Gặp Ngươi Trong Mộng - Hủ Mãn

Chương 31




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Mùa thu của cỏ dại

Hai thiếu niên lớn lên cùng nhau, người hầu ban đầu chỉ được học chút võ công để tự vệ.

Nhưng vì hai người luôn bên cạnh nhau, nên ban ngày Thẩm Bách Tề học gì, tối đến đều dạy lại cho người hầu, không giấu giếm chút nào.

Hai thiếu niên tâm đầu ý hợp, từ khi gặp nhau đến giờ chưa từng rời xa nhau, ban đêm, người hầu vốn ngủ ở giường phụ bên ngoài, nhưng chẳng mấy chốc, vì Thẩm Bách Tề làm nũng, anh đã lẻn vào phòng trong ngủ cùng Thẩm Bách Tề, rồi trước khi người khác thức dậy, anh lại lặng lẽ rời đi. Nhiều năm như vậy, không ai phát hiện ra.

Hai người lớn lên bên cạnh nhau, lại còn ngủ chung giường, gần nửa cuộc đời của họ đều gắn bó với nhau. Mọi vui buồn, hờn giận của họ đều có sự hiện diện của đối phương, không ai quan trọng hơn người kia trong lòng họ.

Tình cảm đó là nền tảng cho sự hòa hợp về thể xác, mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên, họ thậm chí còn không nhớ nụ hôn đầu tiên, lần đầu tiên "làm tình" là khi nào, vì tất cả những lần đầu tiên của họ đều dành cho đối phương, tất cả những kỷ niệm của họ đều chỉ liên quan đến người kia.

Lần này, phụ thân Thẩm Bách Tề gửi thư gọi hắn về sơn trang, nói có chuyện quan trọng. Hai người lên đường, nghỉ chân ở một quán trọ, tình cờ gặp một người bạn cũ.

Thẩm Bách Tề bị ả ta "quấn" lấy một hồi lâu.

Sáng hôm sau, hai người lặng lẽ rời đi khi trời còn chưa sáng, khiến nữ hiệp kia buồn bã, tiếc nuối.

Về đến sơn trang, Thẩm Bách Tề lập tức đi gặp phụ thân mình, ông ấy trông rất lo lắng, chỉ vài ngày không gặp, mà như già đi mười mấy tuổi.

Thấy hắn về, Thẩm lão gia lấy ra một cuộn gấm vóc từ trong ngăn kéo, giọng nói đầy lo lắng: "Bách Tề, đây là bí kíp võ công của Ma giáo, Ngũ Tuyệt Tâm Kinh." Thẩm Bách Tề hơi ngạc nhiên, bí kíp này là bảo vật của Ma giáo, từng gây ra bao nhiêu sóng gió trên giang hồ.

"Phụ thân, người lấy nó ở đâu ra vậy?"

Thẩm lão gia thở dài: "Đây là bằng hữu của ta, nằm vùng trong Ma giáo mấy chục năm, mới lấy được lòng tin của họ, vừa lúc Ma giáo đổi giáo chủ, hắn ta nhân cơ hội trộm được bí kíp, nhưng khi chạy trốn bị phát hiện, bị thương nặng, chỉ kịp đưa bí kíp cho phụ thân rồi qua đời."

Thẩm lão gia nhìn đứa con trai duy nhất của mình: "Ma giáo chắc chắn sẽ tìm đến, bọn chúng rất tàn nhẫn, đi đến đâu, máu chảy đến đó, nếu biết bí kíp ở trong tay chúng ta, chúng nhất định sẽ đến trả thù, cả Thẩm gia sẽ gặp đại họa."

Thẩm lão gia nhìn con trai mình bằng ánh mắt không nỡ: "Ta đã sống đủ lâu rồi, không còn sợ chết nữa, chỉ là con là con trai duy nhất của ta, con không được xảy ra chuyện gì, nhất định phải đưa bí kíp này đến Thiếu Lâm Tự an toàn."

Thẩm Bách Tề có chút buồn bã, hắn biết rõ nặng nhẹ, nhận lấy cuộn gấm vóc, rồi quay người chào phụ thân mình.

Người hầu đang đợi hắn ở ngoài cửa, thấy sắc mặt hắn không tốt, vội vàng chạy đến.

Thẩm Bách Tề vắn tắt giải thích tình hình, cả hai đều nhìn thấy sự lo lắng trong mắt đối phương. Tình thế cấp bách, họ thay ngựa, chuẩn bị lương khô, rồi phi ngựa ra khỏi sơn trang dưới bầu trời âm u.

Họ phi ngựa suốt đêm, thấy phía trước có một ngôi miếu Sơn Thần đổ nát, cả hai nhìn nhau, đều thấy mệt mỏi.

Người hầu dừng lại: "Xuống nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp, người chịu được, chứ ngựa không chịu được đâu."

Thẩm Bách Tề tuy lo lắng, nhưng cũng biết người hầu nói đúng. Hai người vào ngôi miếu hoang dưới ánh trăng sáng, người hầu nhóm lửa, tìm cỏ khô cho ngựa ăn.

Thẩm Bách Tề ngồi bên đống lửa, nhìn ngọn lửa, trầm ngâm. Người hầu đi quanh miếu xem xét.

Thẩm Bách Tề dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, tuy đã từng lang bạt khắp giang hồ, nhưng những trải nghiệm đó so với lần này thì chẳng đáng là gì.

Ma giáo nổi tiếng là tàn nhẫn, hắn đã từng nghe, từng thấy những gì chúng làm trên giang hồ, toàn là những kẻ khát máu, giết người không ghê tay. Giờ chỉ có cách đưa bí kíp này đến nơi an toàn, thì Thẩm gia mới có đường sống.

Khi kiểm tra bức tượng Phật, người hầu vô tình dẫm phải một chỗ lồi lên phía sau lưng tượng, anh phát hiện ra một cánh cửa bí mật, bên trong là một không gian vừa đủ chứa một người. Người hầu cẩn thận kiểm tra, thấy cánh cửa có thể dễ dàng mở ra từ bên trong, nhưng bên ngoài lại rất khó phát hiện. Anh ghi nhớ vị trí đó, rồi quay lại chỗ Thẩm Bách Tề, để hắn dựa vào lòng mình.

Cả hai đều không có tâm trạng nghỉ ngơi, chỉ muốn đợi ngựa nghỉ xong là lại lên đường.

Nhưng sự yên tĩnh đó chẳng mấy chốc đã bị phá vỡ.

Đó là tiếng vó ngựa của một toán người đang lao đến.

Hơn nữa, số lượng còn rất đông. Cả hai đều có võ công, nhưng đến khi bọn chúng đến gần mới phát hiện ra, chứng tỏ những kẻ truy đuổi họ đều là cao thủ của Ma giáo. Bị bọn chúng đuổi kịp, họ khó mà thoát được.

Hơn nữa, Ma giáo đã tìm đến đây, chắc là đã đến Thẩm gia rồi, Thẩm Bách Tề biết phụ thân mình chắc chắn đã gặp chuyện không may, lòng hắn đau nhói, hắn định nói gì đó với người hầu, thì người hầu bỗng nhiên ôm chầm lấy hắn, rất chặt, như thể muốn hòa làm một với hắn.

Hắn đưa tay ôm lại người hầu, định nói những lời sến súa như "sống chết có nhau", nhưng chưa kịp mở miệng, hắn đã thấy đau nhói sau gáy, rồi ngất đi. Hắn nghe thấy người hầu nói với hắn "hãy sống thật tốt".

Sau khi đánh ngất Thẩm Bách Tề, người hầu thay quần áo cho hắn, lấy thanh kiếm của hắn, rồi mở cánh cửa bí mật phía sau tượng Phật, anh đặt Thẩm Bách Tề vào trong, không gian đó vừa đủ chứa cơ thể hắn. Anh ngụy trang cẩn thận, rồi dắt một con ngựa ra, vỗ vào mông nó: "Chạy đi."

Vừa làm xong, toán người của Ma giáo đã ập đến, bao vây anh.

Người hầu đưa tay lau mặt, trong bóng tối, dù có ai từng gặp anh, thì giờ đây, với khuôn mặt lấm lem bụi bẩn này, chắc cũng khó mà nhận ra anh.

Tên cầm đầu lên tiếng bằng giọng trầm thấp: "Giao bí kíp ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

Người hầu nhớ lại những người bị Ma giáo "tha chết", tay chân bị chặt, phải đi ăn xin ở đầu đường xó chợ.

Anh cười: "Bí kíp đó quá nguy hiểm, ta đã đốt nó rồi."

Tên đó lạnh lùng nói: "Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Hắn ta vung tay lên, mấy tên phía sau xông lên, với chênh lệch lực lượng quá lớn, kết quả trận đấu đã rõ ràng ngay từ đầu.

Người hầu bị thương nặng, ngã gục xuống đất, trong lòng chỉ nhớ đến người yêu đã bị mình đánh ngất.

Bọn chúng lôi anh dậy, lục soát khắp người, nhưng không tìm thấy bí kíp.

Vị tân giáo chủ mặt mày dữ tợn, hỏi tên thuộc hạ phía sau: "Người này có phải Thẩm Bách Tề không?"

Tên thuộc hạ nói: "Thuộc hạ đã từng thấy Thẩm công tử ra tay, thanh kiếm này và chiêu thức này đúng là của hắn."

Giáo chủ lạnh lùng nói: "Nếu không có bí kíp, thì giết nó, cho nó xuống dưới đoàn tụ với phụ thân nó."

Lần thứ ba chứng kiến cái chết của mình khiến Triệu Sở Tống không khỏi xót xa, anh cảm thấy những người ở lại mới là người đau khổ nhất, người chết thì đã chết rồi, còn người sống lại phải gánh chịu nỗi đau mất mát.

Quả nhiên, kiếp nào anh cũng là kẻ nhát gan, dùng cái chết để trốn tránh.

Anh biết người tiếp theo trong giấc mơ chắc chắn là Bạch Tiêu Cùng, chỉ là không biết lần này hai người sẽ gặp nhau dưới thân phận nào, và anh sẽ chết như thế nào.

Khi nhìn thấy một đứa trẻ đang ngồi trong thư phòng, rung đùi, đọc sách, anh không nhịn được cười, như thể nhìn thấy chính mình thời còn đi học.

Trước mặt tiểu tử là một nam nhân mặc y phục xanh, Bạch Tiêu Cùng kiếp này vẫn gầy yếu như vậy, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài càng tôn lên vẻ thanh tao, thoát tục của y, như thể giây tiếp theo y sẽ bay lên trời.

Tiểu tử mỗi ngày đều được gặp mỹ nhân sư phụ, nên rất chăm chỉ học hành.

Là con trai độc nhất, tiểu tử được cả nhà cưng chiều hết mực, nên càng thêm nghịch ngợm. Phụ thân cậu đã đổi mấy lão sư, nhưng ai cũng bị tiểu tử chọc tức bỏ đi.

Rồi trong một bữa tiệc, tiểu tử chạy nhảy khắp nơi như một chú khỉ con, vô tình đâm sầm vào một người, trên người người đó có mùi hương thơm ngát, mát lạnh, tiểu tử bám chặt lấy vạt áo người đó, không chịu buông.

Bạch Tiêu Cùng đến đây để dự tiệc mừng thọ của một vị bằng hữu của phụ thân mình. Phụ thân y từng làm quan, giờ đã cáo lão hồi hương, an nhàn viết sách, dạy học ở nhà. Vì sức khỏe yếu, nên y vẫn chưa đi thi, nhưng y đã nổi tiếng là thần đồng từ năm bảy tuổi, được nhiều quan lại kính trọng.

Bạch Tiêu Cùng không ghét trẻ con, y chỉ không hiểu sao mình lại được tiểu tử này để ý, y quen biết nhiều văn nhân, nên cũng từng nghe nói về tiểu tử này.

Thấy cậu giờ lại ngoan ngoãn như vậy, khác hẳn với hình ảnh "tiểu bá vương" mà mọi người vẫn kể, Bạch Tiêu Cùng vừa nói chuyện với phụ thân cậu và những người khác, vừa để tiểu tử bám lấy vạt áo mình. Đôi mắt cậu đảo qua đảo lại, rồi nhìn Bạch Tiêu Cùng với vẻ mặt mong đợi, hỏi: "Huynh có thể dạy đệ học không?"

Bạch Tiêu Cùng cười, coi đó là lời nói trẻ con: "Nếu phụ thân đệ đồng ý, huynh sẽ dạy."

Tiểu tử lập tức chạy đến chỗ phụ thân mình, chỉ vào Bạch Tiêu Cùng, nói muốn y làm lão sư của mình.

Phụ thân cậu lần đầu tiên thấy con trai mình thích học hành đến vậy, ông ấy há hốc mồm kinh ngạc, nhưng lại không nỡ giao con trai mình cho Bạch Tiêu Cùng, sợ mất mặt.

Thấy phụ thâb mình khó xử, tiểu tử chạy đi tìm mẫu thân và nội tổ mẫu, mếu máo như sắp khóc. Phụ thân cậu lập tức chịu thua, cầu xin Bạch Tiêu Cùng.

Bạch Tiêu Cùng nhìn tiểu tử mang vẻ mặt đắc ý, đồng ý nhận lời.

Sáng hôm sau, tiểu tử dậy từ rất sớm, không hề kêu ca, khiến cả nhà kinh ngạc, ngay cả phụ thân cậu cũng mừng rỡ, nghĩ rằng con trai mình đã biết điều.

Tiểu tử mỗi ngày đều đến phủ của Bạch Tiêu Cùng, những ngày đầu, cậu rất vui vẻ, đến cả tứ thư ngũ kinh nhàm chán mà Bạch Tiêu Cùng giảng cũng khiến cậu thích thú. Ban đầu, cậu gọi Bạch Tiêu Cùng là Bạch tiên sinh, nhưng chẳng mấy chốc, cậu đã bạo dạn hơn, gọi y là "Bạch", lúc học bài cũng bắt đầu gật gà gật gù như sắp ngủ gật.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.