(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Mùa thu của cỏ dại
"Hôm nay tao sẽ uống cho say, cho chết tao luôn! Cho mày tức chết!"
Dù quán bar mở cửa đến sáng, nhưng khi thấy mình đã say đến mức nào đó, Triệu Sở Tống vẫn còn đủ tỉnh táo để biết nếu không về, vợ của Chu Hoài sẽ nổi trận lôi đình. Thế là anh đành phải thanh toán rồi dìu Chu Hoài loạng choạng ra khỏi quán.
Hơi mất phương hướng, Triệu Sở Tống ngơ ngác nhìn quanh.
Sao lại thấy lạ thế này? Cửa này nhỏ hơn nhiều so với lúc vào, sao lại là một con hẻm tối om thế này?
May mà cuối con hẻm có chút ánh sáng.
Hai người men theo ánh sáng đó đi.
Bỗng nhiên, Triệu Sở Tống đá phải thứ gì đó mềm mềm dưới chân, anh loạng choạng, ngã lăn ra đất cùng với Chu Hoài.
Chu Hoài nằm sõng soài trên đất, rên hừ hừ.
Ngoài tiếng rên của Chu Hoài, Triệu Sở Tống còn nghe thấy tiếng rên rỉ của thứ anh vừa đá phải.
Hình như anh đã ngã lên người ai đó, con hẻm chỉ có chút ánh sáng lờ mờ.
Triệu Sở Tống sờ soạng bóng đen đó, cảm giác cho biết đó là một người sống. Nhưng sao người này lại ướt át thế này, làm ướt cả tay anh.
Triệu Sở Tống bắt đầu sợ hãi, anh vốn nhát gan, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng ngáy của Chu Hoài đang ngủ say trên mặt đất và tiếng lục lọi thức ăn của lũ mèo hoang bên thùng rác.
Anh lấy điện thoại ra, bật đèn pin.
Rồi anh thấy tay mình dính đầy máu.
Tay run lên, Triệu Sở Tống suýt đánh rơi điện thoại, cơn say cũng tỉnh đi phân nửa.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ mình đã đá chết người ta rồi sao? Phải… phải báo cảnh sát không?
Lấy hết can đảm, anh chiếu đèn vào mặt người đó, đưa tay đến gần mũi hắn ta.
"Phù…" Triệu Sở Tống thở phào nhẹ nhõm, hắn ta vẫn còn sống, mình sẽ không bị bắt. Vậy… vậy giờ phải gọi cấp cứu.
Ánh đèn pin chiếu vào khuôn mặt nhợt nhạt của người đó.
Dù hắn ta đang nhắm mắt, Triệu Sở Tống vẫn có thể nhận ra đường nét sắc sảo trên khuôn mặt đó.
Trông hắn ta có vẻ trạc tuổi anh.
Nhưng sao… sao lại thấy quen thế này, giống…
Giống Trần Viễn.
Ký ức ùa về, đưa anh trở lại mười mấy năm trước.
Lúc đó, Trần Viễn trông như một tên du côn, miệng ngậm điếu thuốc, vỗ vào đầu Triệu Sở Tống: "Tao phải đi khỏi đây."
Triệu Sở Tống sợ hãi ngẩng đầu lên: "Mày đi đâu? Khi nào thì về?"
Trần Viễn nói với vẻ hung dữ: "Mày không cần biết, tao đi rồi sẽ không ai bắt mày làm bài tập nữa, cũng không ai đánh mày nữa. Mày chắc mừng lắm nhỉ?"
Triệu Sở Tống không kìm được nước mắt: "Không phải, chúng… chúng ta là bạn tốt mà. Mày… mày cũng đâu có đối xử tệ với tao. Mày đi rồi tao sẽ nhớ mày."
Thấy anh mít ướt, dễ bắt nạt như vậy, Trần Viễn bực mình, lại đá anh một cái: "Mẹ kiếp, mày lại khóc cái gì? Sau này tao đi rồi, nếu mày dám khóc, tao về tao đánh chết mày."
Triệu Sở Tống sụt sịt, nín khóc: "Được, tao không khóc, mày nhất định phải quay lại tìm tao."
"Ừ."
Nhưng từ đó về sau, Trần Viễn không hề quay lại, không ai biết gã đã đi đâu.
Và kể từ đó, dù có bị bắt nạt đến đâu, dù muốn khóc đến mấy, Triệu Sở Tống cũng không còn rơi nước mắt nữa.
Dù đã qua rất lâu, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, nhưng Triệu Sở Tống vẫn có một niềm tin mãnh liệt rằng người này chính là Trần Viễn.
Anh nắm lấy tay người đó, kéo tay áo lên, thấy một vết sẹo dài ở khuỷu tay, đã hơi mờ đi.
Đó là vết sẹo Trần Viễn bị bọn côn đồ chặn đường cướp của anh gây ra.
Anh đột nhiên hoảng loạn, vỗ nhẹ vào mặt Trần Viễn: "Trần Viễn, tỉnh lại đi. Trần Viễn."
Hình như có tác dụng, Triệu Sở Tống vui mừng thấy mắt Trần Viễn hơi động đậy.
Giây tiếp theo, Trần Viễn đột ngột mở mắt ra, ánh mắt sắc bén, hung dữ như dã thú nhìn chằm chằm Triệu Sở Tống.
Triệu Sở Tống giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, anh vui mừng nói: "Trần Viễn, mày còn nhớ tao không? Tao là Triệu Sở Tống đây. Mày sao thế? Sao lại ở đây? Mày bị thương, không sao chứ? Người mày toàn máu, để tao đưa mày đi bệnh viện. Ha ha, cuối cùng mày cũng quay lại rồi. Tao cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại mày nữa. Không ngờ lại gặp mày ở đây. Mày…"
Trần Viễn cứ nhìn anh như vậy một lúc lâu, như đang suy nghĩ, hoặc đang nghi ngờ mình vẫn đang mơ. Một lúc sau, gã khó khăn mở miệng: "Không cần đi bệnh viện. Nhà mày ở đâu, đưa tao đến đó."
Triệu Sở Tống lo lắng: "Sao được, mày bị thương, chúng ta phải đi bệnh viện."
Trần Viễn nhìn Triệu Sở Tống: "Mẹ kiếp, tao bảo đến nhà mày, mày không hiểu tiếng người à?"
Thời gian như quay trở lại mười mấy năm trước, Triệu Sở Tống gật đầu lia lịa: "Được, được, được. Nghe mày."
Anh gọi điện cho vợ Chu Hoài, rồi gọi taxi, nhét Chu Hoài vào xe, dặn dò tài xế vài câu.
Rồi anh đỡ Trần Viễn lên một chiếc taxi khác.
Khi xuống xe, anh thấy ghế sau dính đầy máu, Triệu Sở Tống lúng túng xin lỗi tài xế, đưa thêm tiền để giặt ghế rồi mới xong chuyện.
Trong lúc đó, Trần Viễn cứ lạnh lùng nhìn Triệu Sở Tống bận rộn, không nói một lời.
Tiếp theo, gã bảo Triệu Sở Tống mua một đống thuốc, rồi dìu gã về nhà.
Vừa vào nhà, Triệu Sở Tống mới cảm thấy cơn say ập đến, suýt nữa thì ngã sấp xuống đất.
Trần Viễn vẫn im lặng, cầm lấy thuốc rồi bắt đầu cởi quần áo.
Thấy nhiều máu như vậy, Triệu Sở Tống sợ hãi, ngây người nhìn Trần Viễn cởi đồ. Vùng ngực gần vai của gã là một mảng máu thịt bê bết.
Như… như vết thương do súng bắn. Suy nghĩ đó khiến Triệu Sở Tống lạnh toát sống lưng.
Ngoài vết thương đó, trên người Trần Viễn còn có nhiều vết bầm tím lớn nhỏ và một số vết thương khác.
Nhiều chỗ vẫn đang rỉ máu.
Triệu Sở Tống để ý thấy dưới lớp máu trên vai Trần Viễn là một hình xăm lớn màu xanh, hình một con rồng đang giương nanh múa vuốt.
Hình xăm gần như che phủ toàn bộ vai và cánh tay gã.
Trần Viễn tự mình dùng bông tẩm cồn lau vết thương. Chỉ cần nhìn Triệu Sở Tống đã thấy đau đến mức khó thở.
"Không được, phải… phải đi bệnh viện!" Triệu Sở Tống khó khăn lên tiếng, đưa tay giữ lấy tay Trần Viễn.
Trần Viễn hơi ngạc nhiên nhìn anh.
Triệu Sở Tống cầm điện thoại định gọi cấp cứu. Trần Viễn nhìn vẻ mặt kiên quyết của anh, nhếch mép cười lạnh: "Mày giờ giỏi rồi đấy, dám nói chuyện với tao như thế à?" Gã giật lấy điện thoại, có lẽ vì động vào vết thương nên gã nhăn mặt.
Bị gã quát, Triệu Sở Tống lại chùn bước: "Nhưng… nhưng mày cũng phải đi bệnh viện. Không… nếu không sẽ không khỏi được."
"Được rồi. Đừng lải nhải nữa, tao không đi bệnh viện, tao gọi bác sĩ đến được chưa? Phiền chết đi được." Như thể không chịu nổi sự lải nhải và vẻ mặt đáng thương của Triệu Sở Tống, Trần Viễn đành thỏa hiệp.
Gã cầm điện thoại của Triệu Sở Tống, gọi một số nào đó, nói nhỏ vài câu rồi ném điện thoại sang một bên.
Hai người nhìn nhau một lúc. Trần Viễn không nói gì, Triệu Sở Tống cũng không dám hỏi.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa.
Người đến là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, đầu hói, đeo một chiếc túi y tế. Ông ta bước vào, tò mò nhìn Triệu Sở Tống vài lần.
Ông ta nói với Trần Viễn: "Lần này lại là ai làm?"
Trần Viễn lạnh nhạt nhìn ông ta: "Ông không cần biết, đã xử lý rồi."
Người đàn ông hói nhìn vết thương của Trần Viễn, vẻ mặt nghiêm trọng: "May mà còn sống, phải lấy viên đạn ra trước đã."
Trần Viễn cười lạnh: "Không cần ông, tôi tự lấy được. Nếu không phải…” Gã liếc nhìn Triệu Sở Tống.
Người đàn ông hói không quan tâm đến Trần Viễn, mở túi y tế ra, lấy đồ nghề.
Triệu Sở Tống không chịu nổi cảnh tượng này.
Trần Viễn như đã đoán được suy nghĩ của anh: "Cút vào phòng ngủ đi, đừng ở đây làm phiền tao."
Triệu Sở Tống vội vàng chạy vào phòng ngủ.
Cơn say ập đến, anh suýt nữa thì ngủ quên trên giường.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Triệu Sở Tống chạy ra xem.
Vết thương trên ngực Trần Viễn đã được băng bó, trán gã lấm tấm mồ hôi.
Môi gã trắng bệch. Gã đang nhắm mắt nằm trên ghế sofa, không có chút sức sống nào.
Không hiểu sao, Triệu Sở Tống thấy khóe mắt cay cay, nhưng anh đã kìm nén lại.
Bác sĩ hói dặn dò anh cách chăm sóc vết thương cho Trần Viễn, trước khi đi, ông ta nói: "Cậu ta vẫn chưa qua cơn nguy kịch, đêm nay có thể sẽ sốt, anh chăm sóc cậu ta cẩn thận nhé." Nghĩ một lát, ông ta lại nói thêm: "Tôi không biết quan hệ của hai người là gì, nhưng thấy cậu ta tin tưởng anh như vậy, thì đừng phản bội cậu ta."
Triệu Sở Tống vẫn còn choáng váng, chỉ nhớ những điều cần lưu ý về vết thương của Trần Viễn, không nghe rõ những lời ông ta nói sau đó. Anh chỉ gật đầu tiễn ông ta đi.
Nhìn Trần Viễn đang ngủ, Triệu Sở Tống không dám đánh thức gã dậy để lên giường, nên anh đi tìm một tấm thảm dày đắp cho hắn ta, rồi cởi giày và tất cho gã.
Anh ngồi ngốc bên cạnh, nhưng cơn buồn ngủ và cơn say quá mạnh, anh không chống cự nổi, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Trong mơ, anh mơ thấy Trần Viễn. Thực ra, lần này Triệu Sở Tống không hề ngạc nhiên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");