Edit: OnlyU
Nhà họ Diệp.
Diệp Đình Vân thấy Diệp Diểu đi vào bèn khép quyển sách đang cầm trong tay.
“Anh hai, anh ở nhà à?” Diệp Diểu thẳng lưng đứng nghiêm, bỗng nhiên hơi chột dạ.
“Hôm nay trường được nghỉ. Anh nghe nói em đang tìm ai đó, đã tìm được chưa?” Diệp Đình Vân thản nhiên nhìn Diệp Diểu, y lập tức cảm thấy như độ ấm trong nhà giảm xuống rất nhiều: “Vẫn chưa.”
“Em tìm ai vậy?” Diệp Đình Vân hỏi.
Diệp Diểu gãi đầu, thuận miệng bịa đại một câu: “Cũng không có gì, là một tên thay lòng đổi dạ, lừa tình bạn học của em. Em tìm hắn cho bạn em xả hết giận thôi mà.”
“Mấy đứa còn nhỏ, không nên yêu sớm.”
Diệp Diểu: “…”
Diệp Đình Vân dừng một chút rồi nói: “Em không nói thật đúng không? Em tìm người kia là vì nghi ngờ hắn chính là học trò của lão thần côn kia.”
Diệp Diểu thấy không thể nói dối được, hơi xấu hổ nói: “Anh hai, anh hỏi vệ sĩ gác cửa rồi hả?”
Cậu gật đầu nói: “Nếu người nọ đã chạy thì sẽ không lộ diện nữa, em không cần tìm kiếm không buông, để ông nội biết được sẽ không hay đâu.”
“Anh hai, rõ ràng lão thần côn kia là kẻ lừa bịp, thế mà ông nội lại cho rằng lão ta là thần tiên hạ phàm, không biết tại sao ông lại nghĩ như vậy nữa?” Diệp Diểu tức giận không thôi.
Diệp Đình Vân cau mày, nghe cha nói, năm đó nhà họ Diệp gặp khủng hoảng rất nghiêm trọng, quả thật thần côn kia có chút bản lĩnh, chẳng qua người lợi hại như vậy sao lại nhầm lẫn giới tính của cậu được.
“Anh hai, anh có khỏe không?” Diệp Diểu đầy lo lắng hỏi.
Diệp Đình Vân gật gật đầu: “Tàm tạm.”
“Hay là định kỳ đến bệnh viện kiểm ra.” Y lo lắng nói.
Diệp Đình Vân hơi ghét bỏ nói: “Đi bệnh viện rút máu, bị một đám bác sĩ nghiên cứu như gấu trúc sao?” Mấy tên lang băm, dù cậu có bệnh thì họ có thể tìm được phương pháp điều trị gì chứ?
Diệp Đình Vân nhắm hai mắt, tổ tiên nhà có Diệp có rất nhiều *hạnh lâm cao thủ, sau này y thuật từ từ thất truyền, bắt đầu kinh doanh dược liệu.
*Hạnh lâm cao thủ chỉ những người có y thuật cao trong giới Đông y.
Người nhà họ Diệp bẩm sinh giỏi về gây trồng dược liệu, có rất nhiều bệnh viện và xí nghiệp dược liệu, tập đoàn Diệp thị cũng liên hệ không ít bác sĩ Đông y giỏi nhưng họ đều bó tay với bệnh tình của Diệp Đình Vân.
Khi còn bé, Diệp Đình Vân thường nằm mơ, thấy cậu biến thành một cái cây.
Lúc đầu cậu không xem chuyện này có gì nghiêm trọng, cho đến hai năm gần đây, giấc mơ này ngày càng rõ ràng, thỉnh thoảng chân của cậu sẽ bị mất cảm giác. Diệp Đình Vân nghĩ chân cậu mất cảm giác là vì nó biến thành rễ cây.
Nếu có một ngày chân cậu thật sự biến thành rễ cây thì vì lý do an toàn, cậu sẽ tìm một nơi trốn đi mà không phải đến bệnh viện khám.
Năng lực nuôi trồng dược liệu Đông y của nhà họ Diệp vốn bị nhiều người mơ ước, nếu để người khác biết được Diệp Đình Vân thế mà biến thành một cái cây, họ sẽ có hành động gì thì khó mà đoán được.
“Anh hai, cuộc sống ở học viện có tốt không?” Diệp Diểu thận trọng hỏi.
“Cũng tạm. Đúng rồi, em có hình chụp của người kia vào hôm đó đúng không?”
Y gật đầu nói: “Có, anh hai muốn xem không?”
“Gửi cho anh xem.”
Diệp Diểu cực kỳ nghe lời gửi tấm hình qua di động của Diệp Đình Vân, y thầm nghĩ: Anh hai đã biết cũng tốt, nếu lỡ gặp lại tên kia thì cũng có thể đề phòng một chút.
“Một gương mặt rất bình thường.” Diệp Đình Vân híp mắt, ngoại hình của đối phương hơi kỳ lạ, không tính là xấu nhưng lại không có nét gì đặc biệt dễ nhận ra.
Hết chương 10