Gặp Vũ

Chương 47




Giao thừa.

Rốt cuộc năm nay Hình Chính Hạo không phải trực ban nữa, vừa qua sáu rưỡi, anh cầm áo khoác lên đi đón em gái và Tiểu Vũ về nhà ăn Tết!.

||||| Truyện đề cử: Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong |||||

"Nào nào nào, Tiểu Vũ, đây là nhà chúng ta đó." Hình Lệ Lệ tươi cười kéo người vào một ngôi biệt thự hai tầng, bên ngoài mang phong cách London cổ kính, bên trong cũng trang trí theo kiểu Anh hài hòa với bên ngoài.

"Đẹp quá." Hình Vũ thật lòng khen ngợi. Dạo này cậu đang học vẽ tranh, đương nhiên có liên quan đến nghệ thuật kiến ​​trúc, đây là ngôi biệt thự đẹp nhất mà cậu từng thấy.

"Mẹ chị là nhà thiết kế mà, đây là thiết kế của bà đó." Hình Lệ Lệ nói, "Mẹ chị lợi hại lắm đúng không!"

"Dạ."

"Đừng suốt ngày mẹ chị mẹ chị nữa, đây cũng là mẹ của Tiểu Vũ nhà chúng ta mà, đúng không Tiểu Vũ, giờ anh là anh trai em rồi, anh trai ruột thịt." Hình Chính Hạo ngứa tay, nhịn không được vuốt tóc mềm của Hình Vũ.

Hình Vũ điềm tĩnh nhìn Hình Chính Hạo rồi yên lặng quay đầu đi.

Ý tứ hết sức thẳng thắn rõ ràng đơn giản thô bạo: Có anh ruột nào lên giường với em trai không chứ!

Hình Chính Hạo mỉm cười, anh tuyệt đối sẽ không buông tay đâu.

"Đừng ngẩn ra đó nữa, anh Cả anh Hai, mau dán câu đối xuân đi, Tiểu Vũ vào đây dọn đồ với chị...... Tối nay chị sẽ đích thân xuống bếp......"

Hình Lệ Lệ hỏi: "Sao, ngon không?"

Hình Vũ yên lặng gật đầu: "Ngon ạ."

Hình Lệ Lệ vui đến phát khóc: "Rốt cuộc cũng có người thích tay nghề nấu nướng của em rồi......"

Hình Chính Thiên nhíu mày liếc nàng một cái, "Người như cậu ta ngửi mùi dầu dưới cống cũng thấy thơm thì em làm sao tin nhận xét của cậu ta được chứ?"

Tết này nhà họ Hình náo nhiệt hẳn lên, từ khi cha mẹ qua đời, tình cảm ba anh em vẫn như xưa nhưng lại đường ai nấy đi, hiếm lắm năm nay mới sum họp với nhau.

Còn Hình Vũ...... càng thấy hạnh phúc vô bờ.

"Đây là lần đầu tiên em đón Tết đó." Hình Vũ hít một hơi khí lạnh có hương vị ấm áp. "Anh, năm mới vui vẻ nhé." Câu này cậu đã nói với hẻm cụt tối đen vô số lần, rốt cuộc hôm nay có thể nói với người sống rồi.

"Sau này năm nào chúng ta cũng đón Tết như vậy cả." Hình Chính Hạo cười vuốt tóc Hình Vũ mãi không biết chán.

Hình Chính Thiên tức nghẹn. Đây là cà khịa mình cô đơn đúng không!

Hình Chính Hạo thấy anh mình bất mãn thì quay đầu nói: "Ai bảo anh cứ đòi nằm trên làm gì, anh mà làm thụ thì không thiếu công cho anh chọn đâu!"

Hình Chính Thiên tức quá hóa cười: "Không cần vội, anh vẫn còn trẻ mà. Chỉ có em hình như lão hóa sớm quá nên quên mất chuyện gì thì phải."

Là một thương gia, lúc nào anh cũng phải giám sát chặt chẽ lợi ích của mình, Hình Chính Hạo tìm nam hay nữ anh đều mặc kệ, nhưng có một việc liên quan đến anh —— Chừng nào Hình Chính Hạo mới về giúp anh một tay đây!

Gia nghiệp lớn như vậy đâu phải nói bỏ là bỏ, trước kia Hình Chính Thiên muốn tự do sống với xu hướng tính dục của mình nên tạm thời gánh vác cả gia nghiệp, Hình Chính Hạo cũng muốn tự do với sự nghiệp của mình, hứa khi nào tìm được bạn đời sẽ về nhà phụ giúp.

Tuy hơi khác với con dâu dịu dàng mà cha mẹ họ tưởng tượng nhưng đây là người Hình Chính Hạo yêu, trong lòng Hình Chính Thiên cũng đã bắt đầu chấp nhận cậu em dâu này —— Dù sao Hình Chính Hạo mau về giúp anh mới là quan trọng!

Hình Chính Hạo nhìn anh trai rồi thản nhiên nói: "Em định tháng Chín năm sau cho Tiểu Vũ sang đây học, trước lúc đó em sẽ từ chức."

Hình Chính Thiên vui vẻ hài lòng rời đi.

Hình Vũ cúi đầu xuống.

"Sao vậy?" Hình Chính Hạo nói, "Chẳng phải chúng ta đã bàn rồi sao."

"Dạ." Hình Vũ nói, "Chỉ là em vẫn chưa quen lắm." Quá khứ và hiện tại của cậu quả thực khác nhau một trời một vực. Trong thâm tâm cậu vẫn cảm thấy mình không nên yên tâm thoải mái hưởng thụ những gì Hình Chính Hạo đem lại, bởi vì cậu từng là......

"Vào nhà thôi." Hình Chính Hạo thở dài, việc này Hình Vũ phải tự mình vượt qua chướng ngại tâm lý nên anh không giúp được gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.