Ừ, cháu nói rất đúng, thời thế luôn thay đổi.”

Hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông, không khỏi cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Nhà họ Chiêm sưu tập rất nhiều thứ, thư, họa, bút, mực, gốm sứ, đỉnh đồng xanh… Thứ gì cũng có, có hàng thật mà cũng có đồ giả luôn.

Diệp Đình Vân cau mày: “Nhà họ Chiêm sưu tập nhiều quá.”

Giang Thiếu Bạch sửng sốt, hắn cũng thấy hơi nhiều, nghe nói mắt nhìn hàng của ông cụ Chiêm không tồi, mà ông cụ bắt đầu sưu tầm từ lâu lắm rồi, lúc đó kỹ thuật làm giả không cao siêu như bây giờ. Đáng lẽ trong bộ sưu tập này phải có rất nhiều đồ thật mới đúng, nhưng trực giác nói cho hắn biết, đa số hàng ở đây là giả.

Diệp Đình Vân nhỏ giọng nói với Giang Thiếu Bạch: “Nghe nói mấy năm trước mắt ông Chiêm kém đi, mấy món đồ đã bị đánh tráo mang bán. Cậu mở to mắt mà nhìn cho kỹ đó.”

Cậu nhớ lại mấy năm trước, anh cả có kể cho cậu nghe một chuyện.

Nghe nói cách đây ba năm, cháu trai của ông cụ là Chiêm Viễn kẹt tiền bèn lấy một bình sứ chạm hoa của ông bán đi, lại mang hàng nhái về đánh tráo. Một thời gian sau, con trai ông cụ là Chiêm Bồi Hưng cũng kẹt tiền, ông ta nhắm ngay bình sứ kia, thế là lấy cái bình dỏm mang bán, lại mang cái khác về đánh tráo.

Người mua liếc nhìn là nhận ra ngay hàng dỏm, nhưng Chiêm Bồi Hưng không tin, cái bình được ông cụ Chiêm sưu tầm sau khi được nhiều chuyên gia giám định, không thể là giả được. Chiêm Bồi Hưng  tranh cãi với người mua, sự tình ồn ào, cuối cùng Chiêm Viễn thú thật với cha hắn.

Việc này bị truyền ra ngoài thành trò cười trong giới thượng lưu một thời gian, lúc ấy ông cụ Chiêm đã ngã bệnh, không ai dám nói chuyện này cho ông cụ biết. Nếu ông cụ mà biết được chắc ngất xỉu luôn.

Giang Thiếu Bạch nghe xong sửng sốt, thì ra còn có chuyện đánh tráo như vậy.

Mua đồ cổ mà còn có nhiều cạm bẫy nữa. Có lẽ nhà họ Chiêm nắm lấy tâm lý muốn mua của hời của nhiều người nên trộn lẫn hàng giả vào. Nhưng ánh mắt hắn rất lợi hại, muốn lừa tiền của hắn không dễ đâu.

Giang Thiếu Bạch bắt đầu hứng thú nhìn mấy món đồ họ mang ra. Hắn đi xung quanh một vòng, cảm giác luôn có người nhìn chằm chằm hắn, vừa xoay người thì thấy Đoạn Minh Lãng.

Giang Thiếu Bạch có ấn tượng sâu sắc với Đoạn Minh Lãng, lần trước hắn cho vị thiếu gia này ăn côn trùng nướng, đối phương ồn ào đòi ăn thịt, cuối cùng bị hắn dạy dỗ một trận. Kết quả Đoạn Minh Lãng không cam lòng, tuyên bố khi nào ra ngoài được sẽ tìm người cho Giang Thiếu Bạch biết tay.

Lúc này Đoạn Minh Lãng đã phát hiện Giang Thiếu Bạch nhận ra hắn bèn lẫn vào đám đông.

Hồi còn ở Mê Hồn Cốc, hắn đã chứng kiến tận mắt sức mạnh kinh người của Giang Thiếu Bạch nên trong lòng sợ hãi ít nhiều, chẳng qua hắn miệng tiện, không kiềm chế nổi đòi tìm người xử đẹp đối phương. Sau này lại lòi ra chuyện gia thế của Giang Thiếu Bạch không kém gì hắn khiến hắn lập tức từ bỏ suy nghĩ kia.

Giang Thiếu Bạch thấy Đoạn Minh Lãng lén lén lút lút như vậy chỉ lườm một cái.

Diệp Đình Vân đi tới hỏi: “Cậu có chọn được món gì không?”

Hắn lắc đầu: “Tôi vẫn chưa xem kỹ hết, nhưng tôi phát hiện một tên mờ ám, hắn bảo ra khỏi Mê Hồn Cốc sẽ dạy tôi một bài học, nhưng thấy dáng vẻ hắn bây giờ có thể đoán được là hắn chỉ mạnh miệng mà thôi.”

Diệp Đình Vân: “…”

Đoạn Minh Lãng đang đi tham quan xung quanh thì bả vai chợt bị ai đó nắm chặt.

“Giang thiếu, đã lâu không gặp.” Đoạn Minh Lãng cười gượng nói.

“Một thời gian không gặp, trông Đoạn thiếu rất có tinh thần nha.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Đoạn Minh Lãng: “… Giang thiếu đi với Diệp thiếu à, tình cảm của hai người không tồi nha.”

Giang Thiếu Bạch nghe thế cười tươi, hai mắt sáng lên: “Phải không, cậu nhìn ra luôn à?”

“Ừm, tôi thấy hai người rất thân thiết.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Thì ra quan hệ giữa họ rõ ràng như vậy sao? Tên ngố Đoạn Minh Lãng cũng có mắt nhìn lắm.

Diệp Đình Vân đi tới hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Hắn vỗ vỗ vai Đoạn Minh Lãng đáp: “Không có gì, tâm sự chút thôi.”

Cậu nhìn qua Đoạn Minh Lãng, thấy hắn nhăn nhó mặt mày, cậu không khỏi cảm thấy buồn cười. Sức lực Giang Thiếu Bạch không nhỏ, đã vậy hắn còn không nhận ra, Đoạn Minh Lãng bị hắn vỗ muốn trật khớp vai luôn.

“Hai người cứ nói chuyện, tôi qua bên kia tham quan.” Đoạn Minh Lãng lên tiếng.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Cậu cứ tự nhiên.”

Giang Thiếu Bạch nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của đối phương, hắn trề môi nói: “Tên này vẫn không lễ độ như trước, hắn từng mắng tôi đó.”

Diệp Đình Vân hiếu kỳ: “Hắn mắng cậu à, mắng cái gì?”

Giang Thiếu Bạch: “Không có gì…” Cũng không tính là mắng, tên này nhỏ giọng nói hắn là tra nam, nên bị dìm lồng heo.

Cậu lắc đầu nói: “Cậu đừng tùy tiện bắt nạt người ta.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Sao lại là hắn bắt nạt người ta, là tên kia thiếu đòn mà!

“Diệp nhị thiếu, Giang thiếu.” Bỗng có tiếng ai gọi hắn, Giang Thiếu Bạch theo bản năng cau mày: “Lâm đại sư khỏe rồi à?”

“Nhờ phúc của Giang thiếu, tôi đã hoàn toàn hồi phục, lần này đúng là thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.” Lâm Tri Nguyên lên tiếng.

Hắn cười đáp: “Lâm đại sư cát nhân có thiên tướng, gặp chuyện đương nhiên sẽ gặp dữ hóa lành.”

“Phải cám ơn Giang thiếu.”

Giang Thiếu Bạch chớp mắt: “Ông cám ơn tôi chuyện gì chứ?”

Lâm Tri Nguyên cười cười: “Đương nhiên là có chuyện phải cám ơn.”

Hắn nghe vậy đảo mắt, chẳng lẽ Lâm Tri Nguyên đã biết rồi. Hắn nhìn xung quanh rồi nói tiếp: “Sao không thấy đệ tử của đại sư?”

“Tôi cho nó về quê rồi.” Lâm đại sư đáp.

Giang Thiếu Bạch sửng sốt, Lâm Tri Nguyên cho Lâm Bằng về quê, ý là từ bỏ người học trò này sao? Trong giới thuật sư, để bồi dưỡng được một đệ tử không phải là chuyện dễ, nhiều thuật sư xem học trò như con mà đào tạo, cho về quê tương đương với trục xuất ra khỏi sư môn vậy.

Lâm Tri Nguyên cho Lâm Bằng về quê, xác thực ngoài dự đoán của Giang Thiếu Bạch. Nhưng hắn có thể hiểu được, Lâm Bằng không biết tự lượng sức đi theo mấy đại thiếu gia vào Mê Hồn Cốc, nếu Lâm Tri Nguyên không vào đó thì sẽ không bị rắn độc cắn.

Lâm Tri Nguyên cho Lâm Bằng về quê, đại khái hy vọng y có thể trầm tĩnh hơn, không nên chỉ để ý đến lợi ích trước mắt.

“Không ngờ Giang thiếu lại là em trai của Lạc Kỳ, quả nhiên tiền bạc đối với cậu chỉ là một con số mà thôi, thất kính.” Lâm Tri Nguyên nói tiếp.

“Nào có, đó là tiền của Thiên Kỳ, tôi muốn có tiền thì nên cố gắng tự kiếm bằng sức của mình.”

Lâm Tri Nguyên nghe thế cười nói: “Giang thiếu đúng là người có chí cầu tiến.” Ông nhớ lại lúc ông đến mua bức tranh của hắn, Giang Thiếu Bạch nói hắn là con nhà giàu không thiếu tiền, lúc đó ông nghĩ hắn chỉ tìm cớ mà thôi, không ngờ là sự thật.

Đồ cổ là thứ phải cẩn thận từ từ mà nhìn ngắm, nếu không nhìn kỹ sẽ không phân biệt được thật giả. Giang Thiếu Bạch chậm rãi đi một vòng, thấy một nhóm các khối gỗ điêu khắc hình 12 con giáp. Có lẽ vì người chạm khắc không có tay nghề cao hoặc là đã lâu năm mà khối gỗ bị sứt mẻ một ít, 12 con giáp thoạt nhìn hơi xấu.

Hắn mua khối gỗ này với giá 200 ngàn. Hắn vừa mua xong bỗng cảm thấy sau gáy hơi lạnh. Giang Thiếu Bạch xoay người nhìn lại, phát hiện một người đàn ông đang nhìn hắn, ánh mắt đối phương là lạ nhưng hắn lười để ý.

Hắn mua xong thì cất tượng điêu khắc đi, 12 tượng gỗ không nhỏ, cộng lại khá nặng. Xong xuôi mọi việc, hắn không định làm gì khác bèn đi đến góc phòng đứng, yên tĩnh chờ Diệp Đình Vân.

“Cậu Giang ra tay rộng rãi quá nhỉ.” Lạc Dương bỗng đi đến trước mặt hắn lên tiếng. Bỏ 200 ngàn mua một đống tượng gỗ sắp hỏng, Lạc Dương cảm thấy Giang Thiếu Bạch đúng là nhà giàu mới nổi thích khoe khoang.

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn đối phương nói: “Tàm tạm… Anh là…” Hắn vẫn trả nổi 200 ngàn, nhưng không biết đối phương là ai.

“Tôi là Lạc Dương, nếu cậu đúng là em của Lạc Kỳ thì phải gọi tôi là anh họ.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Thì ra là vậy.” Hắn đã cảm thấy người này hơi quen.

“Ông nội đã biết chuyện của cậu, phiền cậu đến bệnh viện một chuyến.”

Giang Thiếu Bạch khó hiểu: “Đến bệnh viện làm gì?”

“Đương nhiên là xét nghiệm ADN, nếu muốn bước vào cửa nhà họ Lạc chúng tôi thì phải tuân theo một số việc. Cậu không có ý kiến gì chứ?”

Giang Thiếu Bạch híp mắt: “Hình như anh hiểu lầm rồi. Anh tôi là người tốt, tôi đồng ý nhận anh ấy, còn người nhà họ Lạc mấy người thì tôi chưa từng nghĩ.”

“Cậu có ý gì?”

“Ý của tôi là, anh tôi chưa đến ba mươi mà các người đã ồn ào ầm ĩ muốn tống một đứa bé đến làm con anh ấy, *lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều hiểu rõ, cũng không ngại làm người ta buồn nôn.” Giang Thiếu Bạch bật cười một tiếng.

*Lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ” là một câu thành ngữ, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết. Đọc thêm https://soha.vn/tam-quoc-dong-ho-tu-ma-da-tuoc-doat-chinh-quyen-tao-nguy-nhu-the-nao-20190930112005472.htm

Lạc Dương cứng mặt: “Vẫn còn tốt hơn mấy tên giả mạo.”

Giang Thiếu Bạch xì cười một tiếng: “Tôi có giả mạo hay không, anh tôi biết rõ là được rồi. Nhưng có vài người rất hy vọng tôi là giả mạo, đáng tiếc, e là họ phải thất vọng rồi.”

Lạc Dương vẫn cứng mặt mà không nói gì.

“Nghe đồn ông Lạc rất keo kiệt, phỏng chừng tôi có nhận ông nội thì ông ta cũng không cho tôi tiền đâu. Nhưng tôi sẽ đến bệnh viện một lần, miễn cho mấy người không bị chứng hoang tưởng bị hại, suốt ngày hoài nghi tôi giả mạo.” Giang Thiếu Bạch cười nhạo.

“Vậy chúng tôi chờ.” Lạc Dương nói xong rời đi.

Giang Thiếu Bạch bĩu môi nhìn theo bóng dáng đối phương, hắn nhàm chán cũng bỏ đi, vừa quẹo ra ngã rẽ thì thấy ông Vạn đang trêu đùa một con vẹt. Hắn thầm nghĩ có lẽ vừa rồi ông đứng đây nghe lén.

Giang Thiếu Bạch thầm lắc đầu, nghe lén hóng chuyện đúng là thú vị mà, ngay cả người đã lớn tuổi như ông Vạn cũng không ngoại lệ.

“Cháu nhìn con vẹt này xem, có phải rất thú vị không?” Ông Vạn lên tiếng.

Hắn cười cười: “Vâng, rất thú vị.”

Sau cùng, Diệp Đình Vân mua một nghiên mực, hai người không còn hứng thú nữa bèn ra về.

Hết chương 134


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.