Đã nói đến nước này, Vương Đông tiếp tục che giấu cũng chẳng có ích gì.
Mặt ủ mày chau, ông ta nói: "Đã 5 năm kể từ lần cuối cùng tôi gặp Tôn Hà, chúng tôi cùng nhau ăn một bữa cơm, khi đó có mặt cả bạn gái của anh ta.
Từ lần đó chẳng gặp mặt lần nào nữa, dần dần cũng mất liên lạc theo thời gian.
Số điện thoại của anh ta và bạn gái anh ta tôi có lưu nhưng khi tôi gọi vào số điện thoại đó lại báo rằng không liên lạc được.
Chẳng biết anh ta có đổi bạn gái không, thậm chí tôi còn không biết đó có phải là bạn gái anh ta thật hay không nữa."
Lý Trăn Nhược nói: "Anh Đông liên lạc với Tôn Hà giúp tôi.
Chuyện này không liên quan đến anh, tôi sẽ báo với chú La sau khi có tin tức của Tôn Hà."
Vương Đông chỉ có thể nói: "Tôi sẽ cố gắng."
Vương Đông cầm điện thoại tìm số điện thoại đã lưu của Tôn Hà.
Ấn gọi một lúc lâu mới có người nhận điện thoại, nhưng hình như cô ấy không biết Vương Đông là ai, thản nhiên hỏi: "Ai vậy?"
"Chị dâu." Vương Đông vội vàng nói, "Em là Vương Đông, bạn của anh Tôn.
Chị còn nhớ em không?"
Người phụ nữ sửng sốt một chút, "A...!Xin chào, có việc gì không?"
Vương Đông nói: "Chị dâu, em có việc tìm anh Tôn nhưng mà gọi điện thoại anh ấy không nghe, chị có thể cho em biết số điện thoại hiện tại của anh ấy không?"
Vương Đông vừa nói vừa nhịn không được nhìn về phía Lý Trăn Nhược.
Cậu chỉ gật đầu.
Người phụ nữ kia nói: "Cậu tìm Tôn Hà? Không thể tìm thấy anh ta được đâu."
Vương Đông sửng sốt, "Có ý gì?"
Người phụ nữ đáp: "Anh ta nợ người ta, một năm trước đã chạy ra nước ngoài trốn nợ rồi."
Vương Đông hỏi: "Có thể cho em biết anh ấy đi nước nào không? Hoặc là cho em phương thức liên lạc?"
Người phụ nữ nói: "Tôi không biết.
Anh ta không nói đi đâu, cũng không liên lạc với tôi."
Vương Đông nhất thời không biết trả lời như thế nào, nhìn về phía Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược cảm thấy người phụ nữ này không nói thật.
Tôn Hà nợ tiền rồi chạy trốn, nhưng đi chỗ nào, phỏng chừng là có liên lạc với cô ta, nếu không hai người đã chia tay từ lâu.
Chỉ là lúc này không cần bám lấy người phụ nữ kia, Lý Trăn Nhược nói với Vương Đông: "Hỏi xem có bạn bè nào thân với Tôn Hà không, nói có một món lời, muốn liên lạc với anh ta."
Dù sao năm đó cũng đi theo La Vân Quang làm việc, Vương Đông tuy là người thành thật nhưng đầu óc vẫn linh hoạt, nói: "Chị dâu, liệu anh Tôn có nói với bạn bè tin tức của mình không? Ông chủ cũ muốn chúng tôi quay lại làm việc gì đó."
Năm đó, khi La Vân Quang phân phát cho bọn họ, mỗi người cầm trong tay không ít.
Lúc ấy, chỉ cần một cái bút thôi cũng có thể chặn tiền của bọn họ.
Căn nhà cũ Vương Đông đang ở không được tốt lắm, nhưng vẫn có một cuộc sống tốt.
Mà Tôn Hà lại tiêu xài phung phí rồi sa vào cờ bạc, thua hết tiền.
Bạn gái Tôn Hà biết ông chủ của bạn trai mình rất giàu.
Khi trước Vương Đông và Tôn Hà rủ nhau đi uống rượu đã nghe hai người khoe khoang rất nhiều về quá khứ huy hoàng của mình.
Bây giờ nghe Vương Đông nhắc đến, người phụ nữ im lặng một lát mới nói: "Tôi cho cậu số điện thoại của bạn bè của anh ấy.
Cậu tự hỏi đi."
Vương Đông cười nói: "Cảm ơn chị dâu."
Người phụ nữ nói: "Cảm ơn cái gì.
Mấy năm nay Tôn Hà vất vả, mấy anh em có chiêu gì cũng nghĩ đến anh ấy, người nên cảm ơn là tôi mới đúng."
Vươngg Đông lấy giấy bút chép số điện thoại và tên, rồi kết thúc cuộc gọi.
Lý Trăn Nhược cầm lấy tờ giấy, nói: "Từ từ, vợ Tôn Hà chắc chắn sẽ liên hệ với những người này trước.
Lát nữa anh gọi điện thoại cho bọn họ rủ bọn họ ra ngoài."
Vương Đông chần chừ một chút, "Anh Quang sẽ làm gì với Tôn Hà?"
Lý Trăn Nhược nghe vậy hơi mỉm cười, "Anh Đông cứ yên tâm, ông chủ Lý là thương nhân chính trực, sẽ không làm chuyện phạm pháp."
Vương Đông gật đầu, "Tôi biết rồi."
Hai người đợi tầm nửa tiếng, Vương Đông mới liên hệ với bạn bè của Tôn Hà.
Người kia nói hiện không ở trong thành phố, hẹn Vương Đông hai ngày nữa gặp.
Vương Đông đồng ý.
Hai ngày sau là ngày Lý Trăn Thái hạ huyệt.
Đến lúc đó, Lý Trăn Nhiên không rảnh rỗi, một mình Lý Trăn Nhược hành động rất thuận tiện.
Cho đến bây giờ, Lý Trăn Nhược không có ý định nói cho anh biết kế hoạch của mình.
Cậu có chút bất an nhưng không thể nói rõ được là bất an ở đâu.
Lý Trăn Thái đã chết.
Cậu chắc chắn rằng Lý Trăn Thái và Chu Khải là người giở trò quỷ sau lưng cậu.
Mà hung thủ chỉ có một mình Lý Trăn Thái.
Cái thứ nhất cậu không quan tâm, bởi nó vốn là sự thật.
Mặc dù người đứng sau khó có thể chấp nhận được nhưng cậu bắt buộc phải chấp nhận sự thật này.
Lý Trăn Thái ra tay quá tàn nhẫn, khó mà tha thứ được.
Lý Trăn Thái đã chết rồi, người được hưởng lợi nhiều nhất trong chuyện này có thể là Lý Trăn Nhiên, cũng có thể là Lý Trăn Tự.
Hoặc là Chu Khải.
Đi một chuyến này, Lý Trăn Nhược nhận được quá nhiều tin tức đến nỗi cậu không phân biệt được thật giả.
Vì vậy, cậu có thể tự mình giải quyết phần còn lại, thậm chí quyết định của cậu cũng không thể dựa vào Lý Trăn Nhiên.
Tất nhiên, bây giờ người của cậu không nhiều bằng Lý Trăn Nhiên, trong tay cũng chẳng có nhiều tiền, những việc định làm sẽ rất phiền phức.
Nhưng lại có một chỗ cực kỳ tốt, nghĩ đến đây, Lý Trăn Nhược không muốn suy nghĩ tiếp, dự định về nghỉ ngơi.
Lý Trăn Nhiên về nhà đã rất khuya.
Anh bỏ tiền mua người canh quan tài cho Lý Trăn Thái.
Anh và Lý Trăn Tự không ở lại qua đêm.
Bận rộn một ngày, Lý Trăn Nhiên mệt mỏi.
Anh đổ đầy nước vào bồn tắm rồi nằm xuống, nhắm mắt lại.
Một lát sau, anh nghe thấy tiếng động cạnh bồn tắm, nhìn mèo của mình bám lên thành bồn tắm để leo vào trong.
Bồn tắm trong phòng tắm của Lý Trăn Nhiên không lớn, Lý Trăn Nhược không muốn chen chúc trong đó nên duy trì nguyên hình mèo ôm lấy chân Lý Trăn Nhiên bò lên trên, tránh cho mình rơi xuống nước.
Lý Trăn Nhiên vẫn nằm yên không động, không để ý đến cậu.
Lý Trăn Nhược nằm trên ngực anh, đầu dựa lên vai anh rất thoải mái để thở.
Lúc này, Lý Trăn Nhiên xoa đầu cậu.
Ngâm một lúc, Lý Trăn Nhược cảm thấy da mình sắp nhăn lại nên đứng dậy, giẫm lên ngực Lý Trăn Nhiên định nhảy ra ngoài.
Ngực Lý Trăn Nhiên được nước ấm bao bọc.
Khi lấy đà, lòng bàn chân trượt một cái rơi tõm vào trong nước.
Vùng vẫy bò lên, Lý Trăn Nhược bám lấy thành bồn tắm nhẵn nhụi, duỗi hai chân trước muốn nhảy ra ngoài.
Đột nhiên, đuôi bị người ta kéo từ phía sau, lại rơi tõm xuống nước.
Lý Trăn Nhược thò đầu ra khỏi mặt nước, lắc đầu thật mạnh, nước văng tung tóe.
Cậu tức giận trừng Lý Trăn Nhiên.
Trên mặt Lý Trăn Nhiên lộ ra nụ cười thỏa mãn lại lười biếng, ngẩng đầu dựa vào thành bồn tắm nhắm mắt lại.
Lý Trăn Nhược đỏ mắt, vẫn nắm lấy thành bồn tắm ra ngoài.
Nhưng kết quả không được suôn sẻ lắm, nhảy ra ngoài rồi lại phải lăn mấy vòng trên sàn nhà trước khi đứng dậy ra khỏi phòng tắm.
Lý Trăn Nhiên tắm xong đi ra ngoài, nhìn Lý Trăn Nhược đã biến thành người.
Cả cơ thể [email protected] trụi ngồi khoanh chân trên giường lau tóc bằng khăn lông.
Thấy anh đang nhìn mình, cậu nói: "Làm vậy sẽ nhanh khô hơn."
Lý Trăn Nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, "Anh sấy tóc cho em."
Lý Trăn Nhược cực kỳ thích Lý Trăn Nhiên sấy lông cho mình, vừa ấm áp vừa thoải mái.
Nhưng bây giờ cậu lại từ chối: "Hôm nay anh mệt rồi, nghỉ sớm đi."
Lý Trăn Nhiên cầm lấy khăn lông lau qua tóc mình, không quan tâm tóc đã khô hết chưa đã nằm xuống giường.
Lý Trăn Nhược nghiêng đầu nhìn anh, "Đêm nay anh không ở lại đó vì sợ Lý Trăn Thái sẽ bật nắp quan tài sống lại sao?"
Lý Trăn Nhiên cười, "Anh không muốn canh quan tài cho anh ta."
Lý Trăn Nhược kéo cánh tay anh, "Dậy đi, tóc anh chưa khô đâu."
Lý Trăn Nhiên không bị kéo dậy mà thuận thế nắm lấy cổ tay cậu, kéo người vào lòng mình, hỏi: "Chiều nay em đi đâu?"
Lý Trăn Nhược cọ mấy cái vào người anh, tìm được vị trí nằm thoải mái, đáp: "Em đi tìm thầy."
"Lại đi tìm thầy." Lý Trăn Nhiên trầm giọng nói.
Lý Trăn Nhược cười, "Anh ghen à? Thầy em có vợ rồi, còn rất yêu người ta nữa.
Anh yên tâm đi."
"Hừ!" Lý Trăn Nhiên nâng hai tay đặt sau gáy.
Lý Trăn Nhược cười khúc khích.
Lý Trăn Nhiên: "Em đã nói về cậu ta."
"Hử?" Lý Trăn Nhược khó hiểu nhìn anh.
Lý Trăn Nhiên: "Người mà em nói mình đang chiếm cơ thể của cậu ta."
Lâu rồi không gặp Thẩm Lộ Minh, Lý Trăn Nhiên đột nhiên nhắc tới, Lý Trăn Nhược không khỏi sửng sốt.
Anh tiếp tục nói: "Anh không biết có cách nào tốt hơn để giải quyết vấn đề này không, nhưng anh có thể cho người nhìn chằm chằm cậu ta.
Nếu cậu ta không bao giờ nhớ ra chuyện này thì sẽ không gây ra vấn đề lớn gì cho em."
Lý Trăn Nhược chần chừ một chút, "Thầy em nói tạm thời sẽ phong ấn ký ức của cậu ấy giúp em.
Nhưng không biết thời gian phong ấy sẽ kéo dài bao lâu."
Lý Trăn Nhiên: "Anh sẽ sắp xếp cho cậu ta đi du học."
"Hả?" Lý Trăn Nhược sửng sốt.
Lý Trăn Nhiên: "Anh sẽ nhờ người liên hệ với trường Đại học của cậu ta, thành lập học bổng hỗ trợ những sinh viên xuất sắc đến học tại Mỹ hoặc Canada.
Cậu ta sẽ được chỉ định."
Lý Trăn Nhược có chút kinh ngạc, "Anh muốn đuổi cậu ấy đi?"
Lý Trăn Nhiên gật đầu, "Rời khỏi nơi này thì sẽ chẳng có gì k1ch thích cậu ta nhớ lại được."
Lý Trăn Nhược không ngờ được anh sẽ ngầm làm nhiều việc như thế.
Cậu không thể đánh giá nó có thích hợp hay không nhưng vào thời điểm này, cậu không thể thừa nhận rằng Lý Trăn Nhiên tính toán xa hơn cậu rất nhiều.
Cuối cùng, cậu vẫn nói: "Chưa đến mức đó, cũng chưa có gì chắc chắn cả.
Nói không chừng cậu ta không muốn cơ thể này nữa nhỉ?"
Lý Trăn Nhiên cười, "Như vậy là tốt nhất."
Hai ngày sau, Lý Trăn Thái đã hạ huyệt.
Lý Giang Lâm xuống khỏi giường, ăn mặc chỉnh tề tham dự đám tang của Lý Trăn Thái dưới sự hỗ trợ của Chu Khải.
Mà Lý Trăn Nhược không xuất hiện.
Cậu thay Vương Đông gặp bạn của Tôn Hà.
Địa chỉ gặp mặt là một quảng trường nhỏ ở phía đông.
Khi Lý Trăn Nhược đến nơi, cậu thấy người đàn ông ngồi xổm cạnh thùng rác hút thuốc lá cách cậu không xa.
Một người đàn ông trung niên, ngoại hình bình thường.
Lý Trăn Nhược mua thêm một gói thuốc lá tại một cửa hàng gần đó.
Cậu đi đến vỗ vai người đàn ông, "Anh."
Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn, "Cậu là ai?"
Lý Trăn Nhược nói: "Chúng ta đã hẹn nhau qua điện thoại.
Tôi là bạn của Tôn Hà."
Người đàn ông trung niên nói: "Đùa cái gì vậy? Năm nay cậu 20 tuổi sao? Cậu không phải người đã gọi điện thoại cho tôi."
Lý Trăn Nhược cười ngồi xổm xuống bên cạnh người đàn ông trung niên, lấy một điếu thuốc ra khỏi gói thuốc lá đưa cho gã ta.
Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua điếu thuốc, không nói một lời nhận lấy, lại đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Lý Trăn Nhược đưa cả gói thuốc lá cho gã, "Anh cầm đi, tôi không hút thuốc."
Người đàn ông trung niên im lặng một lúc lâu, duỗi tay cầm gói thuốc lá, hỏi: "Cậu rốt cuộc là ai?"
Lý Trăn Nhược nói: "Tôi là bạn của Tôn Hà thật mà, nhưng tôi không giống anh Đông.
Hiện tại tôi là cấp dưới của ông chủ của anh ấy, mọi người đều làm việc cho một ông chủ."
Người đàn ông trung niên hỏi: "Cậu tìm anh ta?"
Lý Trăn Nhiên lắc đầu, "Tôi không tìm anh ta.
Tôi biết bây giờ không tiện cho anh ta nhưng có một vài chuyện về anh ta muốn hỏi anh."
Người đàn ông trung niên có vẻ cẩn thận hỏi: "Là chuyện gì?"
Lý Trăn Nhược: "Thật ra là một vài chuyện về ông chủ cũ của anh ta.
Anh cứ nói những chuyện có thể nói được, không thì bỏ qua."
Người đàn ông trung niên liếc cậu một cái, "Có chuyện thì nói, bớt lảm nhảm."
Lý Trăn Nhược cười hỏi: "Anh Tôn đánh bạc thua nợ người ta nên mới phải chạy ra nước ngoài?"
Người đàn ông trung niên: "Đúng vậy, không phải cậu biết từ lâu rồi à?"
Lý Trăn Nhược tiếp tục hỏi: "Trước khi trốn ra nước ngoài, anh ta có tìm cách kiếm tiền không? Chẳng hạn như tống tiền?"
Người đàn ông trung niên nhíu mày, "Cậu muốn nói cái gì?"
Giọng điệu Lý Trăn Nhược coi như thành khẩn, "Anh, những gì tôi nói là những gì tôi muốn nói.
Tôi không biết anh Tôn có nhắc đến ông chủ cũ của anh ấy với anh không?"
Người đàn ông trung niên rít một hơi thuốc, nói: "Anh ta nói trước đây từng làm việc ở Vận Lâm, ông chủ là Lý Giang Lâm."
Lý Trăn Nhược kiên nhẫn nói chuyện với gã ta: "Anh tin à?"
Người đàn ông trung niên hừ một tiếng, "Tin hay không cũng chẳng sao, chẳng qua là chuyện xưa mà thôi."
Lý Trăn Nhược nói: "Anh ta có từng tìm người nhà họ Lý đòi tiền không?"
Người đàn ông trung niên dường như đang suy nghĩ, một lát sau nói: "Sao vậy? Ông chủ các cậu muốn trả thù anh ta à?"
Lý Trăn Nhược lắc đầu, "Ông chủ lớn của chúng tôi cái gì nên biết cũng đã biết, nhưng tôi muốn xác nhận một vài điều về ông chủ nhỏ.
Anh yên tâm, anh Tôn đi rồi sẽ không có người rước anh ta về.
Không bằng nói đó là vấn đề của ông chủ nhỏ và ông chủ lớn."
"Gì mà ông chủ lớn với ông chủ nhỏ." Người đàn ông trung niên trưng ra vẻ mặt chán ghét, nhưng vẫn nói: "Có một hôm tôi và anh ta cùng đọc một quyển tạp chí.
Trên đó có một bức ảnh chụp thiếu gia nhà họ Lý, Tôn Hà nói muốn tìm cậu ta mượn tiền."
Lý Trăn Nhược hỏi: "Lúc đó anh ta đã nợ cờ bạc rồi đúng không?"
Người đàn ông trung niên gật đầu.
Lý Trăn Nhược nghĩ thầm, Tôn Hà thiếu nợ cờ bạc, nhìn thấy ảnh Lý Trăn Thái trên tạp chí, chợt nhớ đến tấm ảnh chụp Triệu Vũ Quỳnh mà mình trộm được, muốn dùng nó để xin tiền Lý Trăn Thái.
Đây là khả năng lớn nhất, nhưng vì sao Tôn Hà lại không tìm đến cậu mà lại tìm đến Lý Trăn Thái?
Còn nữa, bây giờ có một câu đố nằm trên người La Vân Quang.
Chú La tại sao lại lừa cậu?
Trong lòng rối loạn, Lý Trăn Nhược hỏi lại: "Tôn Hà ở đâu anh có biết không?"
"Không biết." Người đàn ông trung niên đáp.
Nhưng Lý Trăn Nhược đoán rằng gã ta biết, chỉ là không muốn nói mà thôi.
Cậu không khăng khăng truy hỏi đến cùng, Lý Trăn Nhược đứng lên, nói: "Cảm ơn anh."
"Chỉ vậy thôi sao?" Người đàn ông trung niên có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng cậu muốn hỏi nhiều hơn, lừa mình nói ra Tôn Hà đang ở đâu.
Lý Trăn Nhược cười, "Chỉ vậy thôi.
Cảm ơn anh."
Cậu xoay người rời đi.
Bỗng dừng bước chân lại, lấy điện thoại ra tìm một bức ảnh Lý Trăn Thái trên mạng, cậu đưa cho người đàn ông trung niên xem, "Anh ơi, thiếu gia nhà họ Lý mà các anh thấy là người này sao?"
Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua, chắc chắn rằng: "Không phải."
Lý Trăn Nhược sửng sốt một chút, "Không phải sao?"
Người đàn ông trung niên nói: "Một người lớn lên giống minh tinh cơ."
Lớn lên giống minh tinh? Là Lý Trăn Nhiên? Hay là Lý Trăn Tự?
Lý Trăn Nhược thu điện thoại về, tìm ảnh của Lý Trăn Tự rồi cho người đàn ông trung niên xem, "Đây à?"
Người đàn ông trung niên nhìn nhiều hơn một chút, "Cũng không phải, có hơi giống người nước ngoài nhỉ?"
Ngón tay Lý Trăn Nhược run nhẹ, tìm ảnh của Lý Trăn Nhiên.
Cậu hít sâu một hơi đưa cho người đàn ông trung niên nhìn, "Vậy người này thì sao?"
Người đàn ông trung niên liếc mắt một cái đã gật đầu, "Là cậu ta.".