Gặp Được Em Thật Hưng Phấn

Chương 48: Nghĩa trang




Mặc dù Tô Đàm luôn miệng nói món lẩu mà Lục Nhẫn Đông ăn buổi tối sẽ không cay, nhưng vì cẩn thận, Lục Nhẫn Đông đã gọi nồi lẩu uyên ương. Sự thật chứng minh anh đã đúng, vì cái gọi là không cay rõ ràng nói dối, anh đã nếm thử một miếng, mặc dù khi ăn vào không lập tức ho khan liên tục giống như bữa trưa nhưng anh vẫn không chịu được vị cay nóng của nó.

Tô Đàm thực sự cảm thấy không cay, ngay cả môi của cô cũng không bị đỏ, cô liếm đôi đũa, nhìn chằm chằm vào đáy nồi một lúc, nhận định rằng Lục Nhẫn Đông hoàn toàn không thể ăn cay.

Lục Nhẫn Đông thở dài hỏi: “Anh có nên nói là do sức mạnh của gen không?”

Tô Đàm mỉm cười: “Được rồi, anh uống nước dùng đi, quán này làm nước dùng rất ngon.”

Ở đây, ngay cả ăn rau xào đều phải dặn ông chủ đừng bỏ hạt tiêu vào, nếu không Lục Nhẫn Đông sẽ gặp không ít vất vả. Cũng may Tô Đàm không có ý định ở chỗ này lâu dài, nếu như Tô Đàm tốt nghiệp xong muốn về quê thì có lẽ Lục Nhẫn Đông cũng phải bịt mũi chấp nhận, dù sao ăn cay có thể luyện tập được, còn Tô Đàm thì không có người thứ hai.

Sau một đêm ở khách sạn, sáng sớm ngày hôm sau, Lục Nhẫn Đông và Tô Đàm đi đến nghĩa trang ở ngoại thành.

Lúc Tô Đàm học lớp 12, giá đất xây mộ đã bắt đầu tăng lên, Tô Đàm hoàn toàn không thể gánh nổi. Vì vậy, đến tận khi Tô Đàm học đại học năm thứ ba sắp tốt nghiệp rồi, cô mới khó khăn gom được một khoản tiền mua miếng đất xây mộ ở nghĩa trang gần đại học của thành phố.

Khu mộ đó không lớn, vô cùng giản dị, Lục Nhẫn Đông đi chọn cùng cô.

Hai người đi xem toàn bộ nghĩa trang, cuối cùng quyết định chọn khu này.

“Bà nội chắc chắn sẽ thích ở đây.” Lúc chọn xong khu mộ, Tô Đàm nhận xét, “Ánh sáng ở đây tốt, cây cối sum suê…”

Lục Nhẫn Đông cười: “Em thích, bà nội nhất định cũng sẽ thích.”

“Đúng vậy.” Tô Đàm liên tục gật đầu, cười vô cùng hạnh phúc, cô nói: “Bà nội rất thương em.”

Sau khi tìm được khu đất tốt, lại tìm người làm bia mộ theo yêu cầu, bố trí xong những việc này, Tô Đàm trở về quê, đi tới nơi gửi tro cốt của bà để lấy lại chiếc hộp gỗ luôn quanh quẩn trong tâm trí cô.

Hũ cốt cũng là loại giá rẻ nhất, Tô Đàm lấy khăn tay, nghiêm túc lau bụi trên chiếc hộp, mỉm cười: “Bà nội, cháu trở về đón bà đây… Sau này chúng ta sẽ ở cùng một nơi, cháu có thể thường xuyên đến thăm bà rồi.”

Cô quay đầu lại nhìn Lục Nhẫn Đông, giọng nói hơi ngượng ngùng: “Đây là bạn trai cháu, anh ấy tên là Lục Nhẫn Đông, anh ấy rất tốt với cháu.”

Lục Nhẫn Đông nói: “Cháu chào bà nội, cháu sẽ chăm sóc Tô Đàm thật chu đáo.”

Sau khi vào đại học, cô gần như chưa bao giờ trở về vì phải tiết kiệm tiền. Mà lúc này, cô mơ hồ cảm giác được rằng mình sẽ không bao giờ quay lại nữa. Thành phố này không có bất kỳ nơi nào khiến cô lưu luyến cả, nhưng thứ liên quan đến nơi đây đều rất mông lung trong trí nhớ của cô, dường như bởi vì để tránh loại tâm trạng nào đó mà đã vô thức quên đi.

Trên đường về, Tô Đàm kể lại sự việc xảy ra năm lớp 12, cô kể rất đơn giản, giọng cũng bình tĩnh, nhưng nghe thế trái tim của Lục Nhẫn Đông lại nhói đau.

“Lúc đó em nghĩ, nếu em quay về gặp bà sớm hơn thì mọi chuyện có lẽ sẽ không xảy ra thế này.” Tô Đàm nói: “Vốn bà nội bị bệnh nhưng lại không có tiền uống thuốc, em thật vô dụng, không làm được gì hết.”

Lục Nhẫn Đông ôm vai Tô Đàm, an ủi, “Đàm Đàm, em đã làm rất tốt rồi.”

Tô Đàm thở dài lắc đầu: “Trong một thời gian dài, em không thể tin được rằng bà nội đã mất, ngay cả thời điểm cử hành tang lễ cũng vẫn ngơ ngác, cảm thấy mình như đang mơ một giấc mơ dài vậy.” Nói là tang lễ, chẳng qua chỉ là nhà tang lễ đem thi thể đi hỏa táng, sau đó Tô Đàm gửi cốt vào kho, cả quá trình Tô Đàm đều một mình xử lý tất cả mọi việc, trong vài ngày mà cô gầy đi gần mười cân. Hơn nữa, lúc đó đã gần đến kỳ thi đại học, thời gian chỉ còn hơn một tháng.

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, Tô Đàm tựa vào vai Lục Nhẫn Đông, cô nói: “Nhưng bây giờ dường như em có một giấc mơ mới.”

Lục Nhẫn Đông im lặng, anh hôn lên tóc của Tô Đàm, cười hỏi: “Anh có ở trong ở trong giấc mơ này à?”

Tô Đàm: “Vâng… Nhưng giấc mơ của em có thể cay đấy, anh chịu được không?”

Nhắc đến cay, Lục Nhẫn Đông liền thấy đau đầu, anh hỏi: “Không thể là giấc mộng có nước canh thôi sao?”

Tô Đàm nghiêm túc nói: “Cái này tùy thuộc vào biểu hiện của anh.”

Lục Nhẫn Đông cười to.

Lấy tro cốt vào buổi chiều xong, Lục Nhẫn Đông và Tô Đàm bay trở về ngay trong đêm. Trời vẫn còn nóng như vậy nhưng khung cảnh xung quanh bất ngờ khiến Tô Đàm cảm thấy đáng yêu hơn một chút.

Lục Nhẫn Đông lái xe chở Tô Đàm về nhà.

“Ngày hạ táng anh đã tìm người tính rồi.” Lục Nhẫn Đông ngồi ở ghế lái nói: “Đó là một ngày tốt.”

Tô Đàm đồng ý, thực tế cô không biết gì về những ngày này, nếu không phải Lục Nhẫn Đông đã chọn ngày thì cô sẽ đi thẳng đến nghĩa trang rồi đặt bà vào khu đất vừa mới mua. Suy cho cùng, chôn cất sớm cũng khiến Tô Đàm yên tâm hơn.

Tối hôm ấy, lúc trên đường về, không biết làm sao mà Hứa Lăng Duệ lại biết tin, biết đúng là Tô Đàm trở về, cậu nhanh chóng gọi điện thoại hỏi cô: “Chị ơi, chị về quê lúc nào sao không cho em biết?”

Tô Đàm đang làm tổ trong phòng gặm chân gà Lục Nhẫn Đông làm, cô hơi ngạc nhiên khi nhận điện thoại của Hứa Lăng Duệ, khẽ nói: “Ừ, vì chuyến đi hơi gấp nên không nói với em.”

Hứa Lăng Duệ: “Chị… Chị đưa bà đi rồi ạ?”

Tô Đàm: “Ừ.”

Hứa Lăng Duệ: “Chị, chị thật sự không quay về nữa à?”

Tô Đàm thở ra một hơi, đáp: “Không quay về nữa.”

Hứa Lăng Duệ đã hỏi Tô Đàm rất nhiều lần về vấn đề này, nhưng chỉ lần này cậu mới hoàn toàn chắc chắn, Tô Đàm sẽ không trở về quê cũ nữa. Tâm trạng của cậu như đang rơi xuống đáy, không biết phải nói gì.

“Hứa Lăng Duệ, đừng nghĩ cho chị nữa.” Tô Đàm nói, “Hãy sống cuộc sống của em cho tốt.”

Rất lâu sau đó, Hứa Lăng Duệ mới nói một tiếng vâng.

Tô Đàm cúp điện thoại.

Lục Nhẫn Đông ở bên cạnh lắng nghe, anh hỏi: “Hứa Lăng Duệ làm sao thế em?”

Tô Đàm lắc đầu: “Không có gì đâu, giận dỗi thôi.”

Lục Nhẫn Đông đăm chiêu suy nghĩ, nhưng anh không xen vào việc này, dù sao quan hệ giữa Tô Đàm và Hứa Lăng Duệ cũng không phải là chị em bình thường, những ân oán khúc mắc của đời trước làm cho hai người không thể nào hòa bình chung sống.

“Em rất biết ơn Hứa Lăng Duệ.” Dường như Tô Đàm cũng hơi buồn rầu, “Nhưng…”

Lục Nhẫn Đông hỏi: “Không thể đáp lại sự nhiệt tình của cậu ấy?”

Tô Đàm gật đầu: “Em không thể dành quá nhiều tình yêu cho người khác.”

Lục Nhẫn Đông hiểu được suy nghĩ của Tô Đàm, tính cách Tô Đàm có vẻ dịu dàng, sự thật là lễ nghĩa phù hợp nhưng xa cách, rất khó cho cô để thể hiện cảm xúc của mình như Hứa Lăng Duệ.

“Thuận theo tự nhiên đi.” Lục Nhẫn Đông nói, “Có một số việc, muốn gấp cũng không được.”

Tô Đàm chỉ có thể nói vâng.

Vào đêm trước khi hạ táng bà, trời mưa to như trút nước, nhiệt độ giảm xuống còn 28 độ.

Lục Nhẫn Đông và Tô Đàm dậy sớm, sau khi rửa mặt thì nhanh chóng đi đến nghĩa trang.

Môi trường ở nghĩa trang rất tốt, có những cây thông cao lớn xanh um, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng chim hót. Tô Đàm cầm hũ cốt, cùng với nhân viên nghĩa trang đến khu đất đã chọn cho bà.

Lục Nhẫn Đông đi phía sau Tô Đàm, lúc đi xuống cầu thang, thỉnh thoảng anh còn đưa tay ra đỡ cô.

Ngôi mộ đã được quét dọn sạch sẽ, trên bia mộ cũng khảm một bức ảnh đen trắng của bà.

Các nhân viên đặt hũ cốt vào rồi dùng xi măng lấp lại. Tô Đàm ở bên cạnh quan sát, chờ đến khi mọi việc hoàn tất liền móc khăn đã chuẩn bị sẵn ra, lau sạch sẽ cát bụi còn sót lại trên ngôi mộ.

“Bà ơi, nếu bà có việc gì cần thì hãy báo mộng cho cháu biết nhé.” Tô Đàm quỳ trước ngôi mộ, dập đầu lạy ba cái rồi nói, “Cháu sẽ thường xuyên đến thăm bà.”

Lục Nhẫn Đông cũng đứng trước mộ vái ba cái.

Tô Đàm sờ tay lên bức ảnh trắng đen trên bia mộ, chậm rãi đứng dậy: “Chúng ta về thôi.”

Lục Nhẫn Đông: “Được.”

Vướng bận trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa. Tô Đàm nhẹ nhõm thở dài một hơi, lúc lên xe lập tức ngủ thiếp đi. Lục Nhẫn Đông tắt nhạc để cô được yên tĩnh ngủ một lúc.

Không biết mơ thấy điều gì, trong khi ngủ Tô Đàm khẽ nhếch khóe miệng, còn bĩu môi.

Lục Nhẫn Đông nhìn cô, trong mắt tràn ngập vui vẻ, đường núi uốn lượn, anh nhẹ giọng hát, đưa cô gái của mình về nhà.

Sau khi Tô Đàm tỉnh lại, Lục Nhẫn Đông hỏi cô mơ thấy gì.

Tô Đàm mơ mơ màng màng, buồn ngủ trả lời bừa: “Em mơ thấy mình được ăn món canh cá anh làm.”

Lục Nhẫn Đông cười hỏi: “Ngon không?”

Tô Đàm: “Ngon lắm.”

Lục Nhẫn Đông lên tiếng: “Đồ ngốc, ngủ chảy cả nước dãi này, còn không mau lau đi.”

Bây giờ Tô Đàm mới tỉnh táo, vươn tay xoa xoa miệng, cảm thấy mình thật sự chảy nước dãi, mặt cô đỏ bừng lên: “Sao anh không nhắc em?”

Lục Nhẫn Đông đáp: “Vì anh sợ quấy rầy em ăn canh cá.”

Tô Đàm không còn lời nào để nói.

Lục Nhẫn Đông: “Được rồi, được rồi, chảy chút nước dãi thì có làm sao, sau này em làm gì anh cũng có thể nhìn thấy hết, nhìn em chảy nước dãi đáng thương như vậy, buổi tối chúng ta…”

Trong đôi mắt Tô Đàm hiện lên những vì sao lúc ẩn lúc hiện, tâm trạng của Lục Nhẫn Đông rất tốt, anh nói: “Buổi tối chúng ta ăn cháo.”

Tô Đàm: “…”

Lục Nhẫn Đông véo mặt cô một cái, hỏi: “Vẫn không thích à? Trời nóng như vậy mà ăn đồ cay thì gan phải làm sao?”

Tô Đàm lẩm bẩm: “Gan không ảnh hưởng, nó không phải thận.”

Động tác xuống xe của Lục Nhẫn Đông khựng lại một chút, anh cười: “Thận? Cuối cùng là em hao phí thận hay anh bị hao phí thận đây…” Trời nóng khô hanh thế mà cô gái nhỏ này còn trêu chọc anh, không sợ khiến anh bùng nổ ư?

“Anh hao phí, anh hao phí.” Tô Đàm nhanh chóng nhận sai, cô không muốn lại bị Lục Nhẫn Đông ném lên giường cù lét nữa.

Rõ ràng đắc tội đầu bếp trong nhà là một hành vi không khôn ngoan, buổi tối là món cháo rau củ và vài món ăn nhẹ dễ tiêu, tuy rằng hương vị vẫn ngon như cũ nhưng Tô Đàm ỉu xìu như quả cà, mềm oặt nằm bò ở trên bàn, còn phàn nàn với Khoai Tây là Lục Nhẫn Đông bắt nạt cô.

Khoai Tây nghe cái hiểu cái không, đem cục xương đang gặm tới, ý bảo Tô Đàm đừng buồn.

Tô Đàm xoa đầu Khoai Tây: “Chỉ có em là tốt…”

Lục Nhẫn Đông nhìn một lớn một nhỏ, thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, anh cắn một cái lên mặt Tô Đàm, để lại dấu răng rõ ràng trên đó rồi nói: “Em đấy!”

Kết quả, Tô Đàm còn chưa nói gì, Khoai Tây không liên quan nhìn về phía Lục Nhẫn Đông sủa gâu gâu.

Lục Nhẫn Đông tức giận nói: “Còn kêu thì ngày mai cùng nhau ăn cháo đi!”

Khoai Tây lập tức im lặng, Tô Đàm với chó lớn nhìn nhau, âm thầm lo sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.