Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 37




Editor: Trà Đá.

Mục Tiểu Tuệ không chịu nổi sự tấn công của anh, cô muốn trốn thoát khỏi anh nhưng anh lại như gông cùm xiềng xích giữ chặt lấy cô, cô nhất thời cắn môi cố nén tiếng rên khẽ, đôi tay của anh chạy dọc theo đường cong của cô, cô vội vàng xin tha: “Đừng……. Đừng mà…….. Em là người phụ nữ của anh đó…..”

Anh cúi người ngậm chặt vành tai cô, nhẹ nhàng gặm cắn, sau đó nói: “Nếu em là người phụ nữ của anh, thì chuyện này cũng là chuyện anh nên làm thôi.” Dứt lời anh trượt đôi môi mềm mại như gấm vào cổ cô.

Chơi đùa đủ rồi thì anh duỗi cánh tay đến tủ đầu giường lấy bao ngừa thai, Mục Tiểu Tuệ nhìn anh mê ly, một hồi lâu sau mới nói: “Em muốn có con.” Cô không thể quên được vẻ mặt của Tô Dịch khi nhìn Trương Vi Hàm, bất cứ cái gì cũng có thể tan chảy trước vẻ mặt đó của anh.

Tô Dịch nhanh chóng tiến quân thần tốc, cúi người hôn lên môi cô: “Ngoan, còn nhiều thời gian.” Anh hiểu rõ cô vẫn còn là một đứa trẻ, vừa mới tốt nghiệp, nếu muốn có con thì cần phải đợi một hai năm nữa. Mặc dù anh muốn hai người gắn kết với nhau, nhưng anh cũng muốn cho cô cơ hội để lựa chọn, tối thiểu thì cô có thể tự chủ lựa chọn con đường đi cho tương lai.

Sau đó Mục Tiểu Tuệ xụi lơ tựa đầu vào cổ Tô Dịch, rũ mi mắt nhìn rèm cửa sổ còn chưa đóng lại, ánh nắng mặt trời rơi vương vãi trên sàn nhà, cô nhắm mắt nghĩ, bọn họ nhất định sẽ đầu bạc răng long.

Tin dữ tới đột ngột, ngày hôm sau Tô dịch đưa cô đi làm trước rồi mới đến công ty, cô vừa mới lấy tài liệu nghiên cứu giá thành cổ phiếu niêm yết dạo gần đây, chín giờ mười phút thì chuông điện thoại vang lên, cô nhìn màn hình mới biết nhà cô gọi, cô nhìn xung quanh bốn phía cũng không thấy người nào chú ý đến cô. Cô nghĩ ngợi một lát rồi cẩn thật trượt điện thoại ra nghe máy, hạ thấp giọng nói: “Con đang đi làm.”

Giọng nói của ba Mục nặng nề: “Bà nội không chịu nổi nữa rồi, con về nhà đi! Về nhìn mặt bà nội lần cuối.”

Trong đầu Mục Tiểu Tuệ như bị sét đánh, đầu đau muốn nứt ra, cô không tự chủ được run run, cô không muốn chuyện này là thật, nhưng cô hiểu ai lại lấy chuyện này ra mà đùa giỡn chứ.

“Ung thư gan thời kỳ cuối, tế bào ung thư đã khuếch tán toàn bộ. Bác sĩ nói phẫu thuật thì sẽ đỡ hơn, nếu không giải phẫu thì sẽ rất đau đớn, nhưng bà nội con vẫn kiên quyết không chịu làm phẫu thuật, về nhà một tháng thì đau đến nỗi cả đêm không ngủ được. Ba và mấy cô chú thương lượng một chút, vẫn quyết định làm phẫu thuật, ít ra lúc đi sẽ không đau đớn nữa, lần trước gọi điện thoại cho con chính là trước khi nội con vào phòng phẫu thuật.”

Cô nắm chặt tay, từng phát từng phát, ngực cô như đang bị vô số búa tạ đập vào đau đớn vô cùng, cô muốn hỏi tại sao không nói cho cố biết sự tình này sớm hơn, như vậy thì cô có thể ở bên cạnh bà nội lúc cuối đời.

Nhưng cô làm gì có tư cách để hỏi câu đó? Lúc ấy cô còn đang oán giận gia đình không chịu hiểu cho cô, nhất quyết muốn ở lại thành phố W. Rốt cuộc là để cho cô thỏa mãn ước nguyện, gạt chuyện này đi để cô yên tâm thoải mái.

Mục Tiểu Tuệ ngồi ở trước bồn hoa công ty, đầu óc cô đã không còn suy nghĩ được nữa.

Sau khi biết chuyện thì Tô Dịch không nói hai lời, lập tức đến chở cô về quê, ánh mắt đờ đẫn của cô nhìn chằm chằm những ruộng lúa mạch ngoài cửa sổ, trống rỗng như một con rối, bất động không nói, không khóc không la.

Mặc dù cô có nóng lòng muốn trở về như thế nào đi nữa, nhưng cũng không nhanh hơn tốc độ Tô Dịch lái, năm tiếng lái xe đã được rút ngắn lại còn ba tiếng.

Lúc cô xuống xe thì đã thấy trước cửa ngôi nhà có mái ngói màu xanh đã treo một vòng vải trắng, mái nhà được bố trí một đóa hoa trắng, tiếng la khóc ở trong không dứt. Hai chân cô mềm nhũn suýt nữa ngã xuống, Tô Dịch nhanh chóng ôm chặt cô vào lòng.

Cuối cùng thì cô vẫn không kịp thấy mặt bà nội lần cuối, cô run run rẩy rẩy đi về phía trước, Tô Dịch đứng im tại chỗ nhìn chăm chú vào bóng lưng cô, đưa mắt nhìn cô đi từng bước từng bước về phía trước.

Cô còn chưa kịp quỳ xuống trước quan tài của bà nội, thì đã thấy Mục Vũ lườm cô với ánh mắt oán hận cực độ, đưa tay vô tình đẩy cô một cái, hai chân cô đã run run, nên không kịp chuẩn bị tâm lý ngã xuống. Tô Dịch ở cách cô khá xa, không kịp chạy lên đỡ cô, nên cô ngã ầm ở trên đất.

Mục Vũ tức giận: “Bà nội cũng đã đi rồi, chị trở về đây làm gì? Chị có biết là đến phút cuối cùng mà bà nội vẫn hỏi mọi người là khi nào chị về đến nhà không? Mục Tiểu Tuệ, chị có biết bất hiếu là tội nặng nhất thế gian không hả.”    

Lòng bàn tay của Mục Tiểu Tuệ dính chặt trên mặt đất lạnh như băng, thân thể cô không ngừng run rẩy, cuối cùng nước mắt cũng tràn ra, chạy theo gò má nhợt nhạt xuống. Lời nói này của Mục Vũ chính là cây đao cắt đứt tất cả ảo tưởng và ngụy trang, phơi bày sự thật máu me đầm đìa ở trước mặt cô, khiến cho cô tránh không được, chạy không thoát.

Cô đã ích kỷ đến cực hạn, kéo theo tô Dịch không để cho anh đi Hong Kong, anh nói dối cô, làm sao cô có thể không biết chứ? Nhưng mặc dù cô biết, nhưng lại giả bộ không biết, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự cưng chiều và ấm áp của anh dành cho cô.

Dùng Tô Dịch là cái cớ để ở lại thành phố W, vì tư lợi mà chấp nhận bỏ gia đình, trái lại vẫn là trốn tránh trách nhiệm.

Mục Tiểu Tuệ ơi là Mục Tiểu Tuệ, mày xem mày đã trở thành cái dạng gì rồi?

Tô Dịch đau lòng vô biên, tiến lên đỡ cô đứng dậy, phủi bụi bẩn trên người cô, anh biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, nên anh mau chóng giúp đỡ ba Mục xử lý công việc, châm trà đốt nhan cũng một tay anh làm.

Mục Tiểu Tuệ và Mục Vũ đứng trước quan tài đáp lễ, một người dập đầu ba cái, cô của Mục Tiểu Tuệ là Mục Sương ngồi bên cạnh quan tài khóc không thành tiếng, móng tay bấu vào khe hở của quan tài như muốn đưa tay giữ lại. Cô đứng lẳng lặng ở một bên, bởi vì gần sát cuối năm, nên họ hàng nhà họ Mục đều phải trở về nhà để giải quyết công việc, chỉ còn lại một mình Mục Tiểu Tuệ bình tĩnh đứng ở một góc kiềm chế, hốc mắt đỏ ửng.

Theo lệ làng, buổi tối phải dựng bàn mời người về kể chuyện, nói về chuyện cuộc đời đều phải về cõi tiên, phía dưới toàn là các ông bà dẫn theo cháu chắt đến nghe. Nhiệt độ ban đêm tháng chạp rét đậm gần như không độ, mọi người vừa nghe chuyện vừa đốt lửa để sưởi ấm.

Con cháu trong nhà phải dự đông đủ là điều cơ bản nhất phải làm, Mục Tiểu Tuệ ngồi ở phía trước nhìn người kể chuyện, đầu lệch qua tựa trên vai Tô Dịch.

Cô nói: “Khi còn bé mỗi lần em thèm ăn mì ăn liền, lúc đó trong nhà vẫn còn nghèo và còn mang một khoản nợ, nên không có tiền mua. Nhưng mỗi lần nhà nào có tang sự đều phải mời người về kể chuyện đến nửa đêm, lúc ra về còn được phát một túi mì ăn liền. Bà nội phải đi nghe kể chuyện, như vậy thì mới có một túi mì ăn liền mang về………. Sau đó………. Em cảm thấy chuyện này thú vị, nên cũng đi theo bà nội, nhưng mà em ham ngủ, nghe được một lúc đã ngủ rồi…… Ngày hôm sau tỉnh dậy thì thấy đang nằm trên giường………. Em đi nghe kể chuyện với bà nội, vậy mà bây giờ….. Người khác cũng dẫn cháu mình đến đây nghe kể chuyện……….” Cô hít một hơi thật sâu, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, nóng bỏng rơi vào trong lòng anh.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, xoa mái tóc dài của cô, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô: “Muốn khóc thì cứ khóc, có anh ở đây!”

Cô nắm lấy ống tay áo của anh rồi gào khóc, trong đáy mắt mờ mịt không nhìn rõ con đường tương lai, nhưng cũng không tìm được con đường để đi qua.

Đúng, cô có anh, còn có thể ở cùng nhau bao lâu đây.

Quá nửa đêm, người đến nghe kể chuyện cũng đã sớm tản đi, Mục Tiểu Tuệ bắt Tô Dịch đi ngủ, còn cô thì mang theo cái ghế ngồi bên cạnh cô Mục Sương, lẳng lặng tựa đầu lên quan tài.

Cô Mục Sương quay đầu ngưng mắt nhìn cô, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Con cũng đừng để trong lòng những gì Mục Vũ nói, con có trở về hay không thì bà nội con cũng đi.”

Hốc mắt cô nóng lên, vội vàng cắn chặt răng không để nước mắt chảy xuống, nhưng trong lòng thì đã sớm chua sót đến cùng cực rồi.

“Mục Vũ…………. Em ấy chỉ nói sự thật thôi.”

Cô Mục Sương nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc của cô: “Ngoài chuyện Tô Dịch lớn hơn con vài tuổi, thì những cái khác cô cũng rất hài lòng, sở dĩ bà nội kiên trì không cho bọn cô nói với con chuyện này, cũng là hi vọng con và Tô Dịch có kết quả tốt.”

Nước mắt tập trung quanh hốc mắt, rồi mau chóng theo khóe mắt chảy xuống, rơi vào trên quan tài.

“Bà nội……… Có nhắn nhủ gì với con không?”

“Chỉ là hi vọng con và Tô Dịch, có thể hạnh phúc, như vậy cũng coi như là bà nội đã gặp qua cháu rể rồi.”

Cô mím môi cố nặng ra một nụ cười, nhưng cuối cùng lại đanh mặt không nói một lời, cả thế giới chỉ có cô là ích kỷ nhất.

“Ba con trước đó còn bị tai nạn xe hai lần, lần đầu tiên cũng may, chỉ trầy xước, được bồi thường chút tiền. Lần thứ hai đi giao hàng còn bị lật nghiêng, vẫn phải ở nhà tĩnh dưỡng đến bây giờ.”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, mắt swng đỏ nhìn cô Mục Sương, đôi môi run run nói: “Sao cái gì con cũng không được biết vậy?” Câu hỏi vừa mới ra khỏi miệng thì trong nháy mắt cô nhớ tới lúc cô về nhà được cô Mục Sương mang mấy cái áo bông qua cho cô, lời nói vang dội trong đầu cô: “Bà nôi con hay nói mấy câu kỳ quái, nói cái gì mà cho cô biết thì cũng sẽ nói cho con biết.”

Cô cắn chặt răng, cảm giác trong lòng trong nháy mắt trống rỗng.

“Những chuyện này nói cho con biết làm gì, chỉ khiến con lo lắng vớ vẩn thêm.”

Cô dựa đầu vào quan tài ngước mắt lên nhìn ba, cuối cùng hiện thực đập vào mắt cô là tóc ba Mục đã có vài sợi bạc trắng, trái tim cô như bị một bàn tay bóp chặt đến đau đớn, cô đột nhiên biết mình đã bỏ lỡ cái gì.

Mẹ Mục đang ở bên trong kiếm quần áo ấm cho những người gác đêm bên ngoài, Mục Tiểu Tuệ đi vào ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm mũi giày, trầm giọng nói: “Mẹ, mẹ nói với anh Biểu, con muốn ở lại huyện thành, nên cần anh ấy giúp tìm một công việc.”

Động tác lật tìm quần áo của mẹ Mục dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô khó tin, hồi lâu mới lên tiếng: “Không phải con muốn ở lại thành phố W sao?”

Cô cười yếu ớt lắc đầu một cái: “Dạ không, ở đó xa quá, mỗi lần về nhà rất phiền phức.”

Mẹ Mục tiện tay đóng cửa tủ, nghiêm túc ngồi ở bên cạnh cô: “Con phải suy nghĩ kỹ, con muốn ở lại huyện thành, Tô Dịch có ý kiến gì không?”

Cô vội vàng cười gượng hai tiếng: “Anh ấy….. Anh ấy không có ý kiến gì ạ.” Vậy thì anh có thể tự do theo đuổi ước mơ của riêng anh.

Sao, đúng là mãi mãi thuộc về bầu trời.

Vẻ mặt mẹ Mục kỳ quái, sau đó mới nói: “Như vậy cũng được, thằng Biểu nó đang ở trên lầu đó, con muốn tự nói hay mẹ nói?”

“Mẹ đi đi!”

Cô chà xát hai tay đông cứng lại với nhau, cảm thấy lạnh thấu xương, trải qua đủ mọi chuyện trước mắt, từ bụi rậm đến sao là bao nhiêu năm ánh sáng chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.