(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Mùa thu của cỏ dại
Không ngờ Bạch Tiêu Cùng, người vẫn luôn ôn nhu, nho nhã, với nụ cười ấm áp như gió xuân, khi cần nghiêm khắc cũng không nương tay chút nào. Thấy cậu học hành không tập trung, y liền đánh vào lòng bàn tay, khiến cậu thiếu gia biết Bạch Tiêu Cùng khi tức giận không phải người dễ chọc.
Tiểu tử không phải chưa từng bị các lão sư khác dạy dỗ, nhưng bị Bạch Tiêu Cùng đánh, cậu lại cảm thấy vô cùng tủi thân, mếu máo, nước mắt lưng tròng.
Tiểu tử vừa dùng tay áo lau nước mũi, vừa len lén quan sát sắc mặt Bạch Tiêu Cùng.
Thấy sắc mặt y đã dịu lại, cậu vội vàng dụi nước mắt và nước mũi vào vạt áo trắng của Bạch Tiêu Cùng, rồi đưa bàn tay nhỏ đỏ ửng ra, muốn Bạch Tiêu Cùng thổi cho.
Bạch Tiêu Cùng vừa buồn cười vừa bất lực trước tiểu tử mít ướt này, đành phải thổi phù phù vào lòng bàn tay cậu.
Hơi thở mát lạnh xoa dịu cơn đau rát, tiểu tử lại vùi mặt vào ngực Bạch Tiêu Cùng, hít hà mùi hương trên người y. Lần đầu tiên, trong lòng cậu nảy sinh ý nghĩ muốn cố gắng vì người mình thích.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhóc con mũm mĩm ngày nào giờ đã trở thành một thiếu niên cao lớn, chỉ có ánh mắt cậu thiếu gia nhìn sư phụ vẫn nóng bỏng như xưa.
Ở tuổi này, anh đã quen biết rất nhiều công tử nhà quan lại, ngoài việc học hành với Bạch Tiêu Cùng mỗi ngày, anh còn dành thời gian giao du với đám bạn này, nhưng anh không bao giờ nhắc đến Bạch Tiêu Cùng với họ, vì thấy sắc mặt y không tốt khi nghe anh nói về chuyện này.
Việc giao thiệp với những người này, một phần là do ý phụ thân anh, mặt khác, anh cũng cần tìm cách giải tỏa năng lượng dư thừa mỗi khi ở bên Bạch Tiêu Cùng, nếu không, với dục vọng của tuổi trẻ, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Đứng đầu nhóm bạn của anh là một vị thế tử, ngày thường thì nghiêm trang, nhưng ngấm ngầm lại rất dâm dục, tự nhận mình có trách nhiệm "khai sáng" cho mọi người. Cứ hễ có ai mới gia nhập nhóm là hắn ta lại dẫn đến thanh lâu.
Lần đầu tiên đặt chân đến chốn lầu xanh, cậu thiếu gia bị sặc mùi son phấn nồng nặc đến mức hắt hơi liên tục. Bộ ngực đầy đặn, mềm mại của kỹ nữ khiến anh đỏ mặt tía tai, nhắm mắt lại, trong đầu cậu ta lại hiện lên ánh mắt lạnh lùng của Bạch Tiêu Cùng.
Như thể đang trách mắng anh không nên đến nơi này.
Cậu thiếu gia co rúm chân trên giường, trằn trọc suốt đêm, hiểu rõ mình thực sự muốn gì. Anh dúi cho cô gái kia một túi bạc, sáng hôm sau, mặt mày phờ phạc như thể đã "vận động" quá sức, rồi lại nhìn bạn bè với vẻ mặt hưởng thụ, trao đổi những nụ cười đầy ẩn ý.
Hôm đó, anh không đến chỗ Bạch Tiêu Cùng.
Anh trốn tránh Bạch Tiêu Cùng suốt mấy ngày, y cũng không đến tìm cậu thiếu gia, thậm chí còn không gửi một lời hỏi thăm nào.
Cậu thiếu gia vừa buồn vừa thấy nhẹ nhõm, dù sao thì trong tình cảnh này, anh cũng không biết phải đối mặt với Bạch Tiêu Cùng thế nào.
Mấy ngày trôi qua, cậu thiếu gia như người mắc bệnh tương tư.
Anh cố gắng chịu đựng mấy hôm, rồi không chịu nổi sự thôi thúc trong lòng, sáng sớm, anh lủi thủi đến phủ của Bạch Tiêu Cùng.
Nhìn thấy bóng dáng của Bạch Tiêu Cùng, cậu thiếu gia cảm thấy trong lòng tràn ngập ấm áp, xen lẫn một chút dục vọng. Bạch Tiêu Cùng trông có vẻ tiều tụy, cậu thiếu gia nghĩ chắc là y đang đợi mình, giống như hàng ngàn ngày qua, cha của Bạch Tiêu Cùng đã mất cách đây vài năm, giờ đây, cậu ta sống một mình, chỉ có mình là thân thiết với y, mình là người thân duy nhất của y, suy nghĩ đó khiến cậu thiếu gia càng thêm quyết tâm.
Anh chạy đến, ôm lấy Bạch Tiêu Cùng từ phía sau, áp mặt vào tấm lưng gầy gò của y, giọng nói nghẹn ngào: "Bạch, đệ nhớ huynh lắm."
Người trong lòng khẽ run lên, nhưng không nói gì, chỉ thở dài.
Cậu thiếu gia ôm thêm một lúc nữa, không khí im lặng bao trùm, cuối cùng, Bạch Tiêu Cùng lên tiếng trước, y không hỏi tại sao cậu thiếu gia mấy hôm nay không đến, chỉ bảo anh bắt đầu học bù bài.
Cậu thiếu gia học bài rất chăm chú, vì anh sợ Bạch Tiêu Cùng sẽ không để ý đến mình nữa, giờ cảm thấy thái độ của y đã dịu đi, anh liền yên tâm, anh được đằng chân lân đằng đầu, giờ đã hiểu rõ tình cảm của mình, lại thấy thái độ của Bạch Tiêu Cùng khiến anh có chút hy vọng.
Cậu thiếu gia không nghe lời, xoay người Bạch Tiêu Cùng lại, vùi mặt vào ngực y, hít một hơi thật sâu.
Họ quen biết nhau gần mười năm, trong lòng cậu thiếu gia chỉ có sự chân thành, anh muốn chia sẻ mọi thứ với Bạch Tiêu Cùng.
Khi anh kể đến chuyện bị đưa đến thanh lâu, anh cảm nhận rõ ràng Bạch Tiêu Cùng bỗng trở nên lạnh lùng, cậu thiếu gia vội vàng nói sang chuyện khác, kể về "tình bạn" giữa anh và cô gái đó.
Bầu không khí mới trở lại bình thường.
Cậu thiếu niên thầm mừng thầm, khi nghe anh kể chuyện đi thanh lâu, Bạch Tiêu Cùng có vẻ như đang ghen, hay là tình cảm của anh không phải là đơn phương, anh và Bạch Tiêu Cùng vẫn còn hy vọng?
Nghĩ vậy, cậu thiếu gia không giấu nổi vẻ mặt hớn hở, cả cơ thể cũng bắt đầu "diễn trò", anh càng thêm sát lại gần Bạch Tiêu Cùng, cọ xát vào người y như một chú cún lớn, còn thỉnh thoảng ngửi ngửi, như đánh dấu lãnh thổ.
Bạch Tiêu Cùng thấy hơi ngứa, muốn đẩy anh ra, nhưng lại không nỡ, đành phải cứng người, mặc cho anh làm càn.
Sự chiều chuộng đó khiến phạm vi "tấn công" của cậu thiếu gia mở rộng đến cổ, cằm.
Rồi đến môi.
Ngậm lấy đôi môi mỏng, lạnh lẽo, run rẩy đó, cậu thiếu gia cảm thấy đầu óc mình toàn là những hình ảnh "mát mẻ". Tuy chỉ đến thanh lâu một lần, nhưng anh cũng đã "tầm sư học đạo", cộng thêm những kinh nghiệm "học hỏi" được từ nhóm bạn, nên tuy là lần đầu tiên "thực hành", nhưng anh cũng không quá lúng túng, chỉ là ban đầu hơi căng thẳng, chưa thể hiện hết khả năng, nhưng chẳng mấy chốc, anh đã tìm được bí quyết. Cậu thiếu gia nhìn lão sư đang nằm trong lòng mình, mặt đỏ ửng, môi đỏ mọng như sắp rỉ máu.
Cậu thiếu gia hơi lùi lại, nhìn chằm chằm vào lão sư, như muốn nhìn thấu tâm can y, xem trong lòng y có mình hay không.
Bạch tiên sinh sống bao nhiêu năm, chưa từng gặp đồ đệ nào mặt dày như vậy, nhưng y lại không thể nào nổi giận, đành phải liếc xéo cậu thiếu gia.
Lẽ ra, ánh mắt đó phải rất uy nghiêm, nhưng kết hợp với đôi môi vừa bị cậu thiếu gia "chà đạp", lại vô tình tạo nên vẻ quyến rũ khó tả.
Cậu thiếu gia khàn giọng: "Bạch… tiên sinh… Bạch, đệ… em muốn huynh."
Bạch Tiêu Cùng run lên khe khẽ, nụ hôn vừa rồi đã khiến lòng y dậy sóng, giờ đây, lời tỏ tình đầy dục vọng đó như cơn bão tố, ngọn lửa bùng cháy trên đồng cỏ khô. Sự phản kháng yếu ớt cuối cùng cũng tan biến.
Y có chút hoảng sợ, từ nhỏ đến lớn, y không màng đến thế tục, chỉ thích thơ ca, nhạc họa, kinh sử, nên tính tình y rất thanh cao, thoát tục.
Nhưng nhiều năm trước, tiểu tử nhỏ xíu đó, đã không chỉ len lỏi vào lòng y, mà còn len lỏi vào trái tim vốn dĩ bình lặng như nước của y.
Cậu thiếu gia nhìn khuôn mặt lão sư, ngày xưa thì gầy gò, xanh xao, giờ lại ửng hồng vì dục vọng. Khuôn mặt này trùng khớp với khuôn mặt của người xuất hiện trong giấc mơ xuân duy nhất của anh.
Cuối cùng, anh cũng không thể kìm nén được nữa, rõ ràng trước đây đã nhẫn nhịn rất lâu, giờ người trong mộng đã ở trong lòng mình, sự tự chủ vốn đã yếu ớt của anh giờ tan biến hoàn toàn.
Cậu thiếu gia lại hôn lên đôi môi đỏ mọng, ướt át đó, tay vụng về cởi quần áo Bạch Tiêu Cùng, Bạch Tiêu Cùng giơ tay lên, như muốn đẩy anh ra, nhưng lại như đang giúp anh cởi đồ.
Lồng ngực Bạch Tiêu Cùng dần dần lộ ra, tuy gầy, nhưng không phải kiểu gầy trơ xương. Làn da cậu ta mịn màng như lụa.
Cậu thiếu gia xoa nắn lồng ngực bằng phẳng đó, ngón tay tìm thấy một điểm nhỏ nhô lên, nhẹ nhàng vân vê, môi anh cũng dần dần trượt xuống, lưu luyến trên chiếc cổ mịn màng của Bạch Tiêu Cùng, rồi cắn nhẹ lên yết hầu y.
Từ cổ họng Bạch Tiêu Cùng phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.
Cậu thiếu gia lại hôn xuống, ngậm lấy đầu v* bên kia.
Vật nhỏ đó cương cứng trong miệng anh, chẳng mấy chốc đã sưng to gấp đôi.
Cảm nhận được Bạch Tiêu Cùng đang bị kích thích, cậu thiếu gia mạnh dạn ghé sát vào tai Bạch Tiêu Cùng, vừa thở nhẹ vừa trêu chọc, kích thích thần kinh yếu ớt của sư phụ: "Lão sư."
Cậu ta gọi "lão sư" bằng giọng nhỏ nhẹ, nhưng lại rất thuần thục, "Ban ngày ban mặt mà dám giở trò, trong sách có nói nên phạt thế nào không?"
Mặt Bạch Tiêu Cùng càng đỏ hơn, trong mắt thoáng qua tia giận dữ.
Y cắn môi, quay mặt đi, không nhìn cậu thiếu gia.
Thấy y giận, cậu thiếu gia vội vàng xin lỗi: "Bạch, đệ sai rồi, không nên nói lung tung. Huynh đừng giận."
Anh thầm muốn tự tát mình một cái, rõ ràng biết Bạch Tiêu Cùng ghét nhất là anh ăn nói bậy bạ, vậy mà anh lại cứ thích chọc giận y.
Thiếu niên rất giỏi quan sát sắc mặt Bạch Tiêu Cùng, thấy thái độ của y đã dịu đi rất nhiều, anh tiếp tục hành động. Quần áo của cả hai đều được cởi bỏ, làn da trắng như tuyết của Bạch Tiêu Cùng nổi bật trên mặt bàn gỗ màu nâu sẫm.
Chiếc bàn này thường ngày là nơi hai người ngồi đọc sách, luyện chữ, giờ đây, Bạch Tiêu Cùng đang trần truồng nằm trên đó, mái tóc đen dài xõa ra, như một bức tranh thủy mặc.
Dù trần truồng, cả người toát lên vẻ dâm đãng, nhưng vẫn không giấu được vẻ thanh cao, thoát tục của y.
Cậu thiếu gia tìm thấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trong đống quần áo rơi dưới đất, trông giống như hộp đựng son phấn của phụ nữ. Đêm hôm đó ở thanh lâu, anh không phải không "thu hoạch" được gì.
Anh không hiểu sao mình lại kể hết bí mật thầm kín bấy lâu nay của mình cho một cô gái thanh lâu xa lạ. Cô gái đó đã quen với chốn phong trần, nên cũng gặp không ít chuyện như vậy, cô ta rất lanh lợi, không dạy anh cách theo đuổi đàn ông, mà chỉ nói về những điều cần lưu ý khi "ân ái" với đàn ông, còn cho anh cả thuốc mỡ, khiến cậu thiếu gia "đứng hình" hồi lâu.
Giờ đây, cậu thiếu gia mới nhớ đến những lời dặn dò đó.
Anh lấy thuốc mỡ ra, tuy biết cách dùng, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, nên anh rất cẩn thận, sợ làm Bạch Tiêu Cùng bị thương. Mất một lúc lâu, anh mới đưa được hai ngón tay bôi thuốc mỡ vào hậu huyệt của Bạch Tiêu Cùng. May mà anh vốn thông minh, lại chịu khó học hỏi, nên vừa làm vừa quan sát phản ứng của Bạch Tiêu Cùng, những động tác sau đó liền trở nên thuần thục, nhanh chóng hơn. Cho đến khi anh đưa dương v*t đang cương cứng của mình đến cửa huyệt của Bạch Tiêu Cùng, y mới run giọng nói: “ Đệ học mấy trò này ở đâu đấy?" Thuốc mỡ có pha chút xuân dược, nên giờ đây, Bạch Tiêu Cùng cảm thấy toàn thân mình mềm nhũn, như sắp tan chảy.
Cậu thiếu gia đương nhiên sẽ không nói thật, anh ghé sát vào, hôn mạnh Bạch Tiêu Cùng, lẩm bẩm: "Ngày nào đệ cũng thấy nhớ huynh đến phát đau."
Anh vừa nói những lời ong bướm, vừa mất dần lý trí, trong đầu chỉ còn lại dục vọng chiếm hữu, anh đẩy hông về phía trước, lỗ nhỏ đã được bôi trơn bởi thuốc mỡ, như một đóa hoa đang chờ được hái.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");