Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất

Chương 110: Kết thúc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ Hoãn bị anh đè xuống hung hăng "dày vò" thêm hai lần. Cô đã đánh giá thấp sức lực của anh, hậu quả chính là cả người xụi lơ mệt mỏi nằm bệt trên sofa không nhúc nhích nổi.

 

Gương mặt Giang Quyết đầy thỏa mãn ôm cô đi tắm.

 

Trong bồn tắm, cô nằm trên người anh nhìn những vệt hồng tím trên người mình, yếu ớt trách móc, "Đồ đáng ghét. Anh không cảm thấy áy náy sao? Anh nhìn người em này."

 

Ai đó vô tội, "Vợ, anh thực sự không kìm chế nổi, em xem, lần này bên dưới đâu có sưng." Anh vừa nhẹ nhàng sờ tựa như trấn an.

 

Cô nói không nên lời, "Nhưng chân và thắt lưng em tê hết cả rồi! Anh không thương em tí nào!"

 

Giang Quyết vẫn ngẩng cao đầu, giọng mập mờ, "Đợi lát nữa lên giường chồng mát xa cho vợ ạ."

 

"A~ vợ đừng lộn xộn, anh lại cứng rồi."

 

"Anh dám!"

 

"Vợ, có phải em hạ thuốc kích thích không, tại sao chỉ chạm khẽ đã cứng rồi."

 

"Anh nói bậy gì đấy."

 

"A~ anh đừng, mau đứng dậy đi."

 

...

 

Hôm sau cả hai đều có lớp lúc 10 giờ.

 

Khi tỉnh giấc thì đã 9 giờ, cô bình tĩnh ngáp rồi đi rửa mặt.

 

Lúc này, dường như có tiếng nói chuyện truyền tới, rửa mặt xong cô nghi ngờ bước tới.

 

Phía sau cánh cửa, bà Giang vui mừng nhìn chiếc váy vừa được treo lên, "Ấy, 180 năm rồi không thấy con giặt quần áo một lần, nhìn này, chiếc váy này giặt có trắng không cơ chứ."

 

Từ Hoãn sợ hãi đứng yên tại chỗ, vừa khéo chạm mặt bà Giang.

 

"Dì...Con chào dì." Cô ngây ngốc, theo phản xạ cười một cách lúng túng.

 

Bà Giang kéo cửa bước ra, "Chào con...đợi đã, tối qua con ngủ ngon không?"

 

Từ Hoãn cười mất tự nhiên, "Dạ...ngon ạ haha."

 

"Mẹ, cô ấy mới dậy còn chưa ăn sáng, đợi lát nữa rồi sẽ tiếp chuyện mẹ sau." Giang Quyết kéo cô vào bếp rồi mang canh há cảo ra.

 

Thực ra sáng nay bà Giang tới từ tám giờ, bà nghĩ con trai vẫn đang ở ký túc xá trong trường nên tính sắm thêm ít đồ mang qua. Không ngờ vừa mở cửa thì thấy con trai ngồi xổm ngoài phòng khách lau sofa. Định hỏi, nhưng khi trông thấy BCS phía sau ghế thì bà đã hiểu.

 

Giờ trông thấy cô bé này bà cảm thấy hơi đau lòng, xem này, thằng nhóc nhà mình dày vò người ta thế nào, trên cổ rồi tay kìa! Rõ là tuổi trẻ! Không biết tiết chế là gì.

 

Bà nhìn con dâu ăn sáng trong tâm trạng vừa vui vừa thương, càng ngắm càng thích, thầm khen ngợi vẻ xinh đẹp của cô. Dáng đẹp ghê! Lại còn biết nấu cơm, phẩm chất chắc cùng tốt! Càng nhìn càng vừa lòng.

 

"Khụ." giang Quyết nhắc nhở mẹ để bà khiêm tốn chút, không thấy vợ anh ăn canh há cảo không được ngon miệng hay sao?

 

Từ Hoãn đúng là rất mất tự nhiên, thậm chí cô còn không dám ngẩng đầu, tốc độ ăn sáng càng lúc càng chậm. Cô hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý về việc bà Giang tới cho nên trong lòng rất khẩn trương.

 

Ánh mắt của bà Giang hiền từ nhìn cô, "Cứ chậm thôi, từ từ mà ăn, đừng vội."

 

Từ Hoãn ngẩng đầu cười ngượng ngùng, "Dạ dì."

 

Giang Quyết chống cằm nhìn cô ăn xong rồi lấy giấy lau miệng cho cô. Thấy cô không được tự nhiên, anh lại gần nói, "Nhanh vào trong thay đồ đi rồi chúng tay đi học."

 

Từ Hoãn thở phào nhẹ nhõm, nhìn bà Giang cười rồi về phòng.

 

"Ơ kìa, sao ba con chưa tới nhỉ, không phải đã nhắn tin cho ông ấy rồi sao! Nhanh đem quà của mẹ tới chứ!" Bà Giang nhắn tin giục ông Giang.

 

Dọn bàn xong Giang Quyết hỏi, "Quà gì?"

 

"Đương nhiên là cho con dâu."

 

Ông Giang đẩy một chiếc vali to vào cửa.

 

"Ôi cuối cùng anh cũng tới rồi." Bà Giang đón lấy chiếc vali rồi mở ra, bên trong đựng đầy quần áo rồi mỹ phẩm, Giang Quyết trợn tròn mắt nhìn.

 

"Nhiều thế, tất cả cho vợ con à?" Anh hỏi.

 

"Dĩ nhiên, không có phần của con đâu. Đúng rồi, có cặp đồng hồ này là có phần của con, hai đứa cùng đeo nhé."

 

Đúng lúc này, Từ Hoãn chỉnh trang quần áo xong rồi mở cửa, thấy một đống hàng hiệu đầy đất, cô vừa sợ vừa bối rối.

 

"Nào Hoãn Hoãn, đây đều là quà cho con, có thích không" Bà Giang nhiệt tình vẫy tay.

 

Từ Hoãn bước tới lễ phép chào hỏi ông Giang rồi ngượng ngùng từ chối, "Dì, những thứ này quý giá quá, con không nhận được."

 

"Không sao, chuyện nhỏ, đừng xem dì như người ngoài nhé, dì rất thích con."

 

Giang Quyết giải thích, "Hoãn Hoãn, đây là lần đầu mẹ anh gặp con dâu, chưa có kinh nghiệm gì nên có chút kích động."

 

Ông Giang tiếp lời, "Đúng vậy, đây toàn là thứ mấy cô gái trẻ thích, hai bác mua riêng cho con, đừng khách sáo, cầm hết đi con."

 

"Dạ con cảm ơn chú dì." Từ Hoãn lễ phép.

 

"Ba mẹ, bọn con phải tới trường luôn đây, mấy thứ này cứ để đó, khi nào bọn con về thì dọn sau." Giang Quyết ôm cô bước ra khỏi cửa.

 

Trên đường đi, tâm trạng khẩn trương đã vợi bớt, Từ Hoãn lẳng lặng ôm thắt lưng anh.

 

Giang Quyết an ủi, "Vợ ơi đừng nghĩ nhiều. Anh biết em chưa chuẩn bị tâm lý, anh xin lỗi."

 

Nhìn dòng người đi tới đi lui, cô khẽ đáp, "Không đâu, chỉ cần là anh thôi, nhưng em cảm thấy bây giờ hơi sớm, ít nhất phải đợi em tốt nghiệp đã."

 

Giang Quyết bóp chặt phanh, kích động ngoảnh đầu nhìn cô, "Thật không? Tốt nghiệp xong là anh có danh phận rồi đúng không?"

 

Từ Hoãn chớp mắt cười, "Hai năm nữa em mới tốt nghiệp."

 

Tương lai thế nào cô không biết, có lẽ sẽ có biến cố và trắc trở.

 

Để tất cả lại cho thời gian quyết định đi, còn thời gian chính là cô và anh.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.