Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 44




Editor: Trà Đá.

Cát Y liếc mắt Đằng Hạo một cái, không khỏi khinh bỉ nói: “Huyện thành này toàn là nông dân đi ngoài đường, được bao nhiêu người là chủ tịch ngân hàng? Coi như có đút lót thì cũng nên tìm một khởi đầu cao hơn mới phải.”

Lời nói của Cát Y cũng có lý, Viên Mỹ Ngọc và Đằng Hạo muốn đáp trả lại cũng khó, vì bọn họ đang mải mê cúi đầu tìm kiếm quần áo.

Mục Tiểu Tuệ đi thang máy xuống lầu một, từ quầy tính tiền đi ra quảng trường. Đường phố trong huyện thành cũng rất phồn hoa, ánh đèn rực rỡ, chỉ là nhà cao tầng không giống thành phố W, các công ty cũng đều đều thấp thấp, phía trên đa số là khu dân cư.

Không khí ban đêm mát mẻ, đã là giờ tan tầm, bạn tốt tụ ba tụ năm hẹn hò dạo phố, ngựa xe như nước, lúc này đường phố mới lộ ra sức sống.

Mục Tiểu Tuệ đi một đoạn mới phát hiện ra cô đã đến Thành Tây, khoảng cách cũng khá xa, cô ngồi xuống ghế dài trong công viên, nhìn quạt gió xoay. Hoa Tulip, hoa Hồ Điệp đã sớm tàn, trên hàng rào chỉ còn lại những tán lá xanh; cúc vàng thì đang đua nhau khoe sắc, màu da cam phủ kín bồn hoa rất bắt mắt.

Cô không quả quyết, thì đoạn tình cảm của hai người cứ vương vấn không dứt được. Cô không bỏ xuống được, khiến cho anh cũng không bỏ xuống được.

Hai tấm vải bạt trắng được dựng lên trong công viên, có đôi có cặp như một đôi tình nhân dựa sát vào nhau nhìn những ánh đèn lấp lánh trên mặt hồ ở phía xa xa.

Suy nghĩ của cô có chút mơ hồ, càng ngày càng xa, từ lúc hai người quen biết nhau cho đến lúc hai người thân mật, quá khứ rồi đến hiện tại. Chuyện cũ giống như phim truyền hình tái hiện lại trong đầu cô, từng đoạn từng đoạn ấm áp.

“Mục Tiểu Tuệ.”

Giọng nói phá tan suy nghĩ của cô, cô ngẩng đầu, thấy Ôn Hâm đang đứng trước mặt cô, khoảng cách của hai người chưa tới một mét. Mượn ánh đèn đường sau lưng, cô đại khái có thể nhìn thấy hình dáng của anh ta, không giống hình dáng kiên cường của Tô Dịch, mà là hình dáng rất nhu hòa dịu dàng, tỏa ra sự ấm áp bao quanh.

“Anh cũng ở đây hả!” Cô cố gắng nở nụ cười chào hỏi.

Ghế dài cũ kỹ trong công viên phát ra một tiếng kẽo kẹt, Ôn Hâm đã ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô.

“Cơm nước chưa?”

Cô gãi gãi đầu che giấu tiếng kêu ầm ĩ trong bụng, buổi trưa cô đã không ăn, hiện giờ quả thật quá đói bụng, cô cười hai tiếng hắc hắc không trả lời.

“Anh mời em ăn cơm, bò bít tết canh xương ở Vị Mỹ Hiên cũng ngon.”

Cô cũng có chút xấu hổ, vội nói: “Để em mời anh, lần trước đã để anh mời rồi.”

Vĩ Mỵ Hiên cũng không phải nhà hàng sang trọng, nhưng lại có phong cách riêng, mùi vị không tồi, buôn bán rất được, Ôn Hâm tìm một vị trí gần cửa sổ. Ngoài cửa sổ đối diện là công viên Hà Lan, mặt hồ trong công viên như hòa vào cùng với màn đêm, thỉnh thoảng có gợn sóng lăn tăn, cây liễu rũ bên bờ, không có chỗ nào là không đẹp.

Có thể Ôn Hâm thiên về yên tĩnh, cho nên hai người lúc ăn cơm cũng đều yên lặng. Thỉnh thoảng chỉ có chén bát phản hồi lại tin tức, cho đến khi bữa cơm gần xong thì Ôn Hâm nói: “Anh muốn hỏi em là em có chút gì với anh không?”

Trên tay cô đang cầm muỗng canh, cô giương mắt lên không hiểu nhìn thẳng vào con ngươi ấm áp của Ôn Hâm: “Cái gì ạ?”

Ôn Hâm rút giấy lau ra, nhẹ nhàng lau mỡ dính hai bên khóe miệng cô, nói thêm: “Anh là đối tượng hẹn hò của em, nếu em thấy anh không tệ, thì chúng ta có thể thử suy tính đến chuyện kết hôn.”

Mục Tiểu Tuệ bị lời nói của Ôn Hâm làm cả kinh, trợn to hai mắt, sau đó cẩn thận nghĩ ngợi chốc lát, hỏi: “Anh đang cầu hôn em sao?”

“Đúng.” Ôn Hâm kiên định gật đầu, giữa hai hàng lông mày vẫn dịu dàng như trước: “Anh cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, giữa anh và em coi như cũng có quen biết trước đó, hai nhà cũng không xa, em chính xác là đối tượng kết hôn của anh. Mà anh, cũng chính xác là đối tượng kết hôn của em.”

Trong lòng cô lập tức trở nên rối loạn, tay phải cầm muỗng canh suy ngẫm thật lâu, cho đến khi bát canh nguội lạnh cũng không biết. Ôn Hâm đứng dậy giúp cô đổi một chén canh nóng hổi khác, vẫn giữ bộ dáng cười tủm tỉm như cũ.

Nhưng nếu cô và Ôn Hâm kết hôn, thì Tô Dịch hoàn toàn không cần thiết ở lại đây.

Thế nhưng đối với Ôn Hâm mà nói, thì chuyện này rất không công bằng.

“Anh cho em thời gian suy nghĩ được không?”

Lòng khoan dung của Ôn Hâm đã đến độ vô biên rồi, ôn hòa gật đầu một cái. Hai người đi dạo trong công viên Hà Lan tiêu hóa thức ăn trong bụng rồi anh ta mới đưa cô về, trong đầu cô toàn là lời Ôn Hâm nói lúc nãy, xen lẫn với những lời Mễ Khả nói.

“Em không cần phải áp lực, loại chuyện như vậy, thì nên từ từ suy nghĩ.”

Cô trầm mặc một hồi lâu, ngẩng đầu hỏi Ôn Hâm: “Em từng có bạn trai.” Dứt lời mấp máy đôi môi khô khốc, “Anh hiểu ý em không?”

Phong tục ở huyện thành cũng không quá cởi mở, cô và Tô Dịch đã từng thân thiết, nhưng lại không thấy rõ tương lai, cô lại không hối hận một chút nào, thân thể và tâm hồn kết hợp đến cảnh giới tối cao của tình yêu.

Ôn Hâm giơ tay lên sờ sờ cánh mũi, tầm mắt vẫn lộ ra sự ấm áp như gió xuân, nói: “Anh cũng từng có không ít bạn gái.”

Cô “Dạ” một tiếng, cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Ôn Hâm, chỉ chỉ đầu hành lang: “Anh muốn lên trên nhà một chút không?”

“Em vẫn chưa quyết định, anh không nên lên nhà thì tốt hơn.” Ôn Hâm vẫy tay tạm biệt rồi sau đó dần dần hòa vào với bóng đêm, biến mất ở trước cửa chung cư.

Mục Tiểu Tuệ đi qua năm tầng lầu thì tự dưng đi chậm lại, xác định anh còn chưa về nhà nên cô cũng lên lầu trên không chút do dự, tắm rửa xong cô cố gắng phân tích cô và Ôn Hâm kết hôn có lợi có hại như thế nào.

Dường như ngoại trừ việc cô không thể ở cùng với Tô Dịch cho đến khi về già, thì cũng chẳng còn chỗ nào xấu hết.

Buổi sáng náo loạn như vậy, buổi trưa lại không thể ngủ ngon giấc, cô sấy tóc rồi quay ngược đầu lại ngủ, trong cơn mơ mơ màng màng thì nghe được giọng nói của Tô Dịch, sau đó từ từ đi vào trong giấc ngủ. Trong mơ, Tô Dịch đang ôm quyển kinh thánh nằm ngửa trên đường ray, ở đằng xa là tiếng xình xịch ngày càng tiến lại gần, xe lửa từ đằng xa tới, cô kêu khóc đẩy mọi người ra rồi chạy tới, nhưng lại phát hiện cô có chạy bao lâu thì cũng không tới chỗ anh, cô tuyệt vọng gọi tên anh.

Một giây kế tiếp, cả người cô đầy mồ hôi ngồi trên giường, xung quanh tối đen như mực, căn phòng yên lặng đến mức cô nghe được cả tiếng hô hấp nặng nề của bản thân, nhịp tim rối loạn, tuyệt vọng trong giấc mơ khắc sâu vào trong lòng cô, xua đi không được.

Cô ôm chân co rúc ở trên giường, lật người mở đèn bàn, ánh sáng vàng từ đèn tràn đầy cả căn phòng, lúc này cô mới cảm thấy bình tĩnh được một chút.

Nhờ ánh sáng, cô mới nhìn thấy đồng hồ treo tường chỉ đúng mười hai giờ khuya.

“Bà xã, mở cửa……….. Mở cửa mau….., anh không có uống rượu đâu.” Tiếng đập cửa cùng với tiếng gào mơ hồ của Tô Dịch hòa lẫn vào nhau truyền đến tai cô.

Mục Tiểu Tuệ sững sờ, cô cau mày suy tư người say rượu mà tần số đập cửa cũng có thể đều đến vậy sao?

Cô mang giày mở đèn trước cửa, nhìn xuyên qua con mắt nhỏ trên cửa thì lập tức thấy một con ngươi đen nhánh đang di chuyển qua lại, Mục Tiểu Tuệ bị dọa đến thất kinh thét lên chói tai. Sau đó mới phát hiện ánh mắt này rất quen, đúng, là ánh mắt của Tô Dịch.

Cô có chút bực bội, vừa kéo cửa ra, còn chưa kịp mở miệng thì cả thân hình to lớn của Tô Dịch đã nhanh chóng ngã vào người cô, cô phản xạ có điều kiện lập tức tránh né, sau đó tỉnh ngộ vội vàng vươn tay ra đỡ anh để anh không phải ngã xuống đất mạnh quá.

Trọng lượng của Tô Dịch so với cô, cô vừa nghiêng người đỡ anh, lại có vách tường phía sau chống đỡ, thật đúng là không chống đỡ nổi sức nặng này mà. Mùi rượu nồng nặc đập vào mặt cô, uống đến mức này có thể không say sao?

“Tô Dịch, nhà anh là 501, nhà em là 601, anh đi nhầm nhà rồi.” Cô đỡ Tô Dịch, chuẩn bị kéo anh xuống lầu dưới.

Anh lắc đầu một cái, ánh mắt có chút mê man, quơ quơ ngón trỏ ra trước mặt cô, sau đó tiến đền gần hôn lên gò má cô môt cái.

Cô tránh không kịp, bị mùi rượu nồng nặc sộc vào mũi.

“Em là bà xã của anh, cho nên chỗ này mới là nhà của anh.”

Tiếng bước chân dồn dập thịch thịch trên sàn nhà, một cô gái trẻ ở cửa phòng đối diện ló đầu ra, giận dữ quát mắng Mục Tiểu Tuệ: “Quản chồng cô cho tốt, khuya khoắt không lo ngủ đi còn làm gì vậy hả!”

“Xin lỗi, xin lỗi chị, không có lần sau đâu ạ.” Dứt lời giơ hai ngón tay chỉ lên trời, “Tôi thề.”

Mặc dù cô đang nổi giận, nhưng người gây ra mọi chuyện lại là Tô Dịch mà không phải là người khác, cô không thể coi anh như người qua đường được, rơi vào cảnh khó khăn lại bỏ mặc.

Cô gái trẻ ở cửa đối diện vẫn ung dung khoanh hai hay lại, giọng nói khinh miệt hỏi ngược lại: “Lần sau?”

Sau đó xoay người “Rầm” một tiếng đóng cửa lại, ba mươi giây sau cả chung cư đều nghe thấy tiếng một cô gái thét chói tai: “Phòng 601 nửa đêm không ngủ được rồi quấy rối hả?”

Mục Tiểu Tuệ cố gắng kéo vai anh vào nhà, nhìn cánh của màu đỏ nhà đối diện đã đóng chặt, ngoài ra còn có hang loạt tiếng oán giận của lầu dưới, cô quay đầu lại nhìn chằm chằm Tô Dịch đang cười ngây ngô, cô đưa tay chọc chọc gương mặt anh, oán giận nói: “Anh đó, đúng là ngôi sao gây họa mà.”

“Em hôn anh một cái được không?” Tô Dịch dí mặt gần mặt cô, được voi đòi tiên.

Mục Tiểu Tuệ biễu môi: “Hôi như vậy, còn lâu em mới hôn.” Dứt lời rồi in một nụ hôn thật sâu lên trên gương mặt anh.

Đầu óc của cô rất đơn giản, dù sao thì anh cũng đã say rồi, hôn hay không cũng có sao đâu.

“Có cần bà giúp một tay không?”

Mục Tiểu Tuệ nghe thấy tiếng nói thì quay đầu nhìn về phía cửa, thấy bà lão ở phòng 502 mặc áo khoác dày, gương mặt lúng túng đến ửng đỏ, cô vội vàng lắc đầu nói: “Không có việc gì đâu ạ, nửa đêm đánh thức bà dậy, cháu xin lỗi.”

“Bà già rồi, buổi tối cũng không ngủ được nhiều.” Đoạn vừa nói chuyện vừa chạy tới, thấy vẻ mặt cô cũng có vẻ đang cố gắng hết sức, nên bà lão muốn giúp cô đưa Tô Dịch vào nhà.

Mục Tiểu Tuệ cũng cảm thấy tình huống hơi lúng túng, nên cô vội vàng ôm thắt lưng của Tô Dịch dời vào trong, sau đó nói với bà lão: “Phiền bà giúp cháu đóng cửa, sau đó bà vào xem có cái gì có thể giải rượu được ạ, những thứ này cháu không rõ lắm.”

Bà lão thuận tay đóng cửa lại, cởi giày để trước cửa rồi chân trần trên nền gạch đi thẳng vào phòng bếp. Cô nhẹ nhàng đặt Tô Dịch lên ghế salon, cởi vài nút áo sơ mi của anh, cởi giày ra khỏi chân anh.

Lúc cô quay trở lại cùng đôi dép lê, thì lúc đó bà lão đã cho Tô Dịch uống xong ly trà đặc.

“Thật ra nhà cháu cũng không sạch cho lắm.” Cô đặt đôi dép xuống đất để bà lão mang vào.

Bà lão dứt khoát khoát tay ý bảo không cần: “Người trẻ tuổi cũng thích sạch sẽ, bà sợ mang rồi cháu lại phải mua đôi mới, như vậy cũng tốt rồi.”

Có lẽ là tuổi của bà nội Mục và bà lão này tương tự nhau, có lẽ lời nói của bà lão đã vô tình chạm vào tận sâu đáy lòng cô, cô chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, giúp bà lão mang dép vào.

“Không đâu ạ, nếu bà nội cháu chưa mất, thì chắc cũng bằng tuổi bà ạ. Cháu không kịp nhìn bà nội lần cuối, không biết trước khi bà nội cháu đi, rốt cuộc là muốn nói gì với cháu.” Nước mắt lặng lẽ chảy xuống gương mặt cô, “Đó là chuyện cháu hối hận cả đời bà ạ.”

“Cuộc sống phải luôn luôn nhìn về phía trước, không thể bởi vì chuyện này mà dừng bước.” Cô đưa tay quệt nước mắt, ngẩng đầu nhìn bà lão rồi khẽ cười, sau đó cố làm ra vẻ kiên cường.

Sau đó cô xoay người đặt tách trà đặc lên khay trà, vốn định hỏi tại sao bà lão lại sống một mình ở đây, nhưng nghĩ lại có lẽ điều đó cũng là điều khổ tâm, cho nên cô không hỏi nữa.

“Hai vợ chồng cháu cãi nhau sao?” Bà lão đắn đo rất lâu mới cẩn thận hỏi.

Mục Tiểu Tuệ lắc đầu một cái, cười khổ nói: “Dạ không, bọn cháu không phải là vợ chồng.”

“Bà thấy cậu trai này vô cùng tốt.”

Cô ấm úng “Dạ” một tiếng, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại ngẩng đầu lên hỏi: “Bà nói xem tình yêu và sự nghiệp, cái nào quan trọng hơn ạ?”

“Tình yêu và sự nghiệp không phải điều duy nhất trong cuộc đời, nhưng nếu nói một chút, thì chính là tình yêu, phải hội tủ đủ ba yếu tố, đúng thời gian, đúng địa điểm, và đúng người thì mới hạnh phúc cả đời với nhau được. Nhưng lại có đặc điểm giống nhau, giống như tất cả mọi người đều có cơ hội nắm bắt việc làm, nếu bỏ qua lần này, lần sau sẽ rất khó kiếm được công việc phù hợp.”

Khổ người Tô Dịch to lớn, thời tiết cuối tháng năm cũng không quá lạnh, Mục Tiểu Tuệ giúp đỡ Tô Dịch nằm trên ghế salon lau người cho anh, tìm cái mền đắp trên người anh, nhìn ngắm hình dáng của anh thật lâu.

Cô cảm thấy có nhìn cả đời cũng không chán.

Mục Tiểu Tuệ trầm mặc một hồi lâu sau mới lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Ôn Hâm.

“Anh ngủ chưa?” Lúc điện thoại vừa thông thì cô mới nhớ ra đã đêm khuya, bỗng nhiên có chút áy náy.

“Hôm nay anh trực đêm, có bệnh nhân.” Sau đó hỏi: “Tìm anh có việc gì sao?”

Cô trầm ngâm chốc lát lại nói: “Em nghĩ kĩ rồi, chiều mai em rảnh, nếu anh rảnh thì chúng ta đi đăng ký kết hôn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.