Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 7




Editor: Trà Đá.

Mục Tiểu Tuệ giật mình tỉnh ngủ, vội vàng lễ phép nói: “Giáo sư Tô tìm em có việc gì không ạ?” Cảm ơn trời đất, rốt cuộc thì cô cũng không xứng làm cán bộ môn rồi.

“Bốn giờ chiều nay là hết hạn xin học bổng, nếu em không tới điền đơn, thì tôi coi như em tự động rút lui.”

Gì?? Không phải là muốn giáng chức cô sao? Đại não Mục Tiểu Tuệ trong nháy mắt bị mắc kẹt, vội hỏi ngược lại: “Học bổng? Học bổng gì ạ?”

“Chúc mừng em, nhận được học bổng Tam Đẳng.”

Cô chau mày suy nghĩ chốc lát, cẩn thận thử dò xét: “Thầy đang đùa em hả?”

Giọng nói ở bên kia điện thoại chợt giảm xuống: “Đùa em, em nghĩ tôi rảnh rỗi đến mức đi nói đùa em sao? Cho em năm phút, không tới thì tôi trình bản báo cáo lên đây.”

“Ôi chao, a, a, giáo sư Tô…………….”

Cô nhanh chóng ngồi dậy trên giường, rồi gọi điện thoại cho giáo sư Lưu Lệ: “Xin chào giáo sư Lưu, em là Mục Tiểu Tuệ, em muốn hỏi một chút là trường chúng ra có phát học bổng ạ?”

Lưu Lệ ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ừ, hình như là học bổng Tam Đẳng.” Rồi sau đó nói cho cô biết sau này không nên gọi điện thoại tới, “Bây giờ cô đang nghỉ phép, nếu có chuyện gì thì em cứ trực tiếp đi tìm giáo sư Tô là được rồi.”

Cô hoàn toàn không để ý đến lời nói của Lưu Lệ, vui vẻ nói: “Dạ được!”

Mục Tiểu Tuệ cúp điện thoại xong hô lớn: “Nè, buổi tối mời các chị em ăn cơm.”

Mục Tiểu Tuệ kì kèo mè nheo mặc quần áo tử tế đánh răng rửa mặt, lúc cầm điện thoại di động lên lần nữa thì sợ hết hồn, lại thêm hai cuộc gọi nhỡ nữa, cô mới cầm điện thoại lên lại nghe điện thoại đổ chuông, cô bấm nút nghe thì đã nghe Tô Dịch nói: “Em đang ở đâu rồi hả? Nếu em không tới thì tôi đi đây.”

Cô vội vàng trả lời lại: “Á, em còn ở trong phòng ngủ.”

Tô Dịch đột nhiên im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Đến chuyện đi nhận tiền học bổng cũng chậm chạp nữa.”

Mục Tiểu Tuệ cúp điện thoại rồi bắt đầu chạy như điên, chạy xuống năm tầng lầu, muốn đến tòa hành chính cũng mất hai phút, rồi lại chạy lên lầu ba nữa, chạy thở hồng hộc. Cô gõ cửa rồi chậm rãi đẩy cửa ra, thấy Tô Dịch đang ngồi đọc sách tại vị trí gần cửa sổ, ánh mặt trời tràn qua rèm cửa sổ rơi trên người anh, mang theo một cảm giác ấm áp mà yên tĩnh, ngón tay thon dài nắm chặt trang sách, xương ngón tay rõ ràng mà hơi tái nhợt, hình dáng gò má rõ ràng, một chút nụ cười nơi khóe môi, Tô Dịch mà lại để cho cô nhất thời giật mình đứng im tại chỗ.

Anh liếc cô một cái, chỉ chỉ tờ giấy trên bàn nói: “Lo lắng sao, tới đây điền vào tờ giấy đi.”

“Ơ dạ!” Cô ngồi vào cái ghế tựa ở bên cạnh Tô Dịch, cầm bút lên điền thông tin, bởi vì chạy nhanh nên cô thở hồng hộc, hít hít nước mũi sắp chảy xuống, tay cầm viết run lẩy bẩy không ngừng, miệng há to tham lam hít thở.

Tô Dịch đặt quyển sách trong tay xuống tiến sát lại gần cô, khuôn mặt của hai người chỉ cách nhau mười centimet, hơi thở ấm áp của anh phả trên mặt cô, giọng nói như sợi tơ êm ái lướt qua màng nhĩ cô: “Xem em thở hổn hển kìa.”

Tay cầm viết của Mục Tiểu Tuệ run rẩy không ngừng, trong lời nói của Tô Dịch mang theo chút mập mờ giống như một loại thần chú khiến cô không thể động đậy được, tay cô đã cầm bút rất khó khăn rồi, câu nói của anh khiến cô như bị sét đánh.

“Giống như một chú cún con.”

Lúc trước cô còn cho là lời nói của anh có chút mập mờ, nhưng sau khi sâu chuỗi cả hai câu lại thì ra là: “Xem em thở hổn hển giống như một chú cún con vậy.”

Nói chuyện có thể ngừng chơi đùa như vậy được không!

Cô bắt buộc mình phải trấn định bản thân, Tô Dịch có nói gì thì cũng là giáo sư, đánh Tô Dịch cũng giống như là đánh cảnh sát vậy! Nhịn được nhịn được, nhất định nhịn được! Kích động là ma quỷ!

Cô không thèm để ý đến anh, bình tĩnh thong dong điền thông tin vào giấy. Lúc đó cửa mở ra kêu “kẽo kẹt’ một tiếng, Kim Luyện mặc đồ tây đi thẳng vào, ánh mắt của Mục Tiểu Tuệ ngay lập tức như kẹo cao su dán chặt trên người Kim Luyện.

Mặc dù dáng vẻ của Kim Luyện không thể so sánh với Tô Dịch, nhưng lại vô cùng biết cách ăn mặc. Tô Dịch bình thường thì cũng hay mặc một hai bộ đồ thể thao, nhưng trên người Kim Luyện lúc nào cũng đồ tây phối hợp hài hòa với trang sức, cô nghe sinh viên học lớp Kim Luyện nói, một tháng ba mươi ngày, quần áo của Kim Luyện tuyệt đối không bao giờ trùng lặp.

Bảnh bao là bảnh bao, không có người nào là không trang điểm, nhưng nhìn cho đã mắt lại là một chuyện khác, tay trái cô đang rảnh rỗi, cô giơ tay về phía Kim Luyện vẫy vẫy, mỉm cười nói: “Em chào giáo sư Kim ạ?”

Kim Luyện đưa lưng về phía cô, bỗng nhiên quay đầu lại hơi gật đầu, nhìn về phía cô nở nụ cười rực rỡ: “Chào em.”

Lần đầu tiên Mục Tiểu Tuệ thấy Kim Luyện là trong tư thế hành quân trong quân đội, lúc ấy Kim Luyện xách theo hành lý đi xuyên qua sân bóng đến thẳng ký túc xá dành cho giáo sư, trong sân trường lập tức ồn ào. Cô men theo tầm mắt của mọi người phát hiện ra Kim Luyện, cũng chính từ lúc đó, Kim Luyện trở thành thần trong mắt các sinh viên nữ.

Cô sướng như vớ được vàng, tí nữa về nhất định cô phải kể cho đám con gái cùng phòng nghe mới được.

Tô Dịch thu lại nụ cười, nặng nề đập lên bàn một cái “Rầm”, giọng nói lạnh hơn so với bình thường, thậm chí cảm giác kiên nhẫn cũng đã hết: “Mục Tiểu Tuệ, lần sau ra khỏi cửa nhớ mang theo não, là người thì không nên háo sắc, nhất là háo sắc đến mức chảy cả nước miếng.”

Kim Luyện đã sớm đi ra ngoài ăn cơm, cô tức giận quay đầu, chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Tô Dịch, đập bàn một cái tăng cường khí thế: “Giáo sư Tô, em cảm thấy cán bộ môn nên thay thế bạn khác đi!” Những lời này cô đã nín nhịn rất lâu rồi.

Ánh mắt anh dừng trên mặt cô thật lâu, khóe môi hơi cong, chỉ chỉ tờ giấy trên bàn nói: “Bạn học Mục, có chuyện gì thì để điền xong tờ giấy rồi nói!”

Cô nghĩ ngợi chốc lát, cảm thấy lời anh nói có lý, lập tức điền thật nhanh, rồi nghiêng đầu hỏi Tô Dịch: “Bây giờ có thể nói chuyện được chưa!”

Anh cong cong khóe môi, bình tĩnh nói: “Không gì là không thể, nếu em không muốn làm cán bộ môn thì có thể đưa cho ai khác làm cũng được!”

Mục Tiểu Tuệ nghe xong thiếu chút nữa bật khóc, rốt cuộc ông trời cũng có mắt rồi.

Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Chẳng qua con người tôi hay thù dai, em từ chức chẳng khác nào cho tôi một bạt tai, cho nên em phải hiểu rõ, thay vì đắc tội với giáo sư thì em nên im lặng mà làm việc cho tôi, thì tôi sẽ châm chước cho em, dù sao……. cuối kỳ tôi là người tổng kết sổ mà đúng không?”

Uy hiếp, cưỡng bức!

“Giáo sư Tô, em kính trọng thầy mới kêu một tiếng giáo sư, nhưng hành động và lời của thầy thật khiến cho một sinh viên như em không dám tưởng tượng được thầy là một gương sáng cho người khác được, thầy không nên phá hoại hình tượng ‘giáo sư’ hoàn mỹ trong lòng em như vậy.” Đây là lần đầu tiên Mục Tiểu Tuệ phản kích, một là chịu không nổi sự đàn áp của Tô Dịch rồi; hai là do không có ai ở đây nên cô bộc phát, quyết sống chết.

Lúc trước cô mà im lặng thì chỉ khiến Tô Dịch áp bức cô hơn nữa, anh nghĩ cô là một quả hồng mềm, rồi nhào nặn đủ kiểu. Lần này cô thử bộc phát một phen, nói không chừng sẽ khiến cho Tô Dịch thức tỉnh.

Tô Dịch thỏa mãn gật đầu, hai tay khoanh ở trước ngực, trong ánh mắt phát sáng rạng rỡ, tất cả đều là tán thưởng: “Không tệ, rốt cuộc cũng chịu phản kích.” Rồi sau đó anh không đợi Mục Tiểu Tuệ phản ứng mà lấy một tấm danh thiếp từ trong ngăn kéo bàn ra đưa cho cô: “Vốn dĩ tôi cũng không phải là giáo sư, như vậy thì cũng không ảnh hưởng gì đến hình ảnh tốt đẹp của ‘giáo sư’ trong lòng em.”

Cô ngây ngốc nhận lấy tấm danh thiếp của anh, cúi đầu nhìn dòng chữ trên đó: “Chuyên gia phân tích đầu tư tập đoàn MY – Tô Dịch.”

Cô ngẩn ra: “Tập đoàn lớn nhất cả nước? Nè, đừng có hù dọa em, nếu vậy thì đâu có đủ tư cách vào đây làm giáo sư.”

Tô Dịch làm bộ như khổ sở sờ sờ cằm nói: “Nếu như đổi chữ chuyên gia phía trước thành tiến sĩ thì không biết đã đủ tư cách hay chưa?”

Mục Tiểu Tuệ chau hai chân mày lại cũng không thể đoán ra được những lời này là thật hay giả, nghề tài chính quả thật rất hấp dẫn, nhưng để lên hàng chuyên gia thì cần trình độ học vấn rất cao, nếu như những lời Tô Dịch nói là thật, vậy thì tiền lương hàng năm thấp nhất cũng hơn trăm vạn, tại sao lại chạy đến trường đại học cướp đoạt chén cơm của các giáo sư khác?

Cô cứng đầu nói: “Đúng thì sao, thầy đi mà xem thị trường chứng khoán rối loạn thành cái dạng gì rồi, trung ương điều chỉnh rút bớt khoản tiền cho vay làm cho ngân hàng hoang mang, cũng chỉ là lung lay một lần thì đã đánh trên đầu người chơi cổ phiếu rồi, xem còn ai dám mua cổ phiếu nữa.”

Nhắc đến vấn đề chuyên môn, Tô Dịch chỉnh lại tư thế, khóe môi thoáng cười: “Mục Tiểu Tuệ, tôi hy vọng em sẽ chịu trách nhiệm với lời em vừa nói.”

“Em…. Em thế nào? Chẳng lẽ ở trước mặt thầy em không có quyền tự do ngôn luận sao?” Mặc dù cô thiếu tự tin, nhưng cũng không thể làm rùa rụt cổ mãi được.

Tô Dịch cười nhạt một tiếng, trên khuôn mặt anh lộ vẻ vui mừng: “Tôi còn tưởng rằng em toàn ngủ gà ngủ gật trong tiết của tôi, không ngờ cũng nghe lọt tai được một chút. Em nói sai một chỗ, ngân hàng trung tâm có biện pháp của ngân hàng trung tâm, đó là chuyện của nó, nhưng em không thể lấy điểm này để vơ đũa cả nắm được, tình hình thị trường chứng khoán trong nước quả thật chưa được, nhưng em không thể phản đối tính chuyên nghiệp của nó được.”

Cô đột nhiên cảm thấy như đưa đám, lẩm bẩm nói: “Học thì có ích lợi gì chứ, ngành tài chính yêu cầu trình độ học vấn cao như vậy, em học xong đại học, chỉ có thể ra ngoài mở tiệm cầm đồ thôi.”

Tô Dịch nhìn chằm chằm cô, môi mỏng khêu gợi giật giật, ma xui quỷ khiến hỏi: “Em đã từng yêu ai chưa?”

Cô kinh ngạc nhìn anh như nhìn thấy người ngoài hành tinh, đỏ mặt lắp bắp nói: “Không có………. Không có……..”

Anh thấy mặt cô đỏ như trái cà chua, nên nở nụ cười đùa giỡn: “Mục Tiểu Tuệ, em nói cấp hai và cấp ba cũng chưa từng yêu đương, bây giờ lên đến đại học rồi mà vẫn còn yếu kém như vậy sao?”

Kết luận của Tô Dịch khiến cho cô nghẹn họng nhìn anh trân trối, không thốt nên lời.

Cô ngượng ngùng rồi sau đó đột nhiên nổi trận lôi đình: “Chuyện em yêu đương chẳng liên quan gì đến chuyện đi học hết?”

Anh trả lời không nhanh không chậm: “Vậy em làm gì ở trường học? Yêu đương cũng không, mà học hành thì càng không nữa! A, tôi biết rồi, nhất định là ngủ!”

Mục Tiểu Tuệ tức giận oán hận trời cao vì sao không bắt Tô Dịch đi, để cho anh ở đây có cơ hội hành hạ cô. Mặc dù cô hận Tô Dịch thấu xương, nhưng lý trí vẫn còn, đặc biệt là cái bụng đang đói meo, nên cô cũng chỉ có thể ngượng ngạo nói: “Giáo sư còn chuyện gì thì làm tiếp đi, em đi đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.