Gặp Người Đúng Lúc

Chương 23: Phần 23




Gặp Người Đúng Lúc​

Phần 23

Mấy ngày tết, chúng tôi cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau nấu cơm, đêm đến ôm nhau ngủ, cuộc sống vui vẻ thoải mái như một đôi vợ chồng son thực thụ.

Có một lần tôi đòi anh đi ăn kem Tràng Tiền, mùa lạnh này mà ăn kem ai cũng bảo điên nhưng tôi cứ thích điên như thế nên đòi đi cho bằng được. Hai tay tôi cầm hai que kem, đứng nhìn anh cười toe toét:

– Sếp ơi, chụp ảnh em với anh đi.

– Không chụp.

– Chưa có ảnh nào chụp chung cả, chụp đi.

Quân không thích chụp ảnh mình nhưng vì chiều tôi nên cuối cùng cũng đành ngoan ngoãn đứng yên cho tôi chụp. Thấy anh chịu nghe lời, tôi sung sướng cầm điện thoại lên selfie túi bụi, mỗi tội bức ảnh nào của chúng tôi cũng nhìn quái dị kinh khủng. Một đứa thì tay cầm kem lạnh quá nên cười méo xệch, còn một người thì mặt lạnh hơn cả que kem tôi đang cầm.

Tôi nhăn mặt bảo:

– Sao xấu thế, anh chẳng cười gì cả.

– Sao lại phải cười.

– Chụp ảnh thì phải cười chứ?

– Anh không cười với máy ảnh.

Tính tình ông này thất thường như thời tiết, trả lời thế làm tôi mất cả hứng, đang phụng phịu định dỗi thì Quân lại bổ sung thêm một câu:

– Cười mỗi với em.

Tôi sắp bị anh làm sâu răng mất rồi, ngọt thế này thì răng tôi sâu cả hàm luôn rồi. Tôi không quan tâm đến phố đông người qua lại, không quan tâm đến mồm miệng mình đang dính nhem nhuốc kem mà kiễng chân lên, thơm lên má anh một cái:

– Sao em yêu anh thế nhỉ?

– Thật không?

– Thật, thề luôn.

– Tối về chứng minh cho anh xem.

– Này… đừng có dụ em…

Nghĩ đến chuyện đó, hai má tôi nóng ran hết cả lên, ngoài miệng thì từ chối thế thôi nhưng đêm đến, căn phòng ngủ của anh vẫn vang lên những tiếng thở dốc hỗn loạn, những lần va chạm da thịt khi mạnh khi nhẹ, đến khi cả hai cùng mệt nhoài mới nhắm mắt ngủ say.

Rong chơi vui vẻ thêm mấy ngày, hết kỳ nghỉ tết, tôi với anh lại bắt đầu quay lại với công việc bề bộn thường ngày. Hôm đầu tiên đến cơ quan, con bé Yến đã vội vàng kéo tôi ra một góc rồi nhét vào tay tôi một chiếc lì xì đỏ:

– Chúc chị già của em năm nay lấy được chồng, cuối năm đẻ luôn được thằng cu thì càng tốt.

– Mày chúc gì xa xôi thế em? Xòe tay ra chị lì xì lại này.

Hai năm nay, năm nào cũng thế, cứ nghỉ tết xong đi làm là tôi sẽ lì xì cho nó đầu tiên. Tôi cũng móc ra một phong bao lì xì, đưa cho nó:

– Chúc em gái của chị thoát ế bền vững, hốt anh Quý nhanh, chuẩn, ác vào.

– Chị chúc cái khác đi. Em thoát ế rồi, còn có cả cục vàng nữa kia.

– Hả? Cục vàng á? Cục vàng gì?

Yến cầm tay tôi đưa lên bụng nó, cười toe cười toét:

– Mới thử thai rồi nhá, hai vạch đỏ chót luôn.

Mặt tôi lúc ấy ngơ ra, tròn xoe mắt nhìn nó mất mấy giây rồi mới hiểu ra hai vạch kia có nghĩa là gì. Tôi cũng cười tít cả mắt, xoa xoa cái bụng đang còn phẳng của nó, nhỏ giọng hỏi:

– Tiến độ nhanh như gió thế, sướng nhé. Nói với anh Quý chưa?

– Em nói rồi, anh Quý bảo cưới.

– Tốt, đấy, thế mới là đàn ông chứ. Mới có bầu thì đừng đi giày cao gót nữa, chiều nay tan làm chị dắt mày đi mua giày bệt với cả ít sữa bầu.

– Thật nhé, thế chị với anh Quân sao rồi? Đến giai đoạn abc, xyz chưa?

Tôi coi Yến như em gái, nó thật thà kể chuyện có thai với tôi nên tôi cũng không muốn giấu nó chuyện tôi với Quân, thế nên tôi bảo:

– Rồi… cũng… mới thôi.

– Ngon. Em biết mà. Phải thế chứ? Chị mau mau lên, có một đứa con vào nữa thì anh Quân không chạy đâu cho thoát. Kiểu gì cũng giữ chân được ông ấy thôi.

– Anh Quân thì chị không lo, nhưng mà gia đình anh ấy ấy…

– Sao thế? Có chuyện gì sao chị không kể cho em?

– Cũng không có gì cả, chỉ là mẹ anh ấy không thích chị thôi. Giờ mới biết hóa ra nhà anh Quân ưng bà Huyền làm con dâu.

– Thật á? Thế anh Quân thì sao? Anh Quân chắc không ưng bà Huyền nên mới yêu chị chứ?

– Ừ. Anh ấy bảo anh ấy cưới ai thì gia đình không can thiệp được. Nhưng mà chị nghe nói, nếu anh Quân không nghe thì mẹ anh ấy thu hồi lại công ty ấy. Nghe thế chứ không biết đúng không.

– Chị yên tâm đi, nhà người ta con một, cả dòng tộc có mỗi ông ấy, không giao cho ông ấy thì giao cho ai. Chỉ sợ anh ấy không kiên định được với mình thôi, còn đã quyết lấy mình rồi thì không ai cản được.

– Chị không dám nói đến những việc ấy. Nhà người ta giàu, kiểu danh gia vọng tộc ấy, mình không với tới thật. Lúc đầu thì cứ nghĩ yêu nhau thôi, chuyện khác để sau tính, nhưng giờ thấy sao sao ấy.

– Chị có hỏi anh ấy không? Có nói gì đến tương lai không?

– Không, chị có dám hỏi nhiều đâu. Sợ anh ấy lại nghĩ. Giờ cứ yêu thế thôi.

– Em thấy chị cứ có bầu đi, có bầu là nhanh nhất. Gia đình không cho cưới cũng phải đồng ý thôi, họ tiếc cháu họ mà.

– Chị chưa tính đến, thôi kệ. Con cái trời cho lúc nào biết lúc ấy mà.

– Chị không tính nhanh thì bà Huyền còn hại chị nhiều. Bà ấy không để yên đâu. Kiểu gì bà ấy chẳng bơm đểu chị với gia đình anh Quân.

– Ừ, chị biết rồi. Để có gì chị báo cáo với mày rồi mày làm quân sư cho chị. Ngồi xuống ghế nghỉ đi, đi giày cao gót mà cứ đứng thế, từ mai vứt mấy đôi cao gót đi nhé.

– Rồi em biết rồi. Bà già khó tính.

Thật ra, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện cố tình có bầu để ràng buộc Quân, dù anh từng hỏi tôi “thích cưới tháng nào. Tôi muốn chúng tôi đàng hoàng đến với nhau, muốn được gia đình anh chấp thuận và có cưới hỏi tử tế chứ không phải đứng giữa ngổn ngang mâu thuẫn mà tìm một giải pháp bất đắc dĩ là có thai.

Tôi vẫn sống với Quân bình thường, vui vẻ nói chuyện với anh bình thường và không bao giờ hỏi đến “anh sẽ xử lý chuyện gia đình anh thế nào”. Cứ như thế cho đến một hôm, anh bảo tôi:

– Mấy hôm nữa anh đi công tác một tuần, em muốn đi với anh không?

– Đi đâu thế hả anh?

– Đà Nẵng. Em đi lần nào chưa?

– Em đi hồi còn học cấp ba rồi.

Tôi ôm lấy eo anh, rúc đầu vào vai anh thủ thỉ:

– Nhưng mà lần này chắc không đi được. Lịch trực của em vào thứ năm, với cả đầu năm nhiều tai nạn lắm. Em phải ở nhà chờ anh mang quà về thôi.

– Thích quà gì?

– Thích hải sản. Mực với bạch tuộc trong đó ngon lắm.

– Ừ, thế ở nhà đợi anh. Anh đi công tác mua về cho em.

– Vâng.

Đêm đó, sắp phải xa nhau tận một tuần nên anh không cho tôi ngủ cả đêm, làm đi làm lại đến gần sáng, tôi mệt quá mới lí nhí năn nỉ:

– Tha cho em đi, mệt sắp chết rồi.

– Mới có hai lần.

– Hai lần là số nhiều rồi đấy. Mai anh còn phải vào Đà Nẵng nữa, anh không giữ sức đi công tác à?

– Đi công tác phải nhịn một tuần nên anh làm từ bây giờ.

Tôi phì cười, vòng tay kéo anh xuống hôn một cái:

– Nhớ em thế thì đi nhanh nhanh về nhé, về trước tiến độ như lần trước càng tốt. Em ở nhà đợi đấy.

– Về thì có cho làm số nhiều không?

– Ừ, cho làm số nhiều. Giờ ngủ đi thôi, gần ba giờ sáng rồi, bảy giờ anh phải ra sân bay đấy.

– Ừ. Ngủ thôi.

Ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy thì anh đã đi rồi, sờ sang bên gối thấy trống trơn, tự nhiên trong lòng tôi cứ thấy hụt hẫng khó tả làm sao ấy.

Tôi nghĩ có lẽ những lần anh đi công tác trước đây, chúng tôi chưa gắn bó với nhau bởi quan hệ xác thịt nên tôi chưa có cảm giác bịn rịn gì lắm, bây giờ ăn cùng anh, ngủ cùng anh thời gian qua nên đã bắt đầu quen rồi, mới một hôm mở mắt ra không thấy anh là tôi thấy khó chịu. Chỉ muốn anh đi công tác nhanh nhanh lên để còn về với tôi.

Cơ thể mệt mỏi sau cả đêm hoạt động kịch liệt với cả nhớ anh nên tôi lên cơ quan mà tâm trạng uể oải như người chẳng còn tý sức lực nào. Bà Huyền thấy tôi thế thì khinh khỉnh bảo:

– Ngải quật ngược à? Uể oải thế kia?

– Chị cần nói gì thì nói luôn đi, tôi còn đi khám cho bệnh nhân.

– Bệnh nhân sau mổ ở phòng B1 cô kê thuốc gì?

– Cephalosporin 3 1g. Sau mổ bệnh nhân tỉnh táo, không có biểu hiện bất thường nên tôi kê kháng sinh đó.

– Tối qua người ta lên cơn co giật mà cô bảo không có gì bất thường. Cô không ngó ngàng gì đến bệnh nhân à? Hay chỉ lo đi đong đưa trai thôi.

– Tôi nghĩ nếu chị muốn gây sự thì chị đi tìm người khác đi. Hôm nay tôi mệt. À mà chẳng mệt thì tôi cũng không muốn tiếp chuyện với chị.

– Mệt là đúng rồi, mày còn sắp mệt hơn cơ. Đã tìm hiểu về người yêu cũ của anh Quân chưa?

– Chẳng liên quan gì tôi.

– Tao tưởng mày thế nào, hóa ra cũng chỉ muốn làm kẻ thay thế để moi tiền của anh ấy thôi. Tao mà như mày, tao đã tự giác rút lui từ lâu rồi. Người ta nhìn mình để nhớ đến người cũ, yêu mày cũng chỉ vì người cũ, có khi lên giường cũng buột mồm gọi tên người cũ. Thế thì đau phết nhỉ?

– Tôi bảo này, có thật thì hãy nói, còn không có thật thì đừng có lôi ra mượn cáo vẽ oai hùm. Chị có bày đủ trò thì tôi với anh ấy cũng không chia tay đâu.

– Tao bày trò á?

Chị ta vừa nói vừa cười, sau đó rút ra từ trong túi một chiếc điện thoại, tìm một bức ảnh rồi đưa cho tôi. Lúc đầu tôi tỏ vẻ không quan tâm nên chỉ nhìn lướt qua, nhưng mà ánh mắt vừa rơi trên bức hình một người con gái giống hệt tôi đang khoác vai Quân, động tác quay đi của tôi bỗng chốc khựng lại.

Trong tấm ảnh đó, anh vẫn còn rất trẻ và cô ấy cũng còn rất trẻ, cả hai chỉ khoảng hai mươi, hai mốt tuổi là cùng. Bọn họ đứng dưới một đồi tuyết trắng xóa, cười thật tươi.

– Sao? Tin chưa? Mày nghĩ tao cần mượn cáo vẽ oai hùm với mày á? Lúc đầu tao cũng thắc mắc không hiểu sao anh ấy lại yêu mày nhanh thế. Mãi đến tận gần đây mới biết, hóa ra chỉ là người thay thế thôi. Anh ấy vẫn còn lưu luyến người cũ nên mới tìm đến mày.

Lúc đó, tim tôi giống như bị ai gõ mạnh vào một cái, trước đây viện đủ lý do để đổ cho bà Huyền tìm cách chia rẽ chúng tôi, nhưng bây giờ tấm ảnh kia rành rành ra trước mắt, tôi không thể không đối diện với nỗi sợ hãi của chính mình. Thế nhưng, tôi không muốn chị ta hả hê nên vẫn tỏ ra tỉnh bơ, lạnh lùng đáp:

– Photoshop giờ làm giống thật nhỉ? Nhìn chẳng nhận ra được luôn ấy.

– Người yêu cũ của anh Quân tên là Thanh, học trước mày hai khóa ở Đại Học Y. Bị tai nạn mất cách đây năm năm. Mày không tin có thể quay lại trường để hỏi. Có khi bây giờ người ta vẫn lưu hồ sơ với ảnh đấy, đến đó tìm thử xem.

– Chẳng liên quan gì tôi. Mà dù có thật đi nữa thì cũng là chuyện của tôi với anh Quân, chẳng liên quan gì chị.

– Tao cũng chẳng muốn liên quan gì mày đâu, chỉ tại tao không muốn anh Quân phải khổ vì cứ ôm ấp mãi người yêu cũ trong hình dáng của mày thôi. Nếu anh ấy không thật sự yêu mày thì mày nên tự biết mà rút lui đi, đừng để đến lúc gia đình anh ấy phải căng thẳng, thu hồi lại hết cổ phần của anh ấy. Chắc mày cũng biết mẹ anh Quân thích tao chứ?

– Thì sao? Anh ấy cũng không yêu chị.

– Nhưng ít ra tao có thể cho anh ấy thứ mà anh ấy cần. Bố mẹ anh ấy cũng muốn anh ấy lấy tao. Mày nhìn lại mày xem, mày xứng với người ta không, giúp được gì anh ấy không mà cứ bám dính lấy anh ấy? Mày không biết người yêu mày đang phải đi Đà Nẵng làm gì à?

Chị ta nói xong không đợi tôi trả lời đã tự trả lời, mỉa mai cười tôi:

– Anh Quân làm giám đốc thật đấy nhưng nắm quyền lại là mẹ anh ấy cơ. Giờ mẹ anh ấy nói con trai không được, bắt đầu làm khó con trai rồi đấy.

Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt, lúc ấy thật sự trong lòng giống như có một tảng đá thật lớn đè nặng, đè đến mức tôi không thở được. Cảm giác này còn khó chịu hơn cả lúc mẹ của Nhật chửi tôi không xứng với con trai của bà ta.

Tôi hít sâu một hơi rồi đáp:

– Tự trọng tý đi, có bị ép cưới thì anh ấy cũng chẳng thèm yêu loại người miệng nam mô bụng một bồ dao găm như chị đâu.

Dứt lời, tôi xoay người bỏ đi thẳng, trước khi khuất sau ngã rẽ hành lang còn nghe tiếng chị ta hả hê vọng đến:

– Có thời gian thì về trường cũ xem hồ sơ xem đúng không nhé. Hoặc hỏi ai khóa trước cũng được, chắc người ta biết đấy.

Cả ngày hôm ấy, vì chuyện của bà Huyền nói mà tôi như người mất hồn, mọi người bảo gì cũng nhớ nhớ quên quên, còn suýt nữa quên thắt chỉ cho bệnh nhân.

Con bé Yến thấy tôi thế mới kéo tay áo tôi, khẽ hỏi:

– Chị sao thế? Có chuyện gì à?

– Không, chị hơi mệt thôi.

– Chị ra ghế nghỉ đi, em làm cho.

– Chị không sao đâu mà. Em làm xong việc rồi đấy à?

– Vâng. Sáu rưỡi tối rồi mà. Tối nay em trực.

– Ơ, sáu rưỡi rồi á? Nhanh thế nhỉ?

– Vâng.

Tôi giật mình, cứ nghĩ mình muộn giờ nấu cơm rồi, nhưng mà chợt nhớ ra hôm nay là ngày đầu tiên anh đi công tác nên có nấu cơm cũng chỉ mình tôi ăn, thế là tôi lại tiu nghỉu bảo:

– À mà giờ về có làm gì đâu. Để chị làm nốt cho. Mày cứ đi ăn tối đi.

– Hôm nay anh Quân đi đâu mà chị buồn thiu thế.

– Đi công tác rồi. Một tuần nữa mới về.

– À. Thảo nào mặt bà cứ dài như cái bơm, đúng là mới yêu có khác. Xa nhau mới có một ngày mà đã như người mất hồn rồi. Thế này lỡ ông ấy có đi vắng cả tháng chắc bà héo hon chỉ còn bộ xương mất.

– Mày chỉ nói linh tinh. Đi ăn đi, chị trông cho, đang có bầu phải ăn uống đầy đủ đúng giờ thì con mới khỏe được.

– Vâng, thế bác Linh làm đi nhé, mẹ con cháu đi ăn đây. Tý nữa về oder cốc trà sữa trân châu cho bác.

– Nhớ vị táo đấy.

– Vâng.

Tối hôm đó mãi đến chín giờ tối tôi mới về được đến nhà, không về nhà tôi mà về biệt thự ở Ciputra của Quân.

Bố mẹ tôi đi du lịch nửa tháng rồi vẫn chưa thèm về, Misa cũng dọn sang đây ở với tôi luôn. Tôi pha một bát mì, chia cho nó một nửa, tôi một nửa, đang ngồi nhồm nhoàm nhai mì thì Quân gọi video đến.

Tôi cố nuốt xong một sợi mì dài ngoằng rồi mới bấm nút nghe máy:

– Em đây.

– Đang làm gì thế? Ăn tối chưa?

– Em ăn rồi, anh ăn chưa?

– Anh ăn rồi, đang đi bộ về khách sạn.

– Sao anh không đi taxi, mọi người đâu hết hả anh?

– Đi về trước rồi. Anh đi bộ cho em nhìn sông Hàn.

Anh lúc nào cũng thế, dù không hay nói gì nhưng lúc nào cũng quan tâm đến tôi từ những việc rất nhỏ. Lẽ ra khi thấy anh thế thì tôi sẽ rất vui, sẽ cười toe cười toét, nhưng mà hôm nay lòng tôi rất khó chịu, thế nên chỉ bảo:

– Ngày trước em xem rồi. Mấy năm không vào đó mà giờ làm lại đẹp thật. Sông rộng với cả hai bên bờ nhìn đẹp hơn bao nhiêu.

– Muốn xem cầu tình yêu không?

– Cầu mà có mấy trái tim hả anh?

– Ừ. Sắp đến rồi, đợi anh tý.

Người ta bảo những đôi yêu nhau đến Đà Nẵng, đến sông Hàn thì phải ghé qua cầu Tình yêu một lần. Tôi cũng muốn cùng anh đến đó nhưng bây giờ xa quá, chỉ có thể nhìn qua màn hình rồi cười:

– Đẹp thế nhỉ? Anh kiếm cái móc khóa, khóa vào cho vui đi.

– Đợi em vào rồi khóa.

– Này, em hỏi anh một câu nhé.

– Ừ. Sao thế?

– Trước anh có người yêu cũng dẫn đi cầu này rồi phải không?

Tôi vừa đùa vừa thăm dò thế, bởi vì khi anh đi vào cầu này rất tự nhiên, biết đứng chỗ nào thì đẹp, biết đi đường nào thì nhanh. Mà quả nhiên khi nghe tôi hỏi xong, sắc mặt của anh hơi cứng lại. Tôi đọc được trong mắt anh một tia bối rối chưa từng có, và tôi đọc được cả trong lòng tôi cả một nỗi thất vọng nặng nề.

Anh im lặng mấy giây rồi đáp:

– Trước cũng từng có người yêu.

– À…

– Em thích vòng đá cẩm thạch không? Mua một cái nhé.

– Không, có vòng bạc đôi của mình rồi mà.

Có lẽ, Quân cũng thấy thái độ tôi không được vui nên đành quay sang dỗ dành tôi:

– Đừng quan tâm đến chuyện cũ. Giờ chỉ thích mỗi em thôi.

– Thật không?

– Thật.

Tôi định hỏi thêm về người yêu cũ của anh, nôn nóng muốn xác thực thông tin mà bà Huyền nói hôm nay nên định mở miệng hỏi Quân. Ai ngờ vừa mới nói được đúng hai chữ “thế người…”, thì bỗng nhiên có một người đàn ông vỗ vai anh, phấn khởi hỏi:

– Quân phải không?

– Michelle, sao lại ở đây?

– Du lịch Đà Nẵng, du lịch Đà Nẵng. Tình cờ quá, dạo này vẫn tốt chứ?

Người kia là người ngoại quốc, nói chuyện tiếng Việt còn hơi lơ lớ. Tôi đoán hai người bọn họ là bạn cũ tình cờ gặp nhau ở đây nên chỉ yên lặng nhìn màn hình mà không nói gì. Quân gật đầu cười với Michelle rồi quay sang bảo tôi:

– Anh nói chuyện với bạn tý nhé. Ngủ sớm đi. Ngày mai anh gọi.

– Vâng.

Cúp máy xong, tôi thở dài một hơi rồi cúi xuống ăn nốt tô mì đã trương phềnh và nguội ngắt ở dưới bàn. Mì bây giờ đã chẳng còn mùi vị gì cả, hệt như cảm giác trong lòng tôi, hoang mang vô định và chẳng biết phương hướng nào để đi thì mới đúng.

Tôi không muốn cứ giữ trong lòng để rồi khúc mắc mãi nên quyết định ngày mai sẽ lại hỏi Quân về những chuyện mà bà Huyền nói. Ai ngờ nặng nề thiếp đi hết cả một đêm, ngày mai vừa tỉnh dậy thì đã có một chuyện nữa xảy đến.

Bảy giờ sáng, tôi còn đang mặc quần áo ngủ đánh răng trong phòng tắm thì bỗng nhiên nghe tiếng chuông cửa. Ban đầu cứ tưởng là ai đến tìm hoặc người giao hàng gì đó, không ngờ vừa mở cửa ra đã thấy mẹ Quân đứng bên ngoài.

Bác ấy nhìn tôi bằng ánh mắc sắc như dao cứa, nhàn nhạt nói một câu:

– Vào nhà nói chuyện.

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.