Cả đêm Giang Quyết không ngủ được, hôm sau năm giờ sáng đã vác đôi mắt thâm xì canh trước cửa nhà Từ Hoãn.
Anh liên tục nghĩ cách để diễn đạt, giải thích thế nào để khiến cô không hiểu lầm.
Đứng gần hai tiếng, Giang Quyết dần cảm thấy buồn ngủ, anh vừa ngáp vừa tựa lưng vào tường, lắc đầu cho tỉnh táo rồi tiếp tục im lặng đợi.
Từ Hoãn chỉnh trang xong thì mở cửa, bóng dáng cao to của ai đó đập vào mắt cô, khiến cô khựng lại. .
Mắt anh rất đỏ, quầng thâm rõ mồn một, không biết tối qua anh có ngủ không nữa, mái tóc ngắn của anh rối loạn, vài sợi rủ xuống trước trán, như thể đang giương nanh múa vuốt, tỏ rõ khí thế. .
Người đàn ông nào đó cẩn thận bước từng bước, khẽ nghiêng người, ngón tay cọ xát vào nhau, có vẻ không được tự nhiên, thận trọng lên tiếng: "Từ Hoãn, tối qua tôi sai rồi, tôi quá hèn, tôi không nên nói với em như vậy, tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, em có thể tha thứ không?". Giang Quyết thăm dò, khẽ hỏi.
Từ Hoãn lờ đi, cô khóa cửa, đi thẳng về phía thang máy.
Giang Quyết trơ mắt nhìn cô đi qua, cô ấy không thèm để ý đến anh, lòng anh trùng xuống. Anh thở dài, sải bước đuổi theo. .
Trong thang máy.
Hai người đứng cách nhau một khoảng, Giang Quyết ngắm gò má xinh đẹp của cô, dịu dàng hỏi: "Ăn sáng chưa?"
"..."
Thấy cô không đếm xỉa đến mình, Giang Quyết không giận, lại hỏi tiếp: "Đi dạy kèm à? Nhà tôi gần đó, tôi đưa em đi".
"..."
"Không nói, tôi coi như em đồng ý nhé". Dường như anh đã tìm ra cách khiến cô mở miệng, phép khích tướng.
"..."
Im lặng, rõ ràng Giang Quyết quá ngây thơ, cũng quá xem thường Từ Hoãn.
Cửa thang máy mở ra, Từ Hoãn bước nhanh ra ngoài, giống như muốn bỏ rơi cái đuôi phía sau. .
Ra khỏi tiểu khu, cô vào một quán cạnh đó ăn sáng, cô gọi một sữa đậu nành và một cái bánh bao, rồi ngồi xuống ăn. Giang Quyết cũng gọi giống hệt, ngồi đối diện vùi đầu cấp tốc ăn.
Người đàn ông nào đó sau khi ăn ngấu nghiến xong thì Từ Hoãn mới ăn được nửa cái bánh bao, thế là anh chống tay ngắm cô ăn, khung cảnh hết sức đẹp mắt.
Trước khi Từ Hoãn ăn xong, Giang Quyết chạy đi thanh toán. Về chỗ ngồi, anh không quên nịnh nọt: "Tôi giúp em thanh toán rồi."
Từ Hoãn dừng đũa, ngẩng đầu vô cảm nhìn anh: "Anh có biết anh phiền phức lắm không? Có thể cách xa tôi ra một chút không? Bây giờ tôi không muốn thấy anh."
Giang Quyết chột dạ, làm bộ như không để lời nói của cô vào lòng: "Tôi sẽ không làm ảnh hưởng tới em, tôi chỉ muốn quan tâm em thôi, đừng đuổi tôi đi có được không?".
Cô ấy bằng lòng nói chuyện với anh là chuyện tốt, còn đường sống rồi, anh tự an ủi bản thân.
Từ Hoãn mặc kệ, anh quá khéo mồm, như thể là một người từng trải trong chuyện tình cảm vậy, cứ xơn xớt.
Ăn xong, cô đi tới nhà học sinh.
Giang Quyết đi theo cô tới tận dưới nhà, trông theo bóng dáng gầy yếu của cô biến mất sau cánh cửa. Anh xoa mi tâm, thở dài, đầu óc rối loạn, không biết phải làm gì bây giờ. .
Chợt thấy đã muộn giờ tới phòng thí nghiệm, anh vội chạy tới trường.
--------đường phân cách tiểu Giang Quyết đáng thương-------