Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 59: Chương 59




Buổi tối ở trong phòng Tần Minh, Cố Thường Hi đang ngồi nghe cậu sửa lại bài.

Một lát sau cô làm lại bài tập, cậu cầm chai nước bên cạnh lên uống, hỏi: "Cậu hôm nay xem bảng xếp hạng toàn trường được hạng bao nhiêu?"

Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu trả lời: "Hạng 70, tăng lên 15 hạng.

Tuy không nhiều nhưng mình cảm thấy đang kéo gần khoảng cách với cậu rồi."

"Vậy tôi phải nỗ lực giúp cậu học tập chăm chỉ để cậu có thể kéo gần khoảng cách với tôi."

Cô mỉm cười gật đầu sau đó nghe thấy cậu hỏi: "Thường Hi, cậu muốn thi cùng trường đại học với tôi không?"

Cô trả lời nhanh chóng không cần nghĩ ngợi: "Tất nhiên là muốn."

Cậu đưa tay xoa đầu cô: "Vậy chăm chỉ học tập, chúng ta có thể sẽ vào cùng trường đại học."

Cô gật đầu cúi xuống tiếp tục làm bài tập, cậu nhìn cô ánh mắt đầy dịu dàng sau đó lại mở máy tính tiếp tục làm việc còn đang dang dở.

Ngày sinh nhật của Cố Thường Hi cuối cùng cũng đã tới, tối hôm trước đó cô đã nhận được điện thoại của Cố Thường Phong nói anh đang bay về nước.

Cô thay đồng phục rồi bước xuống nhà, Từ Dĩnh thấy cô thì cười nói: "Hi Hi thức rồi sao? Mau qua đây ăn sáng đi rồi đi học."

Cô đi tới hỏi bà: "Dì Từ có cần con giúp dì một tay không?"

"Không cần đâu dì đã làm sắp xong rồi."

Tần Minh đi tới nhìn cô một cái: "Sinh nhật vui vẻ."

Cố Thường Hi cong môi cười: "Cảm ơn cậu."

Từ Dĩnh bưng tô mì ra đặt lên bàn: "Tần Minh mau đi tới phòng gọi ba con ra đi.

Hi Hi mau ngồi xuống đi."

Cô kéo ghế ra ngồi xuống, Từ Dĩnh ngồi bên cạnh cô nói: "Món mì trường thọ này đích thân dì tự tay nấu đó."

Tần Dương đi ra trên tay còn cầm hộp quà: "Hi Hi sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn chú Tần."

Ông gật đầu: "Nào nào, mau ngồi ăn sáng đi."

Từ Dĩnh đưa đũa sang cho cô: "Nào nào mau ăn mì đi."

Cô nhận lấy gắp mì lên ăn, đôi mắt sáng lên: "Ngon lắm đó dì."

"Thế thì ăn nhiều vào, Hi Hi của chúng ta lại sang một tuổi mới rồi."

Tần Dương đưa hộp quà sang cho cô: "Đây là quà sinh nhật mà chú dì đã chuẩn bị cho con.

Con xem có thích không?"

Cố Thường Hi đưa tay nhận lấy món quà: "Miễn là chú dì tặng thì cái gì con cũng thích."

Tần Minh ngồi đối diện nói: "Cậu hôm nay ăn phải kẹo sao?"

Cô ngơ ngác khó hiểu: "Hả? Mình không có."

"Sao sáng sớm lại nói mấy lời ngọt nịnh nọt như vậy."

Cô nghe vậy thì bĩu môi, cô chỉ đang nói thật lòng thôi.

Từ Dĩnh lắc đầu: "Được rồi, mau ăn đi rồi còn đi học."

Trong lớp học giờ ra chơi, Thục Tâm chạy tới nhìn Cố Thường Hi nói: "Hi Hi, chiều nay tụi mình mượn Tần Minh của cậu nha.

Thường Phong anh ấy sẽ đến đón cậu, có được không?"

Cô gật đầu cũng không có ý kiến gì: "Cũng được."

Bách Khanh ngồi bên dưới góp vui: "Tần Minh, cậu bị Hi Hi bỏ rơi rồi nhưng cậu đừng buồn anh em sẽ ở bên cạnh cậu."

Tần Minh lạnh nhạt nhìn cậu ta: "Rảnh lắm sao?"

"À không có." Bách Khanh tiếp tục làm bài tập, đùa à cậu bây giờ chính là người phụ đạo cho cậu ta.

Nếu chọc cậu không vui chắc chắn cậu sẽ bị cho nhiều thêm bài tập.

Cô ngồi ở trên nghe đối thoại của hai người họ thì lắc đầu bật cười, Mộng Phạn quay xuống lườm cậu ta một cái.

Tan học hai người về tới nhà, Cố Thường Hi ở trong phòng thay đồ sửa soạn.

Cô mở tủ ra nhìn một lượt rồi nhớ tới cái váy lúc Tết Tần Minh mua cho cô.

Cô lục lọi lấy chiếc váy đó ra rồi chạy nhanh vào phòng tắm.

Lúc sau bước ra trên người cô đã mặc bộ váy đó, cô đứng trước gương ngắm nhìn mỉm cười.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, cô cầm lên nhìn thấy người gọi thì bắt máy: "Alo, anh."

Cố Thường Phong ở đầu dây bên kia nói: "Sửa soạn xong chưa? Anh đang ở dưới nhà đợi em."

"Em sắp xong rồi, anh đợi em một chút."

Cố Thường Hi cúp máy nhanh chóng làm tóc và trang điểm nhẹ rồi cầm túi xách chạy xuống nhà.

Bước ra cô đã thấy Cố Thường Phong đứng dựa lưng vào xe hai tay đút vào túi, cô bước nhanh tới: "Anh, đợi em có lâu không?"

Anh nhìn cô rồi nói: "Hôm nay là sinh nhật của em nên đợi lâu một chút cũng không sao."

Anh mở cửa ghế phụ ra cô bước vào ngồi xuống, anh đóng cửa lại rồi vòng qua ghế lái ngồi vào.

Anh nhìn cô nhắc nhở: "Hi Hi, dây an toàn."

Cố Thường Hi nghe anh nhắc thì vội thắt dây an toàn vào, ngượng ngùng nói: "Em quên mất."

Cố Thường Phong lắc đầu khởi động xe rời đi, cô đưa tay bật nhạc lên.

Trong lúc dừng đèn đỏ, anh quay sang hỏi: "Hi Hi, có phải lúc trước ba về nước đến gặp em không?"

Cô gật đầu: "Dạ đúng vậy, ba nói có việc ở bên đây nên về nước sẵn tiện thăm em."

Đèn xanh anh tiếp tục lái xe nghe cô nói vậy thì anh trầm mặc, một lát sau anh nói: "Vậy ba có nói chuyện gì khác với em không?"

Cô ngồi nhớ lại lắc đầu: "Không có, sao vậy anh?"

"Không có gì, em nhớ tập trung học hành chăm chỉ vào."

"Em biết rồi."

Tới nhà hàng hai người bước xuống, nhân viên phục vụ thấy hai người thì nhanh chóng dẫn họ đến trước căn phòng đã được đặt sẵn.

Cố Thường Phong mở cửa ra đứng sang một bên: "Tiểu công chúa, mau đi vào đi."

Cố Thường Hi nghe anh nói vậy thì đi vào, vừa bước vào thì nghe thấy giọng nói đồng thanh của mọi người truyền tới: "Chúc mừng sinh nhật Hi Hi."

Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì bất ngờ trên đầu được đội cái gì đó, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Minh đang đội nón sinh nhật cho cô.

Cô nắm lấy tay cậu hỏi: "Mấy trang trí ở trong phòng này đều là cậu và mọi người làm hết sao?"

Tần Minh gật đầu: "Đúng vậy, có thích không?"

"Rất thích."

Mộng Phạn đi tới nói: "Này, còn tụi mình ở đây đó."

Cố Thường Phong nhìn bọn họ nói: "Mau ngồi xuống đi."

Mọi người lần lượt ngồi xuống, Thục Tâm nói: "Hi Hi cậu biết không, mấy đồ trang trí trong bữa tiệc sinh nhật này đều là đích thân Tần Minh chuẩn bị và đi mua đó."

Cố Thường Hi nghe vậy thì kinh ngạc: "Thật sao?"

Bách Khanh ở bên cạnh nói: "Mình cũng có phần."

Mộng Phạn quay sang hỏi: "Phần gì?"

"Phần xách đồ."

Lập Thành vỗ vào ót cậu ta một cái khiến cậu ta ôm ót kêu đau.

Lúc này nhân viên phục vụ mở cửa bưng bánh sinh nhật lên, Tần Minh đứng dậy lấy bánh sinh nhật đặt lên bàn.

Cố Thường Phong lấy hộp quẹt đốt nến lên rồi nói với nhân viên phục vụ mau tắt đèn.

Căn phòng bỗng chốc tối lại chỉ thấy được ánh sáng từ những ngọn nến phát ra, mọi người bắt đầu cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật.

Sau khi hát xong, Hiểu Khê nói: "Hi Hi, cậu mau ước nguyện đi."

Cố Thường Hi nhanh chóng nhắm mắt cầu nguyện một lúc sau mở mắt ra thổi nến, căn phòng bỗng chốc sáng đèn trở lại.

Tần Minh ngồi bên cạnh hỏi: "Lúc nãy cậu cầu nguyện cái gì vậy?"

Cô nháy mắt cười nói: "Bí mật.

Nếu nói ra thì ước nguyện sẽ không thành sự thật."

Cố Thường Phong đưa dao sang nói: "Hi Hi cắt bánh kem đi."

Cô nhận lấy con dao đứng dậy cắt bánh kem, thật ra lúc nãy cô ước nguyện sinh nhật sau này mỗi năm của cô đều có cậu tham gia và có thể thi chung trường đại học với cậu.

Sau khi cắt bánh xong mọi người lần lượt đưa quà lên cho cô, cô vui vẻ nhận lấy tới lượt Cố Thường Phong thì anh đưa sang cho cô một hộp quà.

Bên trong chính là một cái đồng hồ khá đắt tiền, cô mỉm cười: "Cảm ơn anh."

Tần Minh đưa hộp quà sang cho cô: "Quà sinh nhật của cậu."

Cố Thường Hi nhận lấy hỏi: "Mình có thể mở ra xem bên trong là gì không?"

Tần Minh gật đầu: "Được."

Cô mở hộp ra bên trong là một chiếc đầm màu xanh, đây chính là chiếc đầm lúc trước cô vô tình nói với cậu là mình rất thích nó.

Không ngờ cậu lại mua nó làm quà tặng cho cô, cô còn nhớ giá nó không hề rẻ: "Cái này rất mắc sao cậu mua được?"

Lập Thành ngồi ở bên cạnh nói: "Tất nhiên là nhận việc làm thêm rồi.

Cậu ấy nhận mấy bản dịch rồi ngồi dịch nên mới có đủ tiền mua cho cậu bộ đầm này."

Cô nghe xong hốc mắt đỏ ửng, nói: "Cảm ơn cậu Tần Minh.

Lần sau không cần thế đâu, chỉ cần là quà cậu tặng thì món gì mình cũng thích."

Tần Minh nghe vậy cong khóe môi đưa tay nhéo mũi cô: "Nhưng tôi lại muốn tặng cậu những món mà cậu để ý, cậu thích nhất."

Mộng Phạn nghe vậy thì thở dài: "Thật hâm mộ Hi Hi quá đi."

Bách Khanh quay sang nhìn cô ấy: "Cậu hâm mộ cái gì? Sau này muốn thì mình cũng sẽ làm thế tặng cậu trong dịp sinh nhật."

Mộng Phạn lườm cậu ta một cái rồi không thèm để ý tới nữa, người gì đâu mà không hiểu phong tình.

Cố Thường Phong ho nhẹ một cái khiến hai người đang tình cảm quay sang nhìn, anh nói: "Mau ăn thôi nếu không đồ ăn sẽ nguội mất."

Thục Tâm ở dưới gầm bàn đá chân anh một cái, anh bày ra vẻ mặt vô tội nhìn cô nếu anh không nhắc nhở chẳng lẽ để hai người họ tình cảm mặn nồng bỏ quên sự tồn tại của những người còn lại sao.

Ăn xong bọn họ đi tới khu giải trí, Cố Thường Hi nhìn thấy trò chơi bắn súng thì vội chạy tới Tần Minh đi bên cạnh không nhịn được hỏi: "Anh Thường Phong, Hi Hi nếu em nhớ không nhầm chơi game không tốt cho lắm."

Cố Thường Phong gật đầu: "Đúng vậy, không tốt.

Nhưng mà mấy trò chơi ở khu giải trí này thì con bé hay tới nên rất thích chơi tuy trình độ cũng không tốt lắm."

Vừa dứt lời liền nghe thấy giọng nói của Cố Thường Hi truyền tới: "Tần Minh, mình chơi bị thua rồi cậu qua giúp mình đi."

Tần Minh bật cười đi tới nhận lấy súng trên tay cô thành thạo bắn súng giết kẻ địch, quay sang nhìn cô nói: "Thắng rồi."

Cô đưa ngón cái lên: "Cậu chơi rất giỏi."

Mộng Phạn đi tới nói: "Mình cũng muốn thử."

Cậu đưa súng sang cho cô ấy rồi sang đứng bên cạnh cô, quan sát mấy người họ chơi game.

Bất ngờ ở dưới tay cảm nhận được ngón tay út của cô đang bắt lấy ngón tay út của cậu.

Cậu cúi đầu nhìn cô ý hỏi làm sao, cô mỉm cười chỉ chỗ gắp thú bông cách đó không xa.

Cậu gật đầu đưa cô sang chỗ đó, quay sang hỏi cô: "Muốn chơi?"

Cô gật đầu: "Muốn.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.