Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 62: Chương 62




Buổi tối ở bên trong phòng Cố Thường Hi thở dài nhìn đầu gối bị thương đến không nỡ nhìn của mình.

Tiếng chuông tin nhắn điện thoại reo lên cô mở ra nhìn là Tần Minh gửi tới: [ Chân bị thương nhớ bôi thuốc, không được dính nước vào vết thương.]

[ Mình biết rồi.] Cô mỉm cười đặt điện thoại lên bàn rồi lấy một bộ đồ đi vào phòng tắm.

Ở phòng đối diện Tần Minh nhận được tin nhắn thì cầm lên đọc sao đó cong khóe môi để điện thoại xuống.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, cậu đứng dậy đi ra mở cửa nhìn thấy người đứng trước phòng là mẹ cậu Từ Dĩnh.

Cậu hỏi: "Đã trễ như vậy mẹ tìm con có việc gì sao?"

Từ Dĩnh bước vào đặt đồ ăn nhẹ lên bàn học của cậu: "Không phải sắp thi cuối kỳ rồi sao, mẹ biết con bận học ôn bài sợ con thức khuya nên đem chút đồ ăn lên cho con."

Cậu đi tới nhìn rồi gật đầu: "Cảm ơn mẹ.

Vậy mẹ có đem những món này sang phòng Thường Hi không?"

Từ Dĩnh nghe cậu hỏi vậy thì ánh mắt nhìn anh trở nên khác lạ, mỉm cười gật đầu: "Tất nhiên là có phần, con yên tâm.

Mẹ có một việc muốn hỏi con?"

Cậu kéo ghế ra: "Dạ được, mẹ ngồi xuống đi."

Bà ngồi xuống ghế còn cậu thì ngồi xuống ghế còn lại đối diện bà, nói: "Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn hỏi con sao?"

Từ Dĩnh nhìn cậu một lúc sau mới hỏi: "Con và Hi Hi hai đứa đang hẹn hò phải không?"

Tần Minh nghe vậy thì tay bất giác nắm chặt lại nhưng trên mặt không có biểu tình nào là lo lắng hoảng sợ, cậu không phủ nhận gật đầu: "Dạ phải, sao mẹ biết được?"

"Sống chung trong một mái nhà những hành động ánh mắt của hai đứa tất nhiên sao lọt qua mắt mẹ được."

"Vậy ba có biết không?"

"Ba con sớm muộn cũng sẽ biết thôi.

Mẹ cũng không cấm cản hai đứa yêu nhau miễn là không ảnh hưởng tới việc học là được.

Nhưng Tần Minh..."

Tần Minh bình tĩnh nhìn bà: "Dạ."

Từ Dĩnh nhìn anh thở dài: "Tuy ba mẹ chỉ nói với con chú Cố là bạn của ba con thì chỉ mới một nửa thôi.

Ba con từng giúp chú Cố nên chú Cố luôn xem ba con là một ân nhân nhưng Hi Hi là một hòn ngọc quý, là cô công chúa được nâng niu ở Cố gia.

Nếu xét về điều kiện gia đình chúng ta thật sự không xứng với Cố gia, nếu con muốn ở bên cạnh Hi Hi thì mẹ chỉ sợ con phải chịu khổ cực nhiều."

Cậu im lặng không nói câu nào, những gì mẹ anh nói đều đúng.

Trong cổ họng cậu khô khốc không thể phát ra bất kì âm thanh gì chỉ biết yên lặng nhìn bà.

Bà biết cậu cần thời gian cho bản thân nên đứng dậy: "Được rồi, cũng trễ rồi con đừng có thức khuya quá sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe."

Cậu nhìn cánh cửa phòng đóng lại thì nằm dài trên giường ngước mắt nhìn lên trần nhà cũng không quan tâm đến công việc và bài tập ở bên kia.

Ngày hôm sau ở trong lớp, Cố Thường Hi được Tần Minh dìu vào lớp Mộng Phạn thấy vậy nhanh chóng đứng dậy đi tới phụ cậu.

Trở về chỗ ngồi Mộng Phạn nhìn chân cô hỏi: "Sao rồi đã đỡ hơn chưa?"

Cô gật đầu: "Đã đỡ rồi."

Thục Tâm đi tới trên tay cô ấy còn bị băng bó do hôm qua lúc té cánh tay cô ấy chạm phải mặt sân.

Cô hỏi: "Tay cậu không sao chứ?"

"Không sao.

Lát nữa cậu đi gặp nữ sinh hôm qua đúng không, mình đi cùng với cậu."

Cô e sợ nhìn cô ấy: "Cậu đi theo làm gì?"

Thục Tâm ngồi xuống cạnh cô: "Chân cậu không tiện mình giúp cậu.

Quyết định thế."

Giờ ra chơi Thục Tâm dìu cô đi lên tầng ba đến lớp 11-7 thì dừng lại.

Thục Tâm bắt lấy một nữ sinh đi ngang qua: "Cho hỏi bạn Minh Anh có ở trong lớp không?"

Nữ sinh đó gật đầu: "Có đó, cậu ấy đang ở bên trong."

"Vậy phiền cậu gọi cậu ấy ra đây giúp mình được không?"

"À được được.

Cậu đợi mình chút."

Một lát sau Minh Anh bước ra ánh mắt đề phòng nhìn hai người bọn cô, Thục Tâm cười khẩy: "Này cậu đừng dùng ánh mắt đó nhìn bọn tôi.

Không phù hợp."

Cố Thường Hi nở một nụ cười tiêu chuẩn với cô ấy: "Xin chào lại gặp mặt rồi."

Minh Anh hai tay nắm chặt chân váy: "Hai người các cậu muốn gì? Đây là bên trong trường học đó."

"Không có, bọn tôi không định làm gì cậu cả.

Chỉ là bọn tôi muốn hỏi chuyện hôm qua..."

Cô còn chưa nói hết câu thì Minh Anh đã khom người xuống áy náy nói: "Xin lỗi chuyện hôm qua mình không có cố ý."

Thục Tâm nhíu mày: "Cậu không cố ý sao lúc đó không dừng lại xin lỗi bọn tôi?"

"Mình...mình, bởi vì mình lúc đó khá là sợ nên mới không dám chạy lại."

Cố Thường Hi ở bên cạnh nói: "Không sao, cậu không cố ý là được rồi.

Vết thương cũng chỉ là ngoài da mà thôi.

Vậy chúng tôi về lớp trước đây."

Cô kéo cánh tay Thục Tâm đi xuống cầu thang, cô ấy dìu cô xuống nói: "Sao cậu biết được lời cậu ta nói là thật hay không?"

"Không sao, cậu ấy đã xin lỗi rồi thì thôi.

Dạo này cậu có liên lạc với anh mình không?"

"Có, nhưng mình không biết Thường Phong anh ấy dạo này bận gì mà chỉ toàn nói chuyện được đôi ba câu thì lại cúp máy."

Cô nhìn cô ấy hỏi: "Cậu quen anh ấy có cảm thấy bản thân thiệt thòi không?"

Thục Tâm im lặng một lát sau mới nói: "Nếu nói không tất nhiên là nói dối.

Đôi lúc mình cũng cảm thấy tủi thân, thiệt thòi nhưng mình nghĩ đến công việc, múi giờ của hai nước thì mình thông cảm cho anh ấy."

Cố Thường Hi cười nói: "Cậu yên tâm đi, không có anh mình ở bên cạnh thì vẫn còn có mình ở đây."

"Cậu đừng có nói xạo, cậu và Tần Minh hai người suốt ngày cứ dính với nhau không tách rời làm gì có thời gian bên cạnh mình."

Cô đỏ mặt đánh nhẹ vào tay cô ấy: "Không có, mình vẫn có thời gian dành ra cho bạn thân chứ."

Buổi tối ở tiết tự học, trước giờ vào lớp Cố Thường Hi cầm lấy bánh mì ăn tay thì lật sách ra xem bài, Mộng Phạn ở bên cạnh thì đang ngồi ăn bánh quay sang hỏi cô: "Sắp tới kì thi cuối kì rồi, sau khi kì thi kết thúc sẽ là chọn ban.

Cậu định chọn ban nào?"

Cô cầm lấy hộp sữa lên uống, ngẫm nghĩ nói: "Chắc là ban tự nhiên."

"Mình biết ngay là cậu sẽ chọn ban tự nhiên mà."

"Vậy còn cậu thì sao Mộng Phạn?"

Mộng Phạn bày ra gương mặt nhăn nhó lắc đầu: "Mình cũng chưa biết nữa, chưa nghĩ xong."

Tần Minh ngồi ở bên dưới dùng cây bút chạm vào lưng cô: "Thường Hi."

Cố Thường Hi quay xuống hỏi: "Hả? Làm sao vậy?"

"Cậu xuống đây ngồi đi để Bách Khanh lên trên chỗ cậu ngồi."

Bách Khanh ở bên cạnh đang chơi game nghe vậy thì quay sang nói: "Cậu đuổi mình?"

Cậu cũng chẳng quay sang nhìn cậu ta, đứng dậy thu dọn sách vở của cô nói: "Bây giờ cậu có đổi chỗ hay không?"

Bách Khanh đứng dậy dọn dẹp cặp sách: "Đổi, đổi.

Tất nhiên là đổi."

Cố Thường Hi nhìn đồ đạc của cô chuyển xuống dưới bàn của Bách Khanh, cô đứng dậy đi tới đó ngồi xuống còn Bách Khanh ngồi vào chỗ của cô.

Trong tiết tự học giáo viên cho phép đổi chỗ ngồi nhưng rất ít ai đổi bây giờ trong lớp cũng chỉ có hai người bọn họ.

Cô quay sang hỏi cậu: "Sao lại kêu mình xuống đây ngồi?"

Tần Minh quay sang nhìn cô, trả lời: "Dễ giảng bài hơn."

Cô bĩu môi lý do này không đáng tin chút nào, lúc trước cô vẫn ngồi ở trên đó đâu có thấy cậu nói gì.

Trên trán bất ngờ bị gõ, cô đưa tay ôm trán quay sang nhìn cậu thì nghe cậu nói: "Ăn nhanh lên, còn làm bài tập."

Cô ăn nốt hết cái bánh mì rồi mở tập sách ra bắt đầu tập trung làm bài, trong lúc làm không nhịn được đạp chân cậu nhưng trên gương mặt cậu chẳng xuất hiện sự đau đớn gì nên cô cũng đành bỏ cuộc.

Lúc cô cúi đầu làm bài không biết rằng khóe miệng cậu cong lên vui vẻ nhìn cô.

Ngày hôm sau trong lớp tiết học đầu tiên là tiết tiếng Anh nhưng Lâm Ý bước vào nhìn thẳng xuống bàn của bên dưới của họ nói: "Tần Minh, Cố Thường Hi hai em lên văn phòng gặp cô một lát."

Hai người bọn họ nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau sau đó đứng dậy theo Lâm Ý đi vào phòng giáo viên.

Bên trong phòng bây giờ không có ai ngoại trừ ba người bọn họ, Lâm Ý nhìn hai người nhíu mày nói: "Cô nghe nói hai đứa đang hẹn hò có phải không?"

Tần Minh gật đầu không phủ nhận: "Dạ đúng thưa cô, tụi em đang hẹn hò."

Lâm Ý nghe lời thừa nhận từ cậu thì chân mày càng nhíu chặt hơn: "Hai đứa mới lớp 11 sắp sang 12 rồi, hai đứa nên chăm chỉ vào việc học tập chứ không phải là vào việc hẹn hò yêu đương ảnh hưởng đến việc học."

Cố Thường Hi đứng bên cạnh nói: "Thưa cô, chuyện tụi em yêu đương không hề ảnh hưởng đến việc học mà ngược lại nhờ có cậu ấy thành tích của em mới tốt lên.

Điều đó cô nhìn điểm các kì thi cũng sẽ thấy rõ."

Lâm Ý nghe vậy thì không phản bác lại được bởi vì sự thật giống cô nói.

Lâm Ý nói: "Cho dù vậy cô vẫn nghĩ các em nên chia tay dành thời gian cho việc học thì tốt hơn.

Sau khi tốt nghiệp các em hẹn hò cô sẽ không ngăn cản."

Tần Minh ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Ý: "Thưa cô, bọn em từ lúc hẹn hò tới giờ thành tích chưa từng đi xuống nên sẽ không vì những lời cô nói mà chia tay.

Nếu cô vẫn còn nói về chuyện này nữa thì bọn em xin phép về lớp trước."

"Em..." Lâm Ý trơ mắt nhìn cậu dẫn cô rời khỏi văn phòng.

Trên đường về lớp, Cố Thường Hi đi bên cạnh lo lắng nhìn cậu: "Lúc nãy cậu làm như vậy hình như không được tốt lắm."

Tần Minh vẫn nắm tay cô nhàn nhạt nói: "Không sao, dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không chia tay cậu."

Cô nghe vậy trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, mỉm cười gật đầu: "Được, cùng nhau cố gắng."

Lúc tan học về nhà đã thấy Tần Dương đang ngồi ở trong phòng khách biểu tình ngưng trọng cùng với Từ Dĩnh ngồi bên cạnh.

Hai người họ bước vào chào hỏi, Tần Dương nhìn hai người họ: "Hai đứa có phải đang thật sự hẹn hò?"

Tần Minh nhìn ông gật đầu: "Dạ phải."

Tần Dương nghe vậy thì tức khắc chân mày cau lại: "Hai đứa hẹn hò sẽ ảnh hưởng tới việc học như vậy không được."

"Ba, từ lúc tụi con hẹn hò tới bây giờ việc học không hề ảnh hưởng ngược lại còn tốt lên."

"Hai đứa hẹn hò bao lâu rồi?"

"Hơn ba tháng."

Tần Dương nghe vậy thì tức giận: "Con vậy mà lại giấu ba hơn ba tháng, nếu hôm nay không phải cô chủ nhiệm con gọi tới thì có phải định giấu tiếp không?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.