Gặp Bạn Trai Cũ Khi Du Học, Làm Sao ây?

Chương 22




Nhoáng cái đã tới thứ bảy, tôi tới Black Horse đúng hẹn để tham gia tiệc chào mừng của câu lạc bộ cocktail.

Tiệc chào mừng bắt đầu vào lúc 7h30, tôi đến quán bar đúng giờ, vừa vào đã thấy Joseph đứng ngó dáo dác ngay cửa.

Sau khi thấy tôi, anh ta nhướn lông mày, nói quá lên: “Tôi còn sợ cậu không dám tới chứ.”

Tôi bực mình hỏi: “Có gì mà không dám tới hả?”

Joseph chỉ im lặng cười sâu xa, rồi dẫn tôi đến ngồi trong góc của một dãy bàn lớn do năm cái bàn gộp lại.

Ngồi xuống xong, tôi mới bắt đầu quan sát kỹ nơi này.

Có hơn hai mươi người tới tham gia, đa số đều mang khuôn mặt Âu Mỹ, chỉ có vài người Châu Á như tôi thôi, tuy nhiên tôi không rõ đó có phải là người Trung Quốc hay không.

Chờ tất cả đều ngồi xuống hết, một thanh niên ‘lông đỏ’ nom như hội trưởng đứng lên nói vài câu mở đầu kiểu hoan nghênh mọi người đã đến tham dự, sau đó mới giải thích và nói sơ qua về câu lạc bộ này, tiếp đến là màn giới thiệu bản thân của từng người.

Đến lượt tôi, do bị mọi người nhìn chằm chằm nên khi nói tôi mắc cỡ đến mức đỏ hết cả mặt, vốn cho rằng ánh sáng trong quán rượu tối như thế mọi người sẽ không thấy đâu, ai ngờ tôi vừa ngồi xuống, một cô gái tóc vàng tên Jenny ngồi đối diện đã chỉ vào tôi, nhịn cười nói: “Hai gò má của anh đỏ lên trông đáng yêu thật nha, tôi thích rồi đó.”

Joseph cười phá lên, còn thò tay xuống dưới bàn, chọc vào tôi mấy cái nữa, những người khác cũng nở nụ cười thân thiện, khiến mặt tôi thêm đỏ.

Khi đến giai đoạn nhâm nhi đoán rượu, nhưng thực chất là uống rượu, tự dưng cô gái tên Jenny cụng ly với tôi, do ngại từ chối, nên nhoáng cái tôi đã uống hết mấy ly liền, sau đó còn cụng ly với mọi người, tính ra tôi nốc hơn bảy tám ly rồi.

Thật ra tửu lượng của tôi khá thấp, đầu lúc này đã quay mòng mòng choáng váng chịu không nỗi, tôi vuốt mặt mình mấy cái, cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa nụ cười sâu xa của Joseph ban nãy.

Mấy người ngoại quốc này đáng sợ quá đi mất QAQ.

Tôi cố nén cảm giác buồn ói, nằm sấp xuống bàn lôi di động ra, sau đó cấu vào chân hai cái để thức tỉnh bản thân, ít nhất đủ tỉnh đề gọi xe về kí túc xá, không ngờ vừa mở điện thoại lên thì có cuộc gọi tới, là Lục Kha Tri.

“Alo?” Tôi ợ một cái toàn mùi rượu, nói ngắc ngứ: “Nói đi chứ.”

“... Em đang uống rượu hả?”

Tôi ừ một tiếng, chống cằm lên cánh tay, nhìn nhóm người đối diện vẫn đang uống rượu, bỗng nhiên cảm thấy rất tủi thân: “Tôi không muốn uống đâu, nhưng bọn họ cứ... hức... cứ rót rượu cho tôi.”

Bên trong quán bar rất ồn, âm thanh ầm ĩ như chất xúc tác cho men rượu bốc lên, khiến tôi càng khó chịu hơn.

Giọng Lục Kha Tri tràn đầy ý trấn an: “Em đừng khóc, em đang ở đâu anh tới đón.”

“Tôi khóc hồi nào!”

“Đúng đúng đúng em không khóc, em biết bây giờ mình đang ở đâu không? Trong trường hay ở bên ngoài?”

“Tôi...tôi ở...cái gì mà ngựa... ngựa…”

“Black Horse đúng không? Anh đến ngay đây. Khó chịu lắm hả, khó chịu thì ngoan ngoãn đến ghế sopha ngồi chờ anh đi, anh tới liền.”

“... Ừ.”

Cúp điện thoại, tôi cố gắng rúc cả người vào một góc sopha, đầu vừa choáng vừa đau. Hết cách tôi chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngờ thiếp đi luôn, đến khi bị ai đó đập nhẹ mấy cái vào mặt tôi mới tỉnh lại.

Tôi mơ màng mở mắt ra, lờ mờ thấy một bóng người đừng trước mặt mình.

Đối phương thấy tôi sắp tỉnh lại, bèn bóp lỗ mũi tôi, buộc tôi phải há miệng thở hổn hển.

Người nọ hỏi tôi: “Có khó chịu không?”

Não của tôi xoay chuyển chậm chạp như một cái máy bị hư vậy, hồi lâu sau mới phản ứng được, đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

Người nọ nhéo mặt tôi rồi mềm giọng hỏi: “Cuối cùng là khó chịu hay không?”

Tôi ghé sát vào hắn, nhìn kỹ, ý… là Lục Kha Tri này.

Sau khi xác nhận đối phương là ai, tôi yên tâm ngã người về phía trước, chống đầu lên bả vai hắn rồi ợ một cái: “Khó chịu lắm, muốn ói.”

Tôi nghe thấy tiếng “Chậc” nhuốm vẻ ghét bỏ của Lục Kha Tri, nhưng hắn không đẩy tôi ra, còn theo đà ôm lấy tôi: “Biết anh là ai không mà dám dựa vào?”

Tôi dùng sức gật đầu: “Anh là Lục Lục, tôi biết chứ.”

Nói xong, vì muốn chứng minh tôi không nhận lầm người, tôi đã cọ đầu vào cổ hắn rồi ngửi một hơi thật sâu, sau đó thầm thì với hắn: “Là anh, tôi có thể ngửi ra được.”

“Em...”

Tôi thấy Lục Kha Tri ngây người, vẻ mặt ngơ ngạc, chợt hơi buồn cười, thế là bật cười luôn.

“Đồ ngốc.” Hình như tôi nghe Lục Kha Tri mắng mình, nhưng giọng điệu không hung dữ chút nào.

Bỗng nhiên khung cảnh trước mặt tôi đảo một vòng, đến khi ổn định lại thì tôi đã nằm trên lưng Lục Kha Tri rồi.

“Ôm chặt, kẻo té.”

Tôi vốn muốn đáp lại, nhưng do quá chóng mặt nên chỉ có thể ôm hờ cổ hắn.

Trước khi ngất đi, tôi nghe loáng thoáng Lục Kha Tri nói mấy câu tiếng Anh, hình như nói sau này đừng tìm tôi uống rượu nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.