Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 66: Em đang lo cho tôi?




Cảm giác tim đập nhanh vô cùng, vừa rồi hình như đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi, nhưng bây giờ cũng từ từ cảm nhận bản thân đã không còn gì đe dọa nữa nên Sở Nghinh mới từ từ mở mắt ra.

Hình ảnh duy nhất đập vào mắt cô chính là lồng ngực rất đỗi quen thuộc của người đàn ông đang ôm chặt mình. Cô nhìn lên trên một chút nữa chính là gương mặt vẫn lạnh như tảng băng của Ân Viêm, nhưng rõ ràng tình cảnh của hắn đang tố ngược lại hắn. Hắn đang nằm dưới sàn, và chính là nằm trên một đống ly thủy tinh đã vỡ thành từng mảnh vụn, nếu không phải đã bị thương thì sao máu lại ướt khắp cả sàn như vậy.

- Ân, Ân Viêm? Sao anh lại ở đây?

Vậy hóa ra vừa rồi khi cô vì né gấp một đứa trẻ đang chơi đùa chạy nhảy, trong lúc vô tình mất thăng bằng nên mới ngã về phía tháp ly sau lưng, ngay vào khoảnh khắc mà cô tưởng rằng mình sẽ bị vùi trong đống thủy tinh kia thì có một cánh tay đến rất kịp thời đã ôm chặt eo của cô. Lúc đó cô đã sợ đến mức chẳng dám mở mắt nhìn, chỉ cảm nhận được là người đàn ông đó ôm cô xoay vài vòng mới dừng lại…sau đó cô nghe thấy một âm thanh rất lớn, nhưng vẫn chưa dám mở mắt ra kiểm tra, thì ra đó là âm thanh đổ cả tháp ly do cú ngã của hai người.

Sở Nghinh vừa lắp bắp gọi được đúng tên của Ân Viêm thì cũng bị những người xung quanh làm cho thần trí bị xáo trộn. Cô cuống quýt đến lúng túng, muốn tự kiểm tra xem người đàn ông đang nằm bên dưới bị thương có nghiêm trọng không, nhưng lại do dự không biết có nên làm hay không.

- Anh không sao chứ?

Trong mắt của Ân Viêm từ đầu đến giờ vẫn luôn chỉ có hình ảnh của Sở Nghinh, sau khi tự mình xác nhận cô đã không còn gì nguy hiểm thì hắn mới buông lỏng cảnh giác, và đương nhiên là cũng không để lộ bất cứ một chút biểu cảm nào, sắc mặt vẫn lạnh băng như cũ. Hình như những vết thương kia chẳng hề gây chút trở ngại nào cho hắn cả, hắn vẫn rất bình thản mà đứng lên, đem Sở Nghinh đứng qua một bên như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

- Đã ra ngoài thì phải luôn biết cảnh giác một chút.

Sở Nghinh mặc dù đã đứng cách hắn một đoạn nhưng với câu hắn vừa mới nói thì cô vẫn hoàn toàn ý thức được là hắn đang giáo huấn mình, dường như là chột dạ nên cô mới không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, cũng không dám đứng quá gần, cảm giác nhịp tim lại tăng nhanh một cách bất thường nữa.

- Ân tiên sinh, thật sự xin lỗi, ngài không sao chứ?

Sự cố vừa xảy ra đối với tất cả những người có mặt ở hội trường này dù là khách khứa hay nhân viên nhà hàng, thậm chí cả chủ tiệc cũng bị dọa cho một phen khiếp vía rồi. Ai bảo người bị thương là Ân Viêm chứ, ai mà không biết đây là nhân vật không thể đắc tội được. Người mẹ của đứa trẻ vừa đụng phải Sở Nghinh đang cuống cuồng xin lỗi không ngừng, sợ đến toàn thân đều lạnh run, mà ồn ào như vậy thì cả bố của đứa trẻ kia cũng không thể đứng ngoài được.

- Ân tiên sinh, thành thật xin lỗi, là Hạ mỗ không quản giáo tốt, tôi sẽ chịu mọi chi phí chữa trị, mong ngài đừng truy cứu đến cùng.

Người đàn ông nhận là bố của đứa trẻ kia trông tuổi tác thì lại ngang hàng ông của đứa trẻ rồi. Thấy hậu họa mà hai mẹ con vừa gây ra, sắc mặt cũng trở nên đáng sợ không ít, vừa quát đứa bé qua xin lỗi Ân Viêm và bị người phụ nữ ngắn lại, ông ta chẳng kiêng dè một chút nào, trước mặt bao nhiêu người vẫn vung tay tát cho người phụ nữ một cái.

- Làm càn! Có mỗi một đứa trẻ mà cũng chẳng quản được nữa.

- Vị tiên sinh này, ông nói chuyện thì có thể từ từ mà nói, sao lại đụng tay đụng chân với phụ nữ vậy?

Một màn dạy dỗ của vị Hạ tổng kia vừa mới làm xáo trộn không khí căng thẳng ở đây thì rất nhanh liền có người nhảy vào đánh giá rồi, còn với một thái độ vô cùng bất mãn nữa.

- Tiểu Nghinh, cậu dọa chết tớ rồi, không sao đấy chứ?

Vừa biết chuyện xảy ra, Châu Vũ đến rất nhanh, vừa cầm áo khoác choàng lên cho Ân Viêm xong thì đang gọi điện thoại chuẩn bị xe. Một bên thì giúp Trần Hy thuận lợi xem vết thương.

- A Viêm, thế nào rồi? Mau, để tớ kiểm tra vết thương trước đã.

Chen chúc qua đám đông, Trần Hy và Mục Nhiễm rốt cuộc cũng đã đến được. Trần Hy vừa đến đã nhanh chóng ra hiệu cho Châu Vũ để anh ta kiểm tra qua vết thương trên lưng của Ân Viêm, sau đó liền bảo Châu Vũ lấy hộp thuốc qua.

- Vị tiểu thư này, cô tự nhiên chen ngang chuyện gia đình người khác mà không biết đó là phép lịch sự tối thiểu sao?

Người từ xa đã bức xúc lên tiếng chỉ trích Hạ tổng kia chính là Mục Nhiễm, đến khi cô nàng đã đứng được bên cạnh Sở Nghinh thì lại bỏ mặc không đoái hoài tiếp nữa, chỉ quan tâm bạn của mình có an toàn hay không thôi. Nhưng còn người bị cô nàng lớn tiếng giáo huấn thì lại không hề nghĩ như vậy, ông ta vừa gặp được Mục Nhiễm liền chất vấn ngay.

- Tiểu Nhiễm, tớ không sao.

Có lẽ là lo lắng Mục Nhiễm sẽ lại kích động mà gây hấn với người khác nên Sở Nghinh mới vội vàng kéo lấy tay của cô ấy, lắc đầu trả lời cho cô nàng yên tâm.

- Hạ tổng, cậu ấy chỉ là có chút nóng nảy thôi, ông không cần để bụng làm gì.

Sở dĩ gia đình bọn họ vì chuyện đụng phải Ân Viêm mà trở nên náo loạn như vậy cũng là vì thân phận khác biệt của hai mẹ con kia. Người phụ nữ kia là nhân tình và đứa trẻ cũng là con ngoài giá thú nên đối với Hạ tổng bọn họ không phải vợ con mà chỉ giống công cụ hơn.

- Ân phu nhân, là tiểu tử nhà tôi đã dọa cô kinh sợ rồi, Hạ mỗ xin khấu đầu tạ lỗi. Tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại tiểu tử này.

Thư Kỳ và hai bố con Lý tổng cũng nhanh chóng chạy đến, dường như đã vượt quá bổn phận rồi, Thư Kỳ thể hiện thái độ lo lắng cho Ân Viêm còn hơn cả chính thê vừa được hắn liều mình bảo vệ nữa.

- Ân tiên sinh, anh không sao chứ?

Mặc kệ xung quanh mình có bao nhiêu người, ánh mắt của Ân Viêm vẫn chỉ nhìn về một hướng của Sở Nghinh. Thấy cô đứng im một chỗ kia, không hiểu tại sao hắn lại dứt khoát kéo cô đến gần mình nữa, một tay ôm chặt vòng eo nhỏ của cô gái trong ngực rồi nói với vị Hạ tổng kia.

- Đúng là ông nên xem lại cách quản giáo của mình, nếu hôm nay phu nhân của tôi có bất trắc gì thì ông không gánh nổi hậu quả rồi.

Thư Kỳ quan tâm nãy giờ còn Sở Nghinh thì lại cứ như người ngoài đứng xem náo nhiệt, vậy mà Ân Viêm cũng chỉ cần biết đến phu nhân này của hắn thôi, hận ý trong đáy mắt đã bắt đầu không thể khống chế tiếp được nữa.

Nhưng Ân Viêm lại có vẻ như chẳng thèm quan tâm đến cảm xúc hiện giờ của cô ta, vòng tay của hắn đang ôm Sở Nghinh cũng không có dấu hiệu buông lỏng mà càng tăng thêm lực siết chặt hơn. Vết thương sau lưng vừa được Trần Hy sơ cứu qua và xe mà Châu Vũ sắp xếp cũng đã đợi bên ngoài cửa rồi, cứ như vậy rồi hắn ôm cả Sở Nghinh rời đi trước mặt bao nhiêu người.

…...

Cứ tưởng là Ân Viêm sau khi rời khỏi bữa tiệc thì xe của hắn sẽ đến thẳng bệnh viện, nhưng nào ngờ hắn lại ra lệnh cho Châu Vũ trở về Đế Cư.

Nghe hắn bảo về Đế Cư, trong khi vết thương thì mới chỉ được sơ cứu, chỉ có thể cầm máu trong thời gian ngắn, thế này mà hắn còn không chịu đến bệnh viện nữa? Sở Nghinh ngồi sát vào trong góc cứ lén lút nhìn người đàn ông rồi lại nhanh chóng cụp mắt né tránh khi bị hắn nhìn qua, ấp úng một hồi mới hỏi được một câu trọn nghĩa.

- Anh không đến bệnh viện sao?

Ân Viêm từ lúc lên xe đến giờ vẫn giữ tư thế nhắm mắt dưỡng thần, khi nghe Sở Nghinh chủ động hỏi thì hắn mới có chút phản ứng, chậm rãi mở mắt ra để nhìn người ngồi bên cạnh, hơi nhếch môi lười biếng, thản nhiên mà trả lời thắc mắc của cô.

- Em nghĩ tôi sắp chết rồi nên phải đến đó?

Với một câu trả lời như vậy thì nhất thời, Sở Nghinh cũng không biết đáp lại hắn như thế nào nữa, lại càng không biết phản ứng thế nào mới đúng. Cô đờ người ra một lúc, càng nói lại càng loạn hơn.

- Không, không phải. Vết thương của anh, nếu không đến bệnh viện ngay sẽ không cầm máu được nữa. Tôi nghĩ….aaa….!!!

Lời còn chưa dứt thì toàn thân Sở Nghinh đã bị nhấc bổng lên cao, rồi sau đó dịch chuyển hoàn toàn vào lồng ngực vạm vỡ quen thuộc của người đàn ông, còn bị cánh tay săn chắc hữu lực của hắn giữ chặt lại không cách nào cự quậy được.

Ân Viêm dễ dàng khống chế cô gái đang cố gắng vùng vẫy, một tay ôm chặt qua vai của cô, một tay kia lại rất thuận lợi nâng cằm nhỏ của cô lên cao, để cô đối diện với hắn, nhìn thẳng vào mắt của hắn, môi mỏng hơi nhếch nhẹ, cúi đầu thì thầm bên tai của cô.

- Em đang lo lắng cho tôi ư?

Càng nghe hắn nói thì Sở Nghinh lại càng không biết phải nói lại thế nào nữa, mỗi một câu mỗi một chữ đều là đang cố tình tấn công vào phòng tuyến tâm lí của cô, cô đã cố gắng nghĩ xem thử rốt cuộc là hắn đang muốn gì, nhưng nghĩ thế nào cũng chẳng thể nghĩ ra được.

- Tôi, không phải anh đã cứu tôi sao? Cho nên tôi chỉ là đang đáp lễ thôi. Anh, anh đừng nghĩ quá nhiều.

Ân Viêm hình như cũng không bị tác động gì bởi đáp án của cô, nụ cười trên môi của hắn càng đậm nét hơn nữa. Hắn ồ lên một tiếng cảm thán rồi lại cất giọng chế giễu.

- Là tôi nghĩ nhiều sao? Vậy em nói xem, tôi đang nghĩ mà là nghĩ nhiều đi nào.

Thấy Sở Nghinh đã tránh mình như tránh tà, cũng không dám cử động cả một ngón tay, người đàn ông cũng không tiếp tục truy hỏi theo hướng vừa rồi nữa mà chuyển sang một cách khác. Mặt hắn áp sát bên tai của Sở Nghinh, hơi thở nam tính nóng rực cứ như thế mà phả vào da thịt mẫn cảm, đến khi nhận ra toàn thân cô đều căng cứng thì mới bật cười thành tiếng và dừng động tác lại, nhưng vẫn cố tình ngậm vành tai non mềm của cô giữa hai môi, từ từ há miệng cắn mạnh một cái.

- Phu nhân, nếu em thật sự biết lo lắng cho tôi thì vừa rồi em phải biết chú ý một chút chứ. Rốt cuộc thì em đang nghĩ gì mà đến ý thức cảnh giác cũng chẳng có vậy hửm?

Cho dù Ân Viêm thường ngày đối xử với mình chẳng khác gì nuôi nhốt tù nhân, nhưng chuyện hôm nay đúng là lỗi của chính bản thân Sở Nghinh, cho nên cô cũng không dám trực tiếp đắc tội thêm với hắn nữa, huống hồ hôm nay lại là hắn đã cứu cô.

- Tôi xin lỗi, là công việc gặp vấn đề nên tôi đang cố gắng giải quyết thôi, không ngờ lại xảy ra sự cố vừa rồi, xin lỗi đã làm liên lụy đến anh, cũng cảm ơn anh.

Ân Viêm nhíu nhẹ cặp mày kiếm đen rậm như đang suy tính điều gì đó, nhưng cũng che giấu biểu cảm vô cùng tốt, không dễ dàng nhìn ra được ngay. Ngoài mặt thì hắn dùng một thái độ dửng dưng lanh nhạt vừa đủ để đói đãi với Sở Nghinh, còn liên tục ném cho cô những ý cười trào phúng.

- Xem ra em vẫn còn chút lương tâm. Nhưng mà, chuyện em khiến tôi mất mặt thì tính thế nào đây?

Có vẻ như Sở Nghinh vẫn chưa hiểu hết được ý tứ hắn đang muốn nhắc đến. Cô khiến hắn mất mặt ư? Là khi nào? Có cả chuyện này nữa sao?

- Chuyện hôm nay chỉ là sự cố không may, anh cũng xem là mất mặt sao? Nếu đã như vậy thì sao lúc đó anh lại đến cứu tôi chứ? Nếu anh thấy mất mặt thì không cần phải làm vậy.

Đúng rồi, nếu cô không hỏi như vậy thì cô cũng không nhận ra vấn đề ở đây. Không phải Ân Viêm vốn rất hận cô sao? Hắn mong cô gặp nhiều chuyện đau đớn càng nhiều càng tốt, sao vừa nãy còn liều mình bảo vệ cô chứ? Đang dùng chiêu lạc mềm buộc chặt đây sao?

Mà Ân Viêm hình như cũng không ngờ được là Sở Nghinh lại hỏi thẳng vấn đề này như vậy, hắn có vẻ cũng chưa hề nghĩ đến điều này. Hoặc là dù đã nghĩ đến rồi thì cũng không tìm được đáp án cho chính mình, đúng vậy, rốt cuộc thì tại sao ngay khoảnh khắc đó, hai chân hắn cứ vô thức lao đến phía cô, không một phút do dự mà chỉ có một suy nghĩ duy nhất là bảo vệ cô khỏi nguy hiểm trước mắt. Không phải hắn đã trăm phương ngàn kế nghĩ xem làm sao để khiến cô đau đớn nhất ư? Vừa rồi chính là một cơ hội rất tốt, vậy mà hắn lại lựa chọn từ bỏ, đây là vì sao chứ?

- Em vẫn còn nhớ mình nợ tôi là đủ rồi. Cho nên mạng của em, mọi thứ của em đều thuộc về tôi, tất cả đều do tôi quyết định, tôi muốn như thế nào thì chính là phải như vậy. Cái gì không cần hỏi thì tốt nhất đừng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.