Gặp Ngươi Trong Mộng - Hủ Mãn

Chương 11




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Mùa thu của cỏ dại

Mở mắt ra, Triệu Sở Tống chỉ muốn tự tát mình một cái.

Lại không thoát khỏi giấc mơ kỳ quái này, lần này còn mơ thấy người bắt cóc mình.

Khi nào thì những giấc mơ này mới kết thúc đây?

Chẳng lẽ mình phải trốn ở đây cả đời sao? Trần Viễn còn đang ở nhà chờ anh, tuy rằng chắc gã đang rất muốn giết anh.

Còn cả trưởng phòng nữa, anh đã trách lầm hắn, giờ anh cũng không biết nên trách ai.

Trách giấc mơ chết tiệt này sao?

Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh vẫn còn chút mong chờ những giấc mơ này.

Anh chủ động gọi quản gia vào, kiên quyết nói: "Sếp các ông đâu? Tôi muốn gặp ông ấy. Tôi có chuyện muốn nói."

Quản gia ngạc nhiên nhìn anh: "Xin lỗi Triệu tiên sinh, tiên sinh đã ra ngoài từ sáng sớm, chưa biết khi nào về. Khi nào ông ấy về, tôi sẽ báo cho anh."

Triệu Sở Tống đành phải gật đầu, ngồi đợi trong phòng như một kẻ bị lãng quên.

Khi quản gia đến báo Tân Quân đã về, Triệu Sở Tống vội vàng đi theo.

Tay anh run rẩy khi đẩy cửa bước vào.

Quả nhiên, mặt Tân Quân tái mét, trông không có vẻ gì là vui vẻ. Ông ta lạnh lùng nhìn Triệu Sở Tống: "Anh muốn nói gì?"

Triệu Sở Tống nuốt nước bọt, tự nhủ, trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì, anh nhất định phải nói ra sự thật với người đàn ông tên Tân Quân này, dù ông ta có tin hay không.

Khoan đã, Tân Quân.

Triệu Sở Tống mơ hồ cảm thấy cái tên này nghe quen quen.

Anh lặp lại vài lần trong đầu, rồi mới nhớ ra, Tân Quân là người đàn ông độc thân nằm trong top 10 mà các nữ đồng nghiệp trong công ty cũ của anh ao ước được gả vào.

Ly hôn rồi vẫn chưa tái hôn, chỉ có một con trai.

Tuy dựa vào sự nghiệp gia đình để khởi nghiệp, nhưng chỉ vài năm, ông ta đã khiến cơ nghiệp đó lớn mạnh gấp bội.

Giờ đây, ở thành phố A, ông ta gần như là một nhân vật quyền lực.

Thì ra là vậy, thảo nào ông ta dám ngang nhiên bắt cóc anh mà không sợ gì.

Nhớ đến thân phận của người này, sự tự tin vừa mới được xây dựng của Triệu Sở Tống lại sụp đổ. Dù ông ta có giết anh để trút giận, cũng sẽ không ai lên tiếng bênh vực anh.

"Cái đó… cái đó… tôi… tôi…"

Tân Quân mất kiên nhẫn: "Triệu tiên sinh, anh suy nghĩ kỹ rồi hãy nói."

Triệu Sở Tống cuống quá hóa liều, buột miệng nói: "Ông… tối qua ông có mơ không?"

Tân Quân sững người, mắt nheo lại đầy nguy hiểm: "Sao anh biết tôi mơ? Anh và bác sĩ…"

Triệu Sở Tống mặc kệ tất cả, nhắm mắt nói: "Không phải. Tôi biết giấc mơ đó là vì…"

"Tôi cũng mơ thấy giấc mơ đó. Tôi còn mơ thấy những giấc mơ khác nữa."

"Ông không phải hỏi tôi quen Tân Lệ thế nào sao?"

"Tôi quen cậu ta là vì giấc mơ đó."

Tân Quân đứng dậy, từng bước tiến lại gần Triệu Sở Tống, mang theo áp lực như bão tố sắp ập đến: "Anh nói là… giấc mơ tối qua… anh cũng mơ thấy?"

"Ừ…"

"Giấc mơ đó… anh còn mơ thấy với con trai tôi?"

"Vâng…"

"À, vậy ra, anh muốn nói với tôi là… Triệu tiên sinh, hai cha con tôi… đều bị anh "làm" trong mơ, phải không?"

Triệu Sở Tống toát mồ hôi lạnh, giọng run run: "Đúng… nhưng mà… tôi…"

Thấy Triệu Sở Tống sợ hãi như vậy, Tân Quân thu lại vẻ mặt áp bức, nhìn anh đánh giá.

"Tối qua… là ở đây, phải không?"

"Vâng… ở đây."

Lần đầu tiên thảo luận chuyện này với người khác ngoài đời thực, Triệu Sở Tống cảm thấy ngượng ngùng, mặt đỏ bừng.

Tân Quân im lặng một lúc, như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, ông ta mới lên tiếng: "Tôi đã điều tra anh. Lý lịch trong sạch, người cũng thật thà, không giống kiểu người nói dối."

Không biết có phải lời khen hay không, Triệu Sở Tống ngây người ra.

"Nếu vậy… vậy chúng ta có thể bắt đầu rồi." Tân Quân cười.

Triệu Sở Tống khó hiểu: "Bắt đầu? Bắt đầu gì?"

Tân Quân lấy ra một thứ từ trong ngăn kéo, nói: "Bắt đầu tái hiện lại cảnh tượng trong mơ tối qua."

Rồi ông ta ngẩng đầu nhìn Triệu Sở Tống: "Anh ra ngoài trước đi, khi nào tôi chuẩn bị xong sẽ gọi anh."

"Ông… ông muốn tôi…" Triệu Sở Tống không dám tin vào tai mình.

"Đúng vậy, chính là điều anh đang nghĩ. À, tôi quên mất," Tân Quân vừa nói vừa viết gì đó lên một tờ séc, rồi đẩy đến trước mặt Triệu Sở Tống, "Sau khi xong việc, anh có thể lấy số tiền này. Nếu hiệu quả… có yêu cầu gì khác, tôi sẽ liên lạc lại với anh."

Triệu Sở Tống ngẩn người: "Tôi… tôi không phải… tôi không thích đàn ông… đó… đó chỉ là trong mơ…"

Tân Quân cười: "Triệu tiên sinh, thật trùng hợp, tôi cũng không thích đàn ông. Nhưng vì một số lý do, tôi cần anh giúp tôi tái hiện lại cảnh tượng trong mơ tối qua, sau khi xong việc, anh có thể lấy tấm séc này rồi đi. Chuyện của Tân Lệ, tôi cũng sẽ không trách anh nữa. Dù sao anh cũng không có lỗi, phải không?"

"Nhưng mà…" Triệu Sở Tống nhìn con số trên tấm séc, là số tiền anh phải mất nhiều năm mới tiết kiệm được, anh vẫn muốn giãy giụa, "Tôi không hiểu…"

Tân Quân gõ ngón tay lên bàn: "Được rồi. Triệu tiên sinh, là thế này." Ông ta suy nghĩ một chút, "Mấy năm trước, vì một số chuyện, cơ thể tôi gặp chút vấn đề. Không thể cương cứng, càng không thể xuất tinh."

Triệu Sở Tống há hốc mồm, người đàn ông này lại dễ dàng nói ra bí mật của mình như vậy.

Tân Quân nói tiếp: "Triệu tiên sinh, anh có lẽ là người đầu tiên biết chuyện này, ngoài bác sĩ ra."

Nói ra việc mình bị liệt dương một cách nhẹ nhàng, với vẻ mặt nghiêm túc, khiến Triệu Sở Tống không thể không tin, "Tôi… tôi sẽ không nói…"

"Tôi tin anh, Triệu tiên sinh. Mấy năm nay, tôi đã đi khám rất nhiều bác sĩ, nhưng vẫn không có tác dụng gì. Nhưng đêm qua, trong mơ, là lần đầu tiên sau nhiều năm tôi cảm nhận được sự cương cứng và khoái cảm khi xuất tinh. Giấc mơ đó quá chân thực, thậm chí còn tuyệt vời hơn cả những trải nghiệm tình dục của tôi trong hơn hai mươi năm qua. Tôi tin vào giấc mơ đó, hay nói cách khác, anh… có lẽ là chìa khóa để chữa khỏi bệnh cho tôi."

"Sáng nay tôi đã đi gặp bác sĩ, thử một số phương pháp, bao gồm cả mát xa tuyến tiền liệt, nhưng vẫn không thể cương cứng như trước, cũng không thể xuất tinh. Bác sĩ khuyên tôi nên thử tái hiện lại cảnh tượng trong mơ, biết đâu trong cùng hoàn cảnh đó, tôi có thể thành công."

"Tôi không có hứng thú với đàn ông, nhưng vì bệnh tình của mình, tôi cũng không ngại thử với đàn ông. Giờ tôi biết Triệu tiên sinh cũng mơ thấy giấc mơ đó."

"Vậy thì thật trùng hợp, chúng ta có thể thử, bây giờ có thể bắt đầu rồi."

Người đàn ông này thật đáng sợ, nghĩ gì làm nấy, dù là về mặt sinh lý hay tâm lý, đều rất mạnh mẽ, anh chỉ là một con chim sẻ nhỏ bé trước mặt ông ta, có thể bị ông ta bóp chết bất cứ lúc nào.

Điều đáng sợ nhất là anh còn biết bí mật của ông ta, không thể trốn thoát.

Triệu Sở Tống vẫn muốn giãy giụa: "Nếu… nếu tôi từ chối thì sao?"

Tân Quân cười: "Triệu tiên sinh, anh không muốn biết hậu quả đâu."

Triệu Sở Tống nuốt nước bọt, anh biết mình đã chọc giận người không nên chọc.

Khoảng thời gian này, anh gặp phải nhiều rắc rối hơn cả gần 30 năm cuộc đời cộng lại.

Anh nóng mặt, nghiến răng, thôi thì… coi như giúp người ta chữa bệnh vậy.

"Được, tôi làm!"

Tân Quân cười đắc ý, như thể không hề lo lắng về việc kế hoạch của mình sẽ thất bại.

Ông ta lắc lắc tuýp thuốc mỡ trong tay: "Triệu tiên sinh, phiền anh ra ngoài đợi một lát. Hôm nay tốt nhất là giống hệt như trong mơ."

Khi ông ta lấy tuýp thuốc mỡ ra, Triệu Sở Tống còn đang suy nghĩ đó là gì, rồi anh đỏ mặt tía tai, vội vàng chạy ra ngoài.

Phía sau vang lên tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.

Đứng đợi ở cửa, Triệu Sở Tống nghĩ rất nhiều, nghĩ đến vợ cũ, Thẩm Bách Tề, Trần Viễn, và cả Tân Lệ, người anh chỉ mới gặp một lần.

Đầu óc anh rối bời, con đường phía trước mù mịt, không tìm thấy lối thoát.

Anh chỉ biết liên tục nhớ lại cảnh tượng trong mơ, nếu đã quyết định làm, thì phải làm cho tốt. Ai ngờ anh quá nhập tâm, chẳng mấy chốc, hạ thân đã có phản ứng.

Từ trong phòng vọng ra giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Được rồi. Triệu tiên sinh, anh có thể vào."

Triệu Sở Tống hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào như thể đang bước lên đoạn đầu đài.

Dù đêm qua đã thấy cảnh này trong mơ, nhưng khi biết tất cả đều là thật, không phải mơ, Triệu Sở Tống vẫn bị thu hút bởi nửa thân dưới trần truồng, gợi cảm của Tân Quân đang ngồi trên ghế sofa bọc da.

"Lại đây." Lệnh giống hệt trong mơ, nhưng lần này, phía sau anh không phải là khoảng không vô định, mà là một cánh cửa thực sự, Triệu Sở Tống muốn quay người bỏ chạy.

Nhưng đã đồng ý rồi, thì cứ làm đi.

Xong việc là được.

Anh vừa nhớ lại giấc mơ, vừa bước đến cởi áo cho Tân Quân. Ánh mắt Tân Quân nhìn anh khiến anh sởn gai ốc, nhưng anh không dám cãi lời ông ta.

Ngay cả tay anh cũng run lên.

Theo từng lớp da thịt lộ ra, qua lớp da mỏng manh, ấm áp, anh có thể cảm nhận rõ nhịp tim mạnh mẽ của ông ta.

Dần dần, Triệu Sở Tống bắt đầu nhập tâm.

Sự lúng túng khi lần đầu tiên "làm" với đàn ông ngoài đời thực dường như đã biến mất sau những lần luyện tập trong mơ.

Anh biết Tân Quân thích những động tác mạnh bạo hơn, nên cũng không kiềm chế, mạnh mẽ xoa nắn lồng ngực rắn chắc, cắn mạnh vào đầu v* nhỏ đó.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.