(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Mùa thu của cỏ dại
Lúc này, trong giấc mơ chỉ còn lại vị tướng quân, chính là anh, và hoàng đế đang nằm trên giường.
Giấc mơ kiểu người ngoài cuộc này khiến anh vừa hồi hộp vừa lo lắng. Anh có dự cảm chẳng lành, như thể sắp có chuyện không hay xảy ra.
Anh nhìn xuống người đang quỳ gối trước mặt hoàng đế, vị hoàng đế trẻ tuổi mặc long bào, nhưng trên mặt lại có vẻ già dặn, có lẽ vì hay suy nghĩ, đa nghi.
Vị tướng quân đang quỳ xuống tạ tội.
Hoàng đế cười, ánh mắt đầy vẻ mưu mô: "Tướng quân lập đại công, chuyện nhỏ này không cần bận tâm, huống hồ tướng quân kháng chỉ ở ngoài sa trường. Trẫm chỉ có thể ban thưởng, chứ làm sao nỡ phạt tướng quân."
Rồi ông ta chuyển giọng: "Tướng quân tuổi cũng đã cao, mà vẫn chưa cưới vợ, thật đáng tiếc, trẫm còn một hoàng muội, Lưu Ngọc công chúa, vẫn chưa xuất giá, trẫm quyết định sau khi luận công ban thưởng, sẽ ban hôn cho hai người."
Vị tướng quân giật mình: "Thần… thần mắc bệnh kín, không dám với cao công chúa, xin hoàng thượng thu hồi thánh ý."
Không khí im lặng một lúc.
Hoàng đế không những không giận mà còn cười: "Hay cho câu mắc bệnh kín, ngươi thật to gan, ỷ có công lao, hết lần này đến lần khác kháng chỉ. Ngươi nghĩ trẫm không dám động đến ngươi sao?"
Vị tướng quân đã chuẩn bị tinh thần cho việc hoàng đế sẽ gây khó dễ, định giải thích, thì nghe thấy hoàng đế ra lệnh cho anh trở về biên ải, giọng điệu khác thường.
Thái độ của hoàng đế như thể không muốn gặp lại anh nữa, khiến vị tướng quân lạnh sống lưng. Anh suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi lui ra.
Lần này, hoàng đế bí mật triệu tập anh về kinh, không chỉ bá tánh trong kinh thành, mà ngay cả bạn bè của anh cũng không biết. Anh chỉ mang theo mười mấy thân vệ, ăn mặc giản dị, lặng lẽ rời đi.
Với thái độ của hoàng đế lúc này, khả năng anh sống sót trở về biên ải gần như bằng không.
Sau khi rời khỏi, anh dặn dò một thân vệ bên cạnh vài việc, người đó có vẻ muốn ở lại, nhưng vì mệnh lệnh của anh, hắn ta chỉ đành cắn môi, xoay người rời đi.
Chuyện ồn ào nhất kinh thành dạo này chắc là việc Trấn Bắc tướng quân bị một toán thổ phỉ cướp đường giết chết. Nghe nói toán thổ phỉ đó đông gấp mấy lần thân binh của tướng quân, lại còn đánh lén, dùng đao kiếm tẩm độc, tướng quân bị đâm mấy chục nhát kiếm mới trúng độc mà chết.
Hoàng đế dùng lễ nghi cao nhất dành cho một thần tử để an táng vị tướng quân, truy phong cho anh một danh hiệu oai hùng, và ra lệnh tiêu diệt toàn bộ thổ phỉ trong nước.
Vì xảy ra ngay dưới chân thiên tử, nên mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết ổn thỏa, không ít người biết rõ có uẩn khúc gì đó, nhưng không ai dám bàn tán.
Chỉ có những người từng chịu ơn của vị tướng quân mới cảm thấy đau buồn, có tin đồn rằng khi nghe tin tướng quân qua đời, phó tướng của anh ở biên ải đã phun ra một ngụm máu, tóc bạc trắng chỉ sau vài ngày.
Chứng kiến cái chết của mình khiến Triệu Sở Tống vô cùng kinh hãi, khi thấy vị tướng quân kiệt sức ngã xuống, tim anh thắt lại, anh không khỏi nghĩ nếu vị tướng quân này chết đi, sẽ là một đòn giáng mạnh đối với Trần Viễn. Anh không biết quá khứ của hai người, nhưng tình yêu giữa họ lại vô cùng mãnh liệt, đặc biệt là ánh mắt Trần Viễn nhìn vị tướng quân, người khác có thể không nhận ra, nhưng anh lại thấy rõ, đó là sự si mê đến mức cuồng loạn.
Ánh mắt Trần Viễn luôn chứa đựng sự chiếm hữu mãnh liệt, như muốn nuốt chửng đối phương, giờ đây, nếu biết vị tướng quân này đã chết, không biết gã sẽ làm ra chuyện gì.
Câu nói cuối cùng của vị tướng quân trước khi rời khỏi hoàng cung vẫn còn văng vẳng bên tai Triệu Sở Tống: "Nói với Trần Viễn, không cần báo thù cho ta, hãy sống thật tốt."
Anh không chỉ bất bình thay cho vị tướng quân, mà còn lo lắng cho Trần Viễn.
Anh không biết Trần Viễn sẽ sống tiếp thế nào sau khi vị tướng quân rời đi, câu nói "hãy sống thật tốt" đó như một lời nguyền không thể hóa giải.
Dù chỉ là trong mơ, Triệu Sở Tống vẫn cảm thấy đau nhói trong tim, như thể bị bóp nghẹt.
Triệu Sở Tống còn muốn xem Trần Viễn sẽ làm gì, nhưng khung cảnh xung quanh bỗng nhiên biến đổi, không gian dần dần biến mất.
Giấc mơ của Triệu Sở Tống lại chuyển sang một nơi khác.
Nơi này tuy cũng là thời cổ đại, nhưng trang phục và kiến trúc lại khác hẳn, có lẽ là một triều đại khác.
Anh lại thấy một "phiên bản" khác của mình, vẫn là khuôn mặt đó, nhưng lần này, anh không phải là tướng quân, mà là một tiểu quan bình thường.
Khác với lần trước, trong mơ anh chỉ chú ý đến con người, lần này, anh chú ý hơn đến cảnh vật xung quanh và thân phận của mình ở thời đại này. Tiểu quan tuy là quan, nhưng vì nơi đây chỉ là một thành nhỏ xa kinh thành, dân tình chất phác, không có tranh chấp, anh ta lại thanh liêm, nên trong nhà chỉ có một bà vú đến dọn dẹp, hầu hết thời gian đều về nhà, không có người thân hay bạn bè nào khác.
Tiểu quan sống một mình, trong nhà không có nhiều đồ đạc, chỉ có sách là nhiều, anh thường đọc sách, thỉnh thoảng lại ra ngoài uống rượu với đồng liêu, cuộc sống cũng khá thoải mái.
Vì hiếu thuận với cha mẹ, lại dành hết thời gian và tiền bạc cho việc học hành, thi cử, nên anh đã ngoài hai mươi mà vẫn chưa cưới vợ.
Anh sống một mình quen rồi, nên cũng không có ý định đó, luôn từ chối những người đến mai mối.
Hôm nay, tiểu quan lại có một ngày nhàn rỗi, ở nha môn cả ngày không có việc gì làm, anh liền đi bộ về nhà.
Vừa cầm sách lên, anh đã bị tiếng gõ cửa làm giật mình, anh bất đắc dĩ ra mở cửa.
Sống gần nha môn có cái bất tiện là lúc nào cũng có người đến tìm.
Lần này là mấy người thợ săn từ trên núi xuống. Hai người khiêng một chiếc cáng đơn sơ, trên đó có một người đang nằm, tiểu quan ngửi thấy mùi máu tanh.
Mấy người thợ săn nói một hồi, tiểu quan tóm tắt lại những điểm chính.
Khi đi săn, họ thấy người này nằm bất tỉnh, bị thương nặng trong rừng, liền giúp hắn ta băng bó vết thương, đưa đến đây, nhưng vết thương của người này tuy không nặng, nhưng hắn ta vẫn hôn mê bất tỉnh, trên mặt còn có vết bầm tím, họ không biết xử lý thế nào, nên đành đưa đến chỗ tiểu quan.
Vùng đất nhỏ bé này đã nhiều năm rồi không có người lạ đến, huống hồ là một người bị thương nặng như vậy, tiểu quan vội vàng cho người đưa hắn ta vào phòng trong, đặt lên giường mình, rồi sai một người thợ săn đi gọi vị đại phu duy nhất trong thành.
Tiểu quan hỏi han những người thợ săn còn lại, nhưng không ai biết gì, nên anh ta cho họ về.
Dưới ánh nến, Triệu Sở Tống và tiểu quan cùng nhìn rõ khuôn mặt của người đó.
Triệu Sở Tống nhận ra đó là Tân Quân, còn tiểu quan thì không quen biết, anh ta cẩn thận kiểm tra cơ thể người đó, thấy quần áo tuy bị rách nhiều chỗ, nhưng chất vải rất sang trọng, còn có những món đồ trang sức quý giá vẫn còn nguyên vẹn.
Người dân trong thành rất thật thà, khi cứu người này, họ không lấy bất kỳ thứ gì trên người hắn ta.
Kiểm tra một hồi, tiểu quan không tìm thấy thứ gì chứng minh thân phận của người này, đành phải đợi hắn ta tỉnh lại rồi hỏi.
Đại phu đến, cẩn thận xem xét, bắt mạch, kiểm tra vết thương trên eo, rồi trầm ngâm một lúc.
Rồi ông ta vuốt râu, nói với tiểu quan: "Vết thương của vị công tử này không nặng lắm, chỉ là trúng độc, loại độc này rất chậm, nhưng một khi phát tác thì không chữa được, nhưng vị công tử này mạng lớn, khi trúng độc lại bị thương, vết thương lại đúng chỗ độc tụ lại, một phần độc tố đã theo máu chảy ra ngoài, nên mới cứu được mạng hắn. Ta lại vừa hay giỏi giải độc, cứ theo phương thuốc này mà bốc thuốc, uống khoảng một hai tháng là có thể giải độc."
Rồi ông ta lại tấm tắc khen người này may mắn, khen ông trời phù hộ. Nếu không, sao lại có chuyện bị thương mà lại cứu được mạng, lại còn gặp được một vị đại phu giỏi giang như ông ta. Thấy ông ta lại lải nhải, tiểu quan vội vàng nói đi lấy thuốc.
Lão đại phu mới im lặng.
Tiểu quan thở phào nhẹ nhõm, lão đại phu này nói nhiều quá.
Anh đi cùng lão đại phu đến hiệu thuốc, lấy thuốc, vì là thành nhỏ, nên đi một vòng cũng chỉ mất nửa canh giờ.
Khi họ về, người đó vẫn chưa tỉnh.
Tiểu quan nhìn trời đã tối đen, ngồi xổm trong sân, sắc thuốc. Lúc này đã cuối thu, gió đêm se lạnh, tiểu quan hắt hơi một cái.
Khi định đổ thuốc vào miệng người đang hôn mê, tiểu quan gặp khó khăn, anh chưa từng chăm sóc ai như vậy, thử vài lần đều thất bại.
Tiểu quan đột nhiên nhớ đến cách những người phụ nữ trong tiểu thuyết uy thuốc cho tình lang, anh tự nhủ, cứu người quan trọng, nên đành uống một ngụm thuốc đen ngòm, đắng ngắt đó. Vừa uống vào, tiểu quan đã hiểu tại sao mình không thể đổ thuốc vào miệng người kia được.
Thuốc đắng quá.
Anh rùng mình, tìm đúng vị trí, áp môi mình vào môi người đó, dùng lưỡi đẩy thuốc vào miệng hắn ta.
Sự phản kháng yếu ớt của người đó chỉ có thể chống lại cái thìa, chứ không thể chống lại lưỡi anh ta. Uy được vài ngụm, tiểu quan cũng quen dần.
Chẳng mấy chốc đã hết bát thuốc.
Khi gần hết, tiểu quan nhận ra sự khác thường, lưỡi của người đó, vốn đang phản kháng, bỗng nhiên thay đổi chiến thuật, quấn lấy lưỡi anh, thăm dò vào trong miệng anh. Tiểu quan chưa có kinh nghiệm gì, bị lưỡi người đó càn quét khắp khoang miệng, anh luống cuống, không biết làm sao. Nước thuốc và nước bọt còn sót lại trong miệng chảy ra ngoài, theo khóe miệng người đó chảy xuống thái dương, tóc mai của hắn ta.
Người đó đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt cảnh giác, như đang nhìn con mồi.
Tiểu quan đỏ mặt, vội vàng né tránh, ánh mắt của người đó không hề đáng sợ vì hắn ta đang nằm trên giường, cơ thể yếu ớt. Tiểu quan không ngờ mình lại còn để ý đến đôi môi ướt đẫm nước thuốc và nước bọt của người đó, anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Hành động vừa rồi của anh khiến anh thấy hơi ngại ngùng.
Người đó lúc ngủ đã có vẻ hung dữ, huống hồ là lúc tỉnh. Khi Tân Quân mở mắt ra, trông hắn ta rất uy nghiêm, ánh mắt khinh thường nhìn tiểu quan như nhìn một con kiến. Người này rõ ràng không phải người bình thường.
Tiểu quan linh cảm mình đã chọc giận một nhân vật tai to mặt lớn nào đó, nhưng anh vốn là người tùy tiện, nên cũng không sợ lắm.
Anh bình tĩnh lại, giải thích thân phận của mình cho người đó, nói tại sao hắn ta lại ở đây, và hành động vừa rồi của anh chỉ là để uy thuốc, không có ý gì khác.
Ánh mắt đầy uy lực của người đó cũng dịu đi sau khi nghe anh ta giải thích, tuy vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng không còn căng thẳng như lúc đầu nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");