Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 35




Editor: Trà Đá.

Một người phụ nữ mặc trang phục dạ hội màu xanh biển tiến lên trước, trên mặt mang theo nụ cười, toàn thân Mục Tiểu Tuệ cứng đờ, mặc dù cởi bỏ trang phục quân nhân cũng không thể che giấu đi được vẻ nghĩa hiệp của chị ta.

Quản Tĩnh Di! Chị ta chính là Quản Tĩnh Di! Cô bị chính sự phát hiện này làm ngây người, cô khẳng định người tới là Quản Tĩnh Di không phải bởi vì thái độ của Trương Vi Hàm, mà là bởi vì khuôn mặt của chị ta và Tô Dịch giống nhau đến bảy phần, tại sao lúc ấy ở chỗ nhà hàng cô lại không phát hiện ra điểm này? Là ánh sáng quá mờ hay là vì nguyên nhân nào khác nữa?

Thật ra thì cô biết lúc đó bởi vì trái tim cô cảm thấy hèn mọn, không thể sánh vai cùng Tô Dịch nên mới sinh ra đố kỵ và hoài nghi.

Mục Tiểu Tuệ bị lời nói của Trương Vi Hàm làm lúng túng đến nửa ngày cũng không nói được lời nào, bị một đứa bé xem thường thì thật thất bại mà.

Quản Tĩnh Di ôm đứa bé ngồi một bên, rồi tiện tay chỉ chỉ chỗ bên cạnh, hắng giọng nói: “Ngồi.” Cô lập tức phản xạ có điều kiện ngồi xuống ghế, giống như học sinh tiểu học đang nghe lời cô giáo chủ nhiệm của mình vậy.

“Tôi là chị gái Tô Dịch, Quản Tĩnh Di.”

Cô cúi đầu nhìn chằm chằm chuỗi trân châu trên mép váy, không dám ngẩng đầu lên nhìn cô: “Em là Mục Tiểu Tuệ, bạn gái….. Tô Dịch.”

Sau đó là một sự im lặng đến đáng sợ, mặc dù bên tai cô là tiếng ồn ào huyên náo của mọi người, nhưng cô lại như nghe thấy tiếng hít thở của Quản Tĩnh Di, thần kinh cô căng ra. Cô không biết mình nên dùng thái độ nào để tiếp đãi Quản Tĩnh Di, nếu như là chị gái Tô Dịch, thì cô đương nhiên sẽ đối đãi rất tốt; nhưng Quản Tĩnh Di đồng thời cũng là tình địch của Ô Thiến Hàm, là lý do khiến người chị em thân thiết của cô tan nát cõi lòng.

Trong lúc cô đang nghĩ ngợi thì nghe tiếng cười khẽ của Quản Tĩnh Di, cô ngẩng đầu lên nhìn chị ta không hiểu, lại nghe chị ta nói: “Quả nhiên là giống như lời Tiểu Dịch kể.”

“Dạ?”

“Tất cả cảm xúc đều được viết ở trên mặt, ở bên cạnh cũng rất thoải mái, không cần tốn sức để đoán tâm tư, thuần khiết tự nhiên.”

Hai má cô ửng hồng, câu này không biết là khen hay chê, cô há mồm muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng lại không thể mở miệng.

“Chuyện tình của Ô Thiến Hàm đương nhiên là tôi biết rất rõ.”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, lần đầu tiên quan sát tỉ mỉ Quản Tĩnh Di, hàng lông mày tinh tế lộ ra khí khái hào hùng, ánh mắt kiên định và đôi môi mỏng, làn da nâu thể hiện sự khỏe khoắn, đây là những biểu hiện của một quân nhân!

“Tên của Hàm Hàm là muốn nhắc tới Ô Thiến Hàm, cảm ơn một cô gái xinh đẹp đã đem lòng yêu mến Trương Ba.”

Cô cẩn thận hỏi: “Chị….. Không ngại sao?”

“Không phải là không ngại, mà là tôi không cần lo lắng.”

“Không lo lắng?”

“Đúng, cũng giống như cô không cần phải lo lắng người khác để ý Tô Dịch, loại cảm giác này cũng giống như một ván bài đã biết trước phần thắng trong tay.”

Trong lòng cô chấn động mạnh một cái, những lời này là một câu hai nghĩa, không chỉ ám chỉ việc chị ta không thèm để ý đến Ô Thiến Hàm, cũng đồng thời nhắc nhở cô: Tô Dịch đối với cô như vậy, cô nên biết quý trọng.

“Cảm ơn chị.”

“Cô không cần thiết phải cảm ơn tôi, là Tiểu Dịch gọi điện thoại bảo tôi tới đây, nể mặt cậu ấy nên tôi mới tới, nếu không thì tôi chắc chắn không tham dự cuộc hôn lễ này.” Lời này như ám chỉ nói đây là việc Quản Tĩnh Di nên làm, không có nửa điểm tình cảm của phụ nữ, ngược lại giống như đoạn tuyệt với kẻ thù vậy.

“Anh ấy gọi điện thoại cho chị sao?” Chỉ để đến đây nói những lời này với cô sao?

Quản Tĩnh Di trông có vẻ như nhìn thấu tâm tư cô: “Không chỉ đơn giản là việc này, cậu ấy nói mấy ngày trước lúc Trương Ba đi công tác, cậu ấy đi ăn tối với tôi bị cô bắt gặp, có chút hiểu lầm, nói tôi tới đây lộ mặt, như vậy thì cô sẽ hiểu. Dĩ nhiên, cậu ấy cũng không cho tôi nói việc cậu ấy muốn tôi đến đây gặp cô.”

“Vậy chị……….. Tại sao lại muốn để em biết?”

Quản Tĩnh Di thản nhiên cười: “Có một số việc nếu không nói, thì cô vĩnh viễn sẽ không biết được cậu ấy tốt với cô đến mức nào. Giống như chuyện này, nếu cậu ấy nói cho cô biết việc muốn tôi đến đây giải thích với cô, vậy thì cô sẽ cảm thấy cậu ấy đang làm bộ, mất tự nhiên, nhưng nếu như không giải thích thì trong lòng cô sẽ có một vết sẹo! Ngược lại, để tôi thẳng thắn với cô, thì cô mới có thể cảm nhận được rõ ràng, rốt cuộc Tô Dịch đối đãi với cô tới cùng như thế nào.”

Cổ họng cô căng lên, còn khó chịu hơn cả lúc ăn mù tạt, hốc mắt hơi nóng: “Cảm ơn chị.”

“So với những người em trai ở trong này, thì tuổi tôi và Tiểu Dịch gần nhau nhất, quan hệ cũng tốt nhất, tôi cũng biết rõ tính cách của cậu ấy, về phần có đi Hong Kong hay không là do chính bản thân cậu ấy quyết định, cô chỉ cần nhớ kỹ là cậu ấy không hối hận, mà chỉ cần cô ủng hộ cậu ấy vô điều kiện là đủ rồi. Những thứ khác không cần quan tâm, bao gồm cả cảm thụ của mẹ cậu ấy cũng vậy.”

Ánh mắt cô trống rỗng nhìn Quản Tĩnh Di, khổ sở cười một tiếng: “Làm sao mà không để ý đến cảm thụ của mẹ anh ấy đây?” Hai người ở chung một chỗ, cần lời chúc phúc và ủng hộ của người nhà nhất, chỉ cần một vấn đề xảy ra thì sẽ tạo thành một hạt cát ở trong lòng, thời gian lâu dài tích trữ càng nhiều hạt cát, cuối cùng trở thành chướng ngại; đồng thời là nấm mồ của tình yêu.

“Cô nghĩ nhiều như vậy thì chứng tỏ cô thật sự thích Tiểu Dịch, cho nên cô mới quan tâm đến cách nhìn của người thân xung quanh cậu ấy, thật ra thì cô chẳng cần phải quan tâm đến những thứ này. Khi hai người có cùng quan điểm và lập trường, thì tình yêu sẽ có nghĩa, một cộng một bằng hai, khi lớn hơn số hai, thì đó chính là con cái.”

Quản Tĩnh Di đúng là chỉ lộ mặt một chút rồi ra về, Mục Tiểu Tuệ vùi ở một góc nhìn bóng dáng quen thuộc kia, trong đầu lặp đi lặp lại lời nói của Quản Tĩnh Di. Cô nghĩ, cô chắc chắn là người hạnh phúc nhất thế giới.

Cô chạy lên sân thượng nhà hàng tránh né mọi người, nhiệt độ bên trong và bên ngoài chênh lệch rất lớn, cô mặc áo lông nhìn bầu trời đầy sao, ban đêm tĩnh mịch lại càng sáng ngời, thật ra thì cô không cần đưa tay cũng có thế với tới. Điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, cô trượt màn hình ra nhận điện thoại.

“Dạ, mẹ!”

“Cũng sắp hết năm rồi, rốt cuộc công ty con khi nào thì nghỉ tết vậy!”

Cô cau mày, cảm thấy cơn tức giận của mẹ Mục vô cùng kỳ quặc, công ty nghỉ lúc nào cũng không phải việc cô phải quản! “Giờ cũng đã giữa tháng, chắc cũng sắp rồi. Mà tại sao con có cảm giác những cuộc gọi gần đây của mẹ rất kỳ quái?”

Giọng nói của mẹ Mục cứng đờ: “Không có…… Đâu…… Đâu có gì kỳ quái?”

“Một tháng trước mẹ đã thúc giục con về nhà, hôm nay mẹ cũng đột nhiên to tiếng với con, mẹ nói xem như vậy có kỳ quái hay không?”

Bên đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, sau đó mới nói: “Thì mẹ thấy em trai con được nghỉ về nhà rồi, còn con thì ở bên ngoài mãi chưa về, nên mẹ không biết con sống như thế nào, làm sao mẹ không nóng nảy cho được?”

“Vậy thì được, để ngày mai con lên hỏi quản lý một chút, xem khi nào thì nghỉ.”

“Tiểu Tuệ, nếu sắp tới không có việc gì quan trọng…… Con xin phép về nhà một chuyến đi!”

Cô mím môi một cái: “Dạ, con sẽ sắp xếp về nhà một chuyến.”

Sau khi cô cúp điện thoại thì nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cảm giác có một nỗi bi thương tràn tới, gặm nhắm lòng cô.

“Chị cũng ở đây à?”

Cô ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Mễ Khả đang mặc một bộ lễ phục màu lam nhạt làm nổi bật lên đường cong trên cơ thể, cô khẽ run một cái, lúc này đang giữa mùa đông, nên cực kỳ lạnh: “Ừ, đang ngắm sao.”

Mễ Khả đi đến chỗ lan can rồi giương mắt nhìn ngắm sao trên trời, nhàn nhạt nói: “Tôi muốn tìm chị nói chuyện một chút.”

Cô khẽ cắn răng, giữa hai người chỉ có một đề tài duy nhất để nói chuyện chính là Tô Dịch! “Cô nói đi, tôi nghe.”

Mái tóc xoăn màu nâu của Mễ Khả bị những cơn gió đông thổi loạn hết lên, cô ta nhìn cô rồi khẽ mỉm cười: “Một chút khả năng của tôi cả đời cũng không thể so sánh với chị.”

Cô mỉm cười nói: “Không có, chính tôi mà là người không thể so sánh với cô được.” Trình độ học vấn, sức chịu đựng, dung mạo, khí chất và hoàn cảnh.

“Không, không có. Địa vị của tôi ở trong lòng Tô Dịch, cả đời cũng không sánh nổi với chị.”

Cô không biết an ủi Mễ Khả như thế nào, có lẽ không tính là an ủi, bởi vì cô ta hy vọng cô khổ sở, nếu Mễ Khả vui vẻ, thì cô và Tô Dịch nhất định không có hy vọng.

“Có thể tôi hơn chị một chút. Tôi yêu anh ấy, nhưng có lẽ anh ấy không thương tôi, anh ấy yêu chị, vậy thì tôi chúc phúc cho hai người, chỉ mong sao anh ấy vui vẻ là được rồi. Nhưng chị thì sao? Đã bao giờ từng suy nghĩ qua, Wall Street là ước mơ cả đời của anh ấy, đổi lại là tôi….. Tôi nhất định sẽ vứt bỏ hết tất cả để đi cùng anh ấy, anh ấy muốn cái gì, tôi sẽ cho anh ấy cái đó.”

Một lúc lâu sau Mễ Khả nói tiếp: “Mục Tiểu Tuệ, tình yêu của tôi vĩ đại hơn của chị.” Cái váy màu xanh lam của Mễ Khả nhẹ nhàng bay lên trong gió, đôi môi của cô ta đã sớm tím tái, nhưng lại cố nén nói xong câu cuối cùng: “Chị nên suy nghĩ cẩn thận, không phải là dì Tô bảo tôi tới đây thuyết phục chị, mà là tôi thật tâm muốn tìm đến chị để nói chuyện một chút, tôi không muốn chị hủy hoại anh ấy.”

Cô nhìn Mễ Khả đi mất, gió mùa đông thổi lạnh đến thấu xương, lạnh đến đáy lòng, tay cầm điện thoại di động của cô run lẩy bẩy, cô dùng hai tay ôm lấy chính mình nhưng vẫn lạnh đến thấu xương.

Trên đường quay lại, lời nói của Quản Tĩnh Di và Mễ Khả không ngừng đan xen vang lên trong đầu Mục Tiểu Tuệ, cô không biết là ai đúng, và cô nên nghe ai.

Cô và Tô Dịch ở chung một chỗ với nhau cần có nghị lực lớn ra sao, thì nhà họ Tô tạo áp lực càng lớn bấy nhiêu, thật ra chuyện này cũng không phức tạp, chỉ khác nhau là đi Hong Kong hay ở lại thành phố W. Trong lòng cô tự hỏi, không muốn đi Hong Kong, mà lại không muốn Tô Dịch bị liên lụy, lại càng không chấp nhận buông tay.

Đúng, cô chính là một người ích kỷ giống như Mễ Khả nói, cho tới bây giờ vẫn ích kỷ chỉ nghĩ đến cảm thụ của bản thân, cô ngồi ở bên dưới khu chung cư của Tô Dịch nhìn những cây dây leo để bản thân tỉnh táo lại trong màn đêm.

Cả đời này cô có thể sống tầm thường tùy theo tự nhiên, không có chí tiến thủ, nhưng khát vọng của Tô Dịch không thể chôn vùi tại thành phố nhỏ này được.

“Thời tiết đang lạnh như thế, sao em lại ngồi đây?”

Cô ngẩng đầu lên vì nghe thấy tiếng nói, thì thấy Sở Hà đã ngồi ở vị trí đối diện: “À, thì nhiều việc phiền lòng chứ sao.” Cô cố gắng để giọng nói của mình không nghe ra buồn phiền.

“Thiên hạ vốn không có việc phiền lòng.”

“Hả? Lời này là sao?”

“Lo sợ không đâu.”

Mục Tiểu Tuệ nhìn vào ánh mắt của Sở Hà, cười khẽ một tiếng: “Sở sư ca thật là không sợ đắc tội với người sao, anh bóng gió mắng em thế tục, anh không sợ em để ý sao?”

“Em có thể nói câu này thì có nghĩa là em không thèm để ý rồi.”

Cô không đáp lời nữa, yên lặng một lúc rồi hỏi: “Sở sư ca, nếu bạn gái của anh không có chí hướng tiến thủ, mà chỉ muốn ở một chỗ bình thường, nhưng anh thì ngược lại, giống như hai đầu của đoạn thẳng, từ vấn đề đó mà phát sinh xung đột. Thì anh sẽ lựa chọn như thế nào? Anh sẽ chiều theo ý cô ấy? Hay là đối nghịch với cô ấy….. Và có chút trách móc…….”

Hỏi ra ngoài mới biết, không phải cô sợ đi Hong Kong, mà là sợ Tô Dịch có oán giận cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.