Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 60: Chương 60




Tần Minh để tiền vào đổi lấy mấy đồng xu rồi bỏ vào máy hỏi: "Muốn con nào?"

Cố Thường Hi chỉ con thỏ màu hồng nằm giữa: "Là con này."

Cậu nhìn theo hướng tay chỉ của cô thì gật đầu, cầm điều khiển di chuyển tới con thỏ rồi nhấn gấp xuống sau đó kéo di chuyển trở về.

Cô đứng ở bên cạnh hồi hộp dõi mắt nhìn theo con thỏ cho đến khi nó rơi xuống lỗ thả thì mới thở phào, cậu cúi xuống lấy con thỏ gấu bông đưa cho cô.

Cô vui vẻ nhận lấy: "Không ngờ cậu lại gắp lợi hại như vậy."

Cậu nhìn cô hỏi: "Có muốn thử không?"

Cô gật đầu, cậu bỏ đồng xu vào máy rồi nhận lấy con thỏ gấu bông từ cô.

Cô đi tới di chuyển cần gạc tới con heo đang nằm ở một góc rồi nhấn xuống nhưng lại gắp không thành công.

Cô ảo não thở dài, cậu bước tới ra phía sau lưng cô nói: "Lần này tôi chỉ cậu."

Tần Minh nói xong thì nắm lấy tay đang cầm gạc điều khiển của cô tay còn lại thì vòng qua người cô: "Nhìn theo tôi."

Cố Thường Hi đưa mắt nhìn tay cậu di chuyển, nghe lời cậu nói bên cạnh nhưng một chữ cô cũng không nghe được gì.

Cô cũng không biết là cậu gắp làm sao được con heo này.

Cậu cầm lấy đưa con heo sang, nhìn ánh mắt mơ màng của cô thì hỏi: "Nãy giờ tôi nói cái gì cậu có nghe không?"

Cô đưa tay nhận lấy lắc đầu: "Mình, mình lúc nãy không có tập trung."

Cậu biết trước kết quả nghe vậy thì xoa đầu cô: "Vậy thì không cần nhớ, sau này tôi gắp thay cậu là được."

Lúc này nhóm người của Cố Thường Phong đi tới, Bách Khanh nói: "Hai người các cậu vậy mà lại đi chơi riêng lẻ không rủ tụi này theo."

Lập Thành đi bên cạnh cười nói: "Cậu đi theo để làm kì đà cản mũi sao?"

"..." Cậu cũng không biết họ có phải bạn tốt của cậu không nữa.

Tần Minh nhìn bọn họ nói: "Thường Hi muốn tới đây gắp thú bông nên tôi dẫn cô ấy tới đây."

Cố Thường Phong nhìn hai con gấu bông trên tay cô, hỏi: "Hai con này là em gắp được?"

Cố Thường Hi lắc đầu: "Tất nhiên không phải, là Tần Minh cậu ấy gắp cho em."

"Anh cũng đoán trước kết quả."

Bách Khanh xắn tay áo đi tới hỏi: "Mộng Phạn, cậu muốn con gấu nào mình gắp cho cậu."

Mộng Phạn đưa tay chỉ con cá heo: "Con này."

Bách Khanh hùng hồn nói: "Được cậu xem đây, mình nhất định sẽ gắp được cho cậu con cá này."

Nhưng 1 phút sau Bách Khanh gương mặt ủ rũ, Mộng Phạn lườm cậu ta một cái: "Đã chơi không giỏi mà còn hùng hồn."

"..." Cậu ta đâu biết là khó gắp vậy đâu.

Đi chơi một lát thì cũng trễ mọi người đều trở về nhà.

Cố Thường Hi lúc này ở trong phòng ngắm nhìn chiếc váy mà Tần Minh tặng cho cô mỉm cười.

Cô đứng dậy cầm chiếc váy đi vào phòng tắm, một lát sau bước ra cô đã mặc chiếc váy mà cậu tặng.

Cô đứng trước gương ngắm nhìn một lúc rồi mở cửa đi ra ngoài.

Cô đứng trước phòng Tần Minh giơ tay gõ cửa, nhanh chóng cửa được mở ra.

Cậu nhìn thấy cô trên người mặc chiếc váy của mình trong lòng có cái gì đó rất khó tả, cậu đã từng nhiều lần tưởng tượng vô số cảnh tượng khi cô mặc chiếc váy này chắc chắn sẽ rất đẹp.

Nhưng khi hôm nay cô mặc chiếc váy này đứng trước mặc cậu, trong lòng cậu chỉ còn hình dung rằng cô giống như một cô công chúa xinh đẹp từ trong truyện bước ra.

Cố Thường Hi thấy cậu cứ đứng đó, ánh mắt nóng rực dán vào người cô khiến cô cảm thấy khá ngượng ngùng.

Cô còn chưa kịp nói gì thì cậu đã nắm lấy tay cô kéo vào bên trong phòng đóng cửa lại rồi cúi người hôn xuống lên đôi môi cô.

Một lát sau cậu buông đôi môi cô ra, cô dựa vào cậu cố gắng tìm kiếm lại hô hấp cả hai không ai nói với nhau câu nào.

Một lát sau cô nhỏ giọng hỏi: "Cậu thấy mình mặc chiếc váy này như thế nào? Có đẹp không?"

Tần Minh đưa tay vén mái tóc cô, khàn giọng trả lời: "Rất đẹp.

Giống như một cô công chúa vậy."

Cô mỉm cười cũng không nói gì, một lát sau cậu buông cô ra nói: "Đứng đó cười ngốc cái gì.

Muộn vậy rồi nên về ngủ đi, sáng mai còn đi học."

"Được, cậu ngủ ngon."

Cô nói xong thì mở cửa chạy về phòng, cậu đi tới đóng cửa lại bật cười lắc đầu.

Ngày hôm sau ở trong lớp học, giờ ra chơi một bạn nam cầm tờ giấy bước vào nói lớn: "Các bạn mau đăng ký tham gia một môn cho đại hội thể thao tuần tới đi."

Các bạn nữ than thở: "Nè, không tham gia có được không?"

Bạn nam đó nói: "Tất nhiên là không được rồi, mấy cậu mau đi đăng ký đi."

Thục Tâm đi tới chỗ cô hỏi: "Cậu tính đăng kí tham gia cái nào?"

Cố Thường Hi ngẫm nghĩ thở dài: "Mình cũng không biết nữa.

Cậu cũng biết rõ mình không giỏi mấy trong vận động mà."

Thục Tâm gật đầu: "Cũng đúng nhưng trường này trước giờ luôn bắt buộc học sinh tham gia.

Hay cậu chọn chạy 500m đi."

Cô lo lắng hỏi: "Mình sẽ không xỉu mất chứ?"

Mộng Phạn ở bên cạnh nói: "Không tới nỗi đó đâu, nếu cậu thấy mệt có thể chạy chậm lại không sao hết."

Cô quay sang hỏi: "Vậy hai cậu đăng ký môn gì?"

Mộng Phạn nói: "Nhảy sào."

"Còn cậu thì sao Thục Tâm?"

"Chạy cùng cậu."

Bạn nam cầm tờ giấy đi tới chỗ bọn họ cười nói: "Ba mỹ nữ xinh đẹp mau đăng ký tham gia đi."

Mộng Phạn cầm lấy tờ giấy liếc xéo cậu ta: "Cậu đừng có ở đây mà nịnh nọt.

Thường ngày không phải trong lớp cậu hay bắt nạt mấy nữ học sinh đó sao?"

Bạn nam đó lắc đầu, phủ nhận: "Không có đâu.

Cậu chắc nhớ nhầm rồi."

Mộng Phạn viết xong thì đưa sang cho hai người bọn cô.

Ba người nhanh chóng viết xong, lúc này Tần Minh và Lập Thành bước vào lớp trên tay họ cầm hai cuốn sách khá dày trở về chỗ ngồi.

Bạn học nam đó thấy cậu trở về chỗ ngồi thì háo hức, nói: "Tần Minh, cậu mau đăng ký một môn thể thao tham gia đi."

Tần Minh cầm lấy tờ giấy nhìn qua một lượt cũng không cầm bút lên, nói: "Thường Hi, cậu đăng ký chạy 500m?"

Cố Thường Hi quay xuống nhìn cậu gật đầu: "Đúng vậy, mấy môn thể thao trong này mình không giỏi."

Cậu lắc đầu rồi đăng ký môn chạy 1500m đưa cho bạn học nam đang đứng đợi bên cạnh.

Cô nhìn thấy cậu ghi rõ môn tham gia đăng ký kinh ngạc nói: "Cậu có thể chạy 1500m sao?"

Cậu nâng mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Cậu hình như đang đánh giá thấp bạn trai của mình thì phải?"

Cô lắc đầu: "Không, mình không có ý đó.

Mình chỉ hơi kinh ngạc thôi."

Bách Khanh ngồi bên cạnh nói: "Hi Hi, cậu phải xem chân cậu ta dài như vậy tất nhiên là chạy được 1500m rồi.

Cậu đừng có kinh ngạc như vậy."

Tần Minh cầm bút chạm vào mũi cô: "Tới lúc đó cậu sẽ biết thôi."

Mộng Phạn quay xuống hỏi: "Bách Khanh cậu đăng ký tham gia cái gì?"

Bách Khanh đang chơi game nghe vậy thì gãi đầu nói: "Chạy cự ly 800m."

Lập Thành lúc này đi tới nghe vậy thì bật cười: "Vậy cậu thua mình rồi, mình đây đăng ký chạy 1000m đó."

Thục Tâm cười nói: "Vậy cậu cũng trâu bò lắm đó."

Mộng Phạn quay xuống nhìn Bách Khanh: "Cậu nên bớt chơi game lại mà tập trung vào mấy môn vận động này đi."

Bách Khanh ngẩng đầu nhìn cô ấy, gật đầu đồng ý: "Được, mình biết rồi mà."

Tiếng chuông vào học reo lên, mọi người lần lượt trở về chỗ ngồi của mình.

Ở nước Anh bên trong phòng bệnh lớn, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đứng trước giường hỏi vị bác sĩ bên cạnh: "Bác sĩ, tình hình sức khỏe chồng tôi như thế nào rồi?"

Vị bác sĩ đó nhìn bà nói: "Cố phu nhân, do Cố tổng tập trung làm việc nghỉ ngơi không điều độ kèm theo đó hay bỏ bữa hoặc để bụng rỗng uống rượu dẫn đến ung thư dạ dày."

Trần Yên nghe vậy thì lo lắng: "Vậy bác sĩ chồng tôi...?"

"Phu nhân yên tâm chúng tôi sẽ dốc hết sức trị liệu cho Cố tổng.

Kêu ông ấy nghỉ ngơi điều độ, không được bỏ bữa và tâm trạng phải thoải mái, vui vẻ."

"Tôi biết rồi.

Cảm ơn bác sĩ."

Sau khi bác sĩ rời đi, bà nhìn Cố Thường Trạch nằm trên giường bệnh sắc mặt không còn hồng hào như trước, mái tóc cũng đã bạc đi vài phần hốc mắt bà đỏ ửng.

Bà cầm điện thoại nhấn gọi, một lát sau đầu dây bên kia bắt máy: "Alo Thường Phong..."

Cố Thường Phong đầu dây bên kia nghe bà nói xong thì chân mày nhíu chặt lại, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá.

Bác sĩ đã nói sẽ dốc hết sức chữa trị cho ba.

Con sẽ sắp xếp bay sang Anh với mẹ."

Trần Yên gật đầu: "Được mẹ biết rồi.

Chuyện này con đừng nói cho Hi Hi biết, mẹ không muốn ảnh hưởng đến việc học tập của con bé.

Đợi con bé thi xong rồi hẵng nói."

Cố Thường Phong trầm mặc gật đầu: "Dạ mẹ, con biết phải làm sao rồi."

"Chuyện công ty phiền con rồi."

"Không sao đâu mẹ, chuyện sức khỏe của ba quan trọng hơn."

"Được, vậy mẹ cúp máy đây."

Cúp máy anh nhanh chóng gọi cho trợ lý: "Sắp xếp cho tôi một vé máy bay về Anh sớm nhất."

"Dạ vâng Cố tổng."

Buổi tối ở trong phòng Cố Thường Hi đang ngồi làm bài tập thì nhận được cuộc gọi điện thoại, cô cầm lên nhìn rồi nhanh chóng bắt máy: "Alo mẹ."

Trần Yên nghe thấy giọng cô thì cười nói: "Hi Hi, con đang làm gì vậy?"

"Con đang học bài.

Mẹ đang bận việc sao?"

"Không có, mẹ chỉ gọi tới chúc mừng sinh nhật của con thôi cho dù nó đã trễ."

Cô nghe vậy cảm giác không đúng lắm, hôm qua không phải mẹ cô đã gọi chúc mừng rồi sao? Cô nhanh chóng nói: "Dạ con cảm ơn mẹ."

Trần Yên nhìn ông đang nằm trên giường bệnh, hỏi: "Khi nào thì con thi?"

"Dạ hơn một tháng nữa."

"Vậy con chăm chỉ ôn tập rồi thi thật tốt.

Con đã biết mình sẽ chọn vào khối nào chưa?"

Cô lắc đầu: "Con vẫn chưa."

Bà nghe vậy an ủi: "Không sao, thời gian còn dài con cứ từ từ suy nghĩ.

Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt có biết không?"

"Dạ mẹ.

Ba mẹ cũng vậy."

Bà im lặng một lúc rồi trả lời: "Mẹ biết rồi."

Cúp điện thoại, Cố Thường Hi nhìn màn hình đã tối đen trong lòng cứ có cảm giác cuộc gọi này của mẹ cô có gì đó không đúng lắm nhưng cô lại không biết vấn đề nằm ở đâu.

Cô cau mày đặt điện thoại lên bàn rồi tiếp tục vùi đầu vào đống bài tập..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.