Gấu Qua Lại Phải Chú Ý

Chương 24: Về chuyện “ai cũng không được phép bắt nạt đồ đệ của tôi!!!”




Sau khi Hùng Hạo Nhiên nhảy can thiệp thì cũng tách được hai tên đang hăng tiết gà ra. Hùng Hạo Nhiên nhìn một tên trông hung dữ, nói: “Họ tên?”

“Đồng chí cảnh sát, là tên kia đầu tiên…”

“Họ tên!”

“…Tôi là người bị hại a!”

“Tôi hỏi họ tên anh! Anh thử để tôi phí lời lần nữa xem!”

“Lô, Lô Tiểu Quân…”

Hùng Hạo Nhiên nhớ tên, nói: “Lấy chứng minh ra.”

“Không mang.”

“Vậy thì đọc số căn cước.”

“Đồng chí cảnh sát…” Người này bên ngoài có vẻ hung dữ, lại không ngờ mình chọc phải phiền phức, nhưng đáng tiếc đồng chí cảnh sát Gấu của chúng ta không bị ảnh hưởng, sắc mặt còn có chút khủng bố: “Không nhớ ra thì đi theo tôi về đồn, ngồi xổm đến khi nào nhớ ra thì thôi!”

“Ai nha nha, tôi nhớ rồi, nhớ rồi!” Người tên Lô Tiểu Quân vội đọc số căn cước, Hùng Hạo Nhiên lườm anh ta một cái: “Vì sao đánh nhau?”

“Hắn, hắn ta gây sự trong cửa hàng của tôi!”

“Trong cửa hàng?” Hùng Hạo Nhiên nhíu mày không hỏi thêm gì, Lô Tiểu Quân lại gấp gáp giải thích thêm: “Tôi làm ăn buôn bán đứng đắn, bán đồ nướng ở phố phía sau kia.”

“Tên kia là ai?”

“Tôi không biết, trước giờ chưa từng thấy, mấy ngày nay đột nhiên đòi ta đưa tiền bảo kê, tôi không cho, hắn liền…”

“Hắn gây sự thì anh có thể báo cảnh sát, không biết đánh nhau là ảnh hưởng đến trị an hả!” Hùng Hạo Nhiên đột nhiên dữ lên làm Lô Tiểu Quân sợ hết hồn, liên tục nói: “Tôi biết mình sai rồi, đồng chí cảnh sát, tôi đảm bảo không đánh nhau nữa. Nhưng…Nhưng lần này anh phải làm chủ cho tôi…”

So với Hướng Dương Viễn ở bên kia thì có vẻ không được thuân lợi lắm.

“Họ tên.”

“Ông đây sao phải nói cho mày? Tiểu tử thối, mày ở đâu đến? Có biết ông đây là ai không?”

“…Họ tên.”

“Đừng có mà khoác đại vĩ lang cho tôi, cánh sát thì giỏi a! Nhân lúc ông còn chưa động thủ thì mau cút! Cái thân thể bé tý thế này ông đây chỉ cần một tay là quật mày ngã chết!”

(khoác đại vĩ lang: giả ngu, khoe khoang)

“Phiền anh báo họ tên, trình chứng minh thư.”

“Ông đây không nói đó! Mày định làm gì! Mày bắt tao đi! Có giỏi thì bắt tao đi! Mày có tin ngày mai ông đây ngày mai kiện mày không!”

“Tiên sinh, phiền anh tỉnh táo chút, tôi không hề nói muốn bắt anh, nhưng mà anh đã đánh nhau…”

“Nói ít lời cmn vô nghĩa đi! Lúc ông đây ra đời lăn lộn không biết mày còn đang mọc răng ở đâu đâu!” Tên đàn ông thô lỗ ngắt lời Hướng Dương Viễn,chửi chưa đã nghiền đã thô lỗ đẩy mạnh vai cậu: “Cút ra chỗ khác!”

Hướng Dương Viễn mím môi, không bùng nổ, tỉnh táo như trươc nói: “Phiền anh không động thủ.”

── may mà hai năm qua luyện căn cơ đủ chắc, nếu là trước đây mà bị đẩy như thế thì chỉ có hôn đất.

“Tao động thủ thì sao! Tao động thủ đấy! Động thủ này!” Tên này hung hăng hơn còn vung tay định đấm cậu.

“CMN, mày dám bắt nạt đồ đệ của tao hả?!” Hùng Hạo Nhiên chạy vài bước qua đứng trước mặt Hướng Dương Viễn, nổi nóng vặn tay tên kia, ‘răng rắc!” một tiếng, trong vòng một nốt nhạc đã còng tay hắn lại: “Lừa đảo chiếm tài sản, tập hợp gây sự, nguy hại đến trị an xã hội, giờ còn dám đánh lén cảnh sát?! Có phải răng cửa dài quá không! Lát nữa tao cởi cảnh phục ra thay mày bẻ răng nha!”

“A!A! Cảnh sát đánh người!” Tên kia liều mạng giãy ra, hoảng sợ phát hiện sức lực của đối phương chả khác gì gấu, hoàn toàn không phải đối thủ của mình: “Mày tên gì! Tao cũng phải kiện cả mày nữa!”

“Hùng Hạo Nhiên, số hiệu cảnh sát 105941, nhìn cho rõ mà kiện!” Hùng Hạo Nhiên đưa thẻ cảnh sát vỗ vào mặt tên kia, trên tay không hề buông lỏng, không quản hắn có bao nhiêu thảm: “Động ai không động lại dám động đồ đệ tao. Tao chưa lấy dùi cui ra hầu mày coi như là nể lắm rồi! Loại cặn bã xã hội như mày mà không tính sổ thì quá là có lỗi với cảnh phục này.”

“Mày! Mày! Mày! Mày! Mày biết tao là ai không! Bọn mày chết chắc rồi! Chết chắc rồi!”

Hùng Hạo Nhiên khịt mũi coi thường, lôi người đến xe cảnh sát. Hướng Dương Viễn sau khi im lặng đứng xem liền quay sang vẫy tay với ông chủ đang mắt tròn mắt dẹt hóng, nhẹ nhàng nói: “Anh cũng đến đồn công anh khai báo đi.”

Bởi vì đã xảy ra xung đột với kẻ tình nghi nên công việc đành phải giao lại cho tiểu tổ trực ban làm. Lần đầu tiên bị thẩm vấn, Hướng Dương Viễn lúng túng sau khi bị đả kích đành buồn rầu về phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ, thấy tên đồng cảnh ngộ kia còn đang vừa hát hành khúc Thổ Nhĩ Kì vừa trải chăn.

Hướng Dương Viễn nhìn thấy hắn liền giận không có chỗ phát tiết, nhịn không được liền mắng: “Anh còn nhỏ lắm hả, Hùng Hạo Nhiên? Không biết kiềm chế tâm tình hả? Không biết cùng bị cáo cãi nhau là tối kỵ của cảnh sát hả?”

Hùng Hạo Nhiên cũng không để ý, trải sẵn chăn ra rồi cười hì hì: “Cậu không mệt hay sao mà còn sức mắng người. Ài, để tôi rót cốc nước ấm, nhanh nhanh thấm giọng.”

Cậu nhìn chằm chằm tên kia bày vẻ không có chuyện gì hết chỉ hận mài sắt không thành kim: “Nếu ngày nào đó anh bị mấy chuyện như này làm mất chức, tôi sẽ không ngạc nhiên chút nào.”

Hùng Hạo Nhiên mặt dày đi qua hoi: “Lẽ nào cậu rất hi vọng tôi bị mất chức?”

“Tôi là lo lắng đó!” Hướng Dương Viễn không tự chủ mà cao giọng, nói xong liền thấy mình bị hố, buồn buồn cúi đầu.

Hùng Hạo Nhiên xoa nhẹ đầu cậu, đang định nói thì người phụ trách ghi chép án của tổ cảnh sát là Trương Lâm đến, nghiêm túc nói: “Hai người đem phạm nhân khó nhằn cho tôi rồi ở đây ân ái hả?”

Hướng Dương Viễn gạt tay tên kia, dùng sức uống cốc nước ấm.

Hùng Hạo Nhiên rất bất mãn, trắng mắt liếc Trương Lâm: “Hỏi được gì không?”

Trương Lâm gật đầu, lấy tay che mắt làm bộ rưng rưng muốn khóc nói: “Nghĩ lại quá trình mà ghê người, tổ tiên mười tám đời đều bị người ta hỏi thăm.”

Hướng Dương Viễn nhìn anh đồng cảm, Hùng Hạo Nhiên lại không có chút gì gọi là cảm kích: “Đây là nhiệm vụ của cậu, đừng có mà giả bộ đáng thương, tôi cũng không mời cơm đâu.”

Hướng Dương Viễn thật muốn làm bộ không quen con người này.

“Tên Hùng Hạo Nhiên kia, anh không hổ với danh hiệu ‘Vắt cổ chày ra nước’ của đồn ta nha!” Trương Lâm trở lại bình thường, vỗ tay cái đốp, đưa tài liệu trong tay ra, nhỏ giọng nói: “Lương Dũng, 29 tuổi, người địa phương, có tiền án trộm cắp tiền, gần đây là tình nghi của mấy vụ lừa đảo tài sản.”

Hùng Hạo Nhiên nhíu mày: “Tái phạm.”

“Mèo mù vớ cá rán, các cậu cũng quá may đi!”

Hướng Dương Viễn nhớ tới mình ở hiện trường bị người ta công kích, kín đáo nói: “Tôi cũng không ngại đem vận may này tặng cho anh đâu…”

“Ha ha, không cần đâu, các cậu cứ giữ đi! À đúng rồi, tên khốn này vẫn nên giao cho đội hình sự xử lý thì tốt hơn. Hạo Nhiên này, anh quen bên kia, hỗ trợ liên lạc chút nha?”

Hùng Hạo Nhiên gật đầu, cầm điện thoại bấm số.

“Tạ Cảnh Địch hả? Là tôi đây, chuyện là như này, vừa nãy bên tôi…”

Hướng Dương Viễn mệt rã người ngồi ở đầu giường, vừa nghe thấy ba chữ ‘Tả Cảnh Địch’ thì mệt mỏi bay sạch sành sanh. Oán hận ngẩng lên, cậu không biết anh mắt này của mình đang lăng trì Hùng Hạo Nhiên.

Tạ Cảnh Địch! Lại là tên này! Đúng là yêu quái âm hồn bất tán!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.