Gặp

Chương 37




Nghe được Vạn Trang đồng ý thả người, Cố Hành lo sợ hắn đổi ý, liền vội vàng tiến lên dắt tay Mộc Nhiên khập khễnh đi ra ngoài.

Đến bên ngoài, xác nhận Vạn Trang không có phái người theo, Cố Hành lấy ra một cây sáo Lưu Thiện đặc biệt đặc chế cho nàng, thổi lên sau đó Lưu Thiện rất nhanh xuất hiện ở trước mặt hai người, đơn giản biết chút sự tình, đem các nàng đỡ lên xe ngựa, quyết định trở về trước, tìm Vạn Trang sau.

Ở trên xe ngựa, Tô Mộc Nhiên thấy Cố Hành dáng vẻ chật vật, nhịn không được đỏ vành mắt, cắn môi không nói lời nào, lặng lẽ kiểm tra qua phát hiện Cố Hành trên mặt trên người có thật nhiều chỗ bị thương, cũng may mạch tượng bình ổn, vừa rồi bầu rượu của Vạn Trang chỉ dọa dẫm các nàng.

Tô Mộc Nhiên nắm chặt tay Cố Hành không buông, chỉ muốn trở thay nàng hảo hảo chữa thương.

Còn có, nàng muốn cùng Cố Hành nói rõ ràng, quyết định của nàng.

Cố Hành giác ra động tác của nàng, vỗ nhẹ nhẹ tay của nàng nói: Ta không sao, không cần lo lắng

Tô Mộc Nhiên lắc đầu, lúc này nói cảm ơn hình như quá mức nhỏ, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Cố Hành, sinh ra một tiếng thở dài.

A Hành, thật tốt vì ngươi không có việc gì.

Vừa rồi bộ dạng Cố Hành khi bị đánh, Tô Mộc Nhiên bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ.

Vạn nhất Cố Hành bởi vì nàng mà xảy ra chuyện gì...Tô Mộc Nhiên quả thực không dám nghĩ, nếu thật sự là như thế, nàng nên như thế nào.

Nghĩ điều này, Tô Mộc Nhiên nhịn không được tim đập nhanh, nắm tay Cố Hành dùng sức đứng lên.

Như thế này, mới có thể xác thực Cố Hành còn tồn tại.

Cố Hành không biết lòng của Tô Mộc Nhiên, chỉ tùy ý động tác Tô Mộc Nhiên.

Sau khi đem hai người đến Tô phủ, Lưu Thiện rời đi, Hứa Ngôn Tô Tinh Linh lập tức xông tới, nhìn thấy Tô Mộc Nhiên bình an trở về cuối cùng là yên tâm, nhưng thấy Cố Hành bị đánh một trận, không khỏi cả kinh.

Hứa Ngôn phân phó người đi lấy hòm thuốc hỏi: A Hành, ngươi thế nào rồi...!

Không đợi Hứa Ngôn hỏi xong, Cố Hành liền đáp: Là Vạn Trang, chính là con trai của chỉnh lý đại nhân làm.

Có một lần hắn ở trên đường trêu chọc Mộc Nhiên, bị ta đánh, đoán chừng là giận, mới làm như thế nàu.

Hắn vốn là che mặt, hắn cũng không muốn cho chúng ta biết là ai làm, chỉ là không cẩn thận lỡ miệng, mới để cho ta đoán được là ai

Hứa Ngôn còn muốn hỏi chút gì, Cố Hành thấy mặt Tô Mộc Nhiên vẫn là lo lắng nhìn, liền giành nói: Mộc Nhiên, mấy ngày nay chắc hẳng người cũng không có nghỉ ngơi tốt, ngươi một chút đi, sau đó sớm nghỉ ngơi một chút, có lời gì, chúng ta ngày mai hãy nói, được không? Tô Mộc Nhiên vốn là có chuyện muốn nói cùng Cố Hành, nhưng Cố Hành vẻ mặt mệt mỏi, cả người lại bị thương, chỉ đành gật đầu.

Lại không yên lòng, vẫn là nói: Vừa rồi bầu rượu Vạn Trang đưa không biết có cái gì, hiện giờ mặc dù không có triệu chứng, chỉnh là vẫn ăn viên thanh tâm bảo này đi Nói xong lấy hòm thuốc, tìm ra một viên thanh tâm bảo đưa cho Cố Hành.

Cố Hành tiếp nhận ăn vào, lúc này mới ở miệng nói với hai người kia: Linh nhi, ngươi chiếu cố Mộc Nhiên, a Ngôn, ngươi giúp ta bôi thuốc đi

Chờ mọi người đáp ứng tản đi, Cố Hành mới cùng Hứa Ngôn trở về phòng.

Cố Hành không muốn để cho Mộc Nhiên lo lắng vẫn nhịn đau chưa nói, lúc này mới kêu đau la lên.

Hứa Ngôn nhìn cũng không nhịn được cau mày: Việc này Vạn Trang thật quá đáng, dĩ nhiên đem ngươi biến thành thế này, chờ chỉnh lý đại nhân trở về, nhất định phải để cho hắn đẹp mặt! Ngươi tắm trước, sau đó ta sẽ giúp ngươi bôi thuốc

Cố Hành ứng tiếng, tắm rửa xong nằm trên giường, chờ Hứa Ngôn giúp hắn bôi thuốc.

Ngươi kiên nhẫn một chút Hứa Ngôn sau khi nói xong lấy tay dính thuốc, dốc sức xoa ở chỗ đau Cố Hành.

Ngaooo! Cố Hành đau đến kêu thành tiếng, nước mắt cũng rơi ra, quay đầu nhìn về phía Hứa Ngôn thảm thiết lắp bắp nói: Có thể hay không giảm lực a tỷ tỷ

Tiểu lực không tản được ứ đọng, ngươi kiên nhẫn một chút đi Hứa Ngôn nói xõng còn cứng rắn tiếp tục dùng lực bôi thuốc cho Cố Hành

Cố Hành cũng biết đạo lý này, không muốn kêu quá lớn hù người khác, chỉ đành cắn chăn chịu đựng đau đớn.

Thật vất vả bôi xong thuốc, Cố Hành cơ bản bị rơi vào trạng thái nửa hôn mê, Hứa Ngôn đã mồ hôi đầy ngươi, thay Cố Hành đắp kín mền, xác nhân không có vấn đề gì mới trở về phòng.

- --------------------------------

Tô Mộc Nhiên trở về phòng ăn vài thứ, sau đó gọi người đốt nước nóng, ở trong phòng tắm gội, Tô Tinh Linh ở bên cạnh cùng nàng nói chuyện.

Tỷ tỷ, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Vì sao ngươi bị Vạn Trang bắt đi?

Tô Mộc hất một bụm nước ở trên mặt, cả người ngâm trong nước nóng, thoáng buông lỏng thần kinh căng thẳng mấy ngày nay, chậm chậm mới đáp: Ngày hôm đó ta đi ra phủ không bao lâu bị người từ phía sau đánh ngất xỉu, chờ ta tỉnh lại đã ở một nơi xa lạ, không ai nói gì cùng ta, chỉ là đúng hạn cơm nước đến, ta cũng vậy thẳng đế hôm nay mới biết là người của Vạn Trang.

Lại nói tiếp, vì sao a Hành đi vào trong đó?

Ngươi mất tích ngày thứ tư, có người cầm phong thư đến phủ, chỉ muốn a Hành, nhưng không được phép dẫn người theo, nếu như bị bọn họ phát hiện sẽ bất lợi đối với ngươi.

Đêm nay chuyện gì xảy ra? Vì sao a Hành bị đánh thành như vậy?

Nghĩ đến Cố Hành, Tô Mộc Nhiên lại động tâm, lại đau lòng, không tự chủ đè trái tim xuống nói: Vạn Trang bắt đầu cái gì cũng không nói, để cho thủ hạ động thủ, sau lại, lại buông tha cho ta làm điều kiện, để cho a Hành uống một bầu rượu bỏ thêm thuốc, ta không biết đó là gì, có thể nhìn a Hành chỉ có ngoại thương, tạm thời không có vấn đề khác, ta liền để hắn ăn thanh tâm bảo, để ngừa vạn nhất.

Cha biết chuyện này sao?

Cha thân thể không tốt, chúng ta sợ hắn lo lắng, cũng không nói cho hắn biết

Tô Mộc Nhiên nghe xong gật đầu Cũng là, còn chưa nói cho thỏa đáng, nếu như nói cho cha, cha chắc chắn sẽ lấy lại công đạo, nhất đinh sẽ nổi giận.

Hơn nữa, chuyện này làm lớn cũng không tiện, dân không đấu với quan, chỉnh là bỏ đi

Sau khi biết tổng thể sự tình, Tô TInh Linh bắt đầu bát quái, tay để lên thùng nước tắm hỏi: Tỷ tỷ, ngươi ngày đó đi ra ngoài, là muốn đi tìm a Hành phải không?

Mục đích Tô Tinh Linh hỏi như vậy quá rõ, Tô Mộc Nhiên nghe xong mặt đỏ, nhẹ gật đầu, thấy Tô Tinh Linh trêu đùa cười, Tô Mộc Nhiên càng thẹn thùng hơn, chỉ cho rằng thế gian nữ tử nhất định phải tìm nam tử làm bạn, kỳ thực bây giờ suy nghĩ một chút, ngươi nói đúng, quan trọng là tìm một người đối đãi ngươi thật tốt, là nam tử thì như thế nào, là nữ tử thì như thế nào.

Cùng với nam tử không có nghĩa là sẽ hạnh phúc, nam tử cũng không phải là không phụ tình, vậy, cùng nữ tử bên nhau chưa chắc là bất hạnh, nghĩ đến có lẽ là chúng ta may mắn mới phải:Tô Mộc Nhiên càng nói càng xúc động, nói xong, hướng phía Tô Tinh Linh cười yếu ớt nói: Linh nhi, ta quyết định, ta muốn cùng nàng bên nhau

Tỷ tỷ, ngươi nghĩ xong?

Nghĩ xong.

Ngày đó, ta đã hiểu rõ, chuyện đêm nay, càng để ta xác định quyết định của ta là không sai Tô Mộc Nhiên ôn nhu nhưng kiên định đáp

Vậy là tốt rồi, tỷ tỷ, ngươi nhất định sẽ hạnh phúc Tô Tinh Linh nắm tay Tô Mộc Nhiên, cười chúc phúc.

Tô Mộc Nhiên sờ mặt Tô Tinh Linh cưng chiều cười nói: Tiểu nha đầu

Tỷ tỷ, ngươi nhất định là mệt mỏi rồi, sớm đi nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp Tô Tinh Linh nhìn Tô Mộc Nhiên tắm rửa xong liền mở miệng cáo từ, Tô Mộc Nhiên cười ứng.

Tô Mộc Nhiên cũng thực sự mệt mỏi, sau khi tắm ngồi ở trên giường, nghĩ muốn chờ tóc khô liền ngủ, nhưng quá buồn ngủ, không đợi tóc khô liền ngủ.

Phịch! Nửa đêm, Tô Mộc Nhiên bị tiếng đập cửa làm cho tỉnh giấc.

Là ai? Tô Mộc Nhiên ngồi xuống hỏi nhưng không có trả lời, chỉ cho rằng thanh âm khi nãy là ảo giác của mình, chuẩn bị thổi tắt đèn ngủ, nghe được tiếng đập cửa Phịch

Lần này Tô Mộc Nhiên tin ngoài cửa có người, cũng không phải ảo giác của mình.

Khoác y phục đi tới cạnh cửa hỏi: Là ai ở bên ngoài?

Vẫn không có người đáp lại, Tô Mộc Nhiên cau mày nghĩ, trễ như thế, sẽ là ai?

Trong phủ lúc nào cũng có người tuần tra, nếu người ngoài đi vào sẽ có thông báo.

Chẳng lẽ là người trong phủ?

Tô Mộc Nhiên cẩn thận đem cửa mở ra một người nhìn ra ngoài, chỉ thấy Cố Hành một tay chống cửa, một tay vịn đầu, đang nhìn nàng, ánh mắt không giống thường ngày, mơ màng, như xen lẫn một loại dục vọng.

Tô Mộc Nhiên bị ý nghĩ của mình rung một cái, Cố Hành có chuyện gì, còn chưa kịp mở miệng, liền bị Cố Hành đẩy cửa ôm lấy.

Đây là thế nào?

Tô Mộc Nhiên còn đang ngớ ra, Cố Hành lại không dừng lại ở đó, dùng chân đóng cửa lại, một tay đặt ở nơi hông Tô Mộc Nhiên, một tay để sau ót của nàng, liền thẳng tắp hôn xuống

Tô Mộc Nhiên bản năng muốn đẩy Cố Hành, nhưng Cố Hành cũng không biết làm sao, khí lực lớn lạ thường, nhận thấy động tác Tô Mộc Nhiên, thẳng thắn ôm nàng đặt lên giường cả người đè lên, làm càn hôn, một tay đè lại tay của Tô Mộc Nhiên, xé rách y phục của nàng

A Hành!Ngươi là đang làm gì?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.