Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 132: Đưa em về thăm nhà




Từ ngày Trương Lạc Lạc đưa vú Lương đến chăm sóc cho Thang Du trong thời gian cô ta dưỡng thai, số công việc mà vú Lương phải làm mỗi giờ tăng lên gấp đôi so với lúc bà còn ở Ân gia chăm sóc Tố Hân.

- Tố tiểu thư, cô ăn uống thế này mà để cậu chủ về nhìn thấy sẽ không hay đâu.

Vú Lương đang dọn dẹp trong nhà bếp thì phải dừng lại nửa chừng và giao công việc đang làm cho một người hầu khác để đi ra phòng khách nhắc nhở Thang Du. Bà đã quan sát cả một buổi rồi, Thang Du không những không nghe lời dặn của bác sĩ phải vận động và nghỉ ngơi đều đặn, ngồi yên một chỗ suốt mấy tiếng đồng hồ, lại còn ăn uống tùy ý, không tuân theo chế độ dinh dưỡng được kê nữa, còn vứt xả lung tung ra sàn nhà. Đây rõ ràng là cố ý làm khó cho vú Lương mà.

Đúng như mục đích của cô ta, vú Lương đã đến nhắc nhở thì Thang Du liền bắt đầu gây chuyện với bà. Cô ta vừa ăn bánh vứt vỏ vừa nói với vú Lương.

- Tôi ăn uống thế nào đến lượt vú cho ý kiến à? Hay là tại vú lười biếng, không muốn dọn dẹp? Nếu vậy thì để tôi tự mình dọn vậy, chỉ là bụng tôi hơi lớn rồi, nếu cúi xuống dọn dẹp mà để Bá về nhìn thấy, hoặc là nhị phu nhân biết được. Lúc đó không biết ai mới là người thê thảm nhất nữa.

Nhìn đống rác bày thành bãi dưới chân, vú Lương chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Từ ngày bà về đây, Thang Du đã bắt đầu nghĩ mọi cách để gây khó dễ cho bà rồi. Cô ta ra lệnh chỉ cần là công việc gì hầu hạ hay đứng trước mặt cô ta thì đều phải do đích thân vú Lương làm, nếu có người hầu nào làm thay vú nuôi sẽ bị ăn vả coi như hình phạt nhắc nhở. Vú Lương hình như cũng đoán được lí do vì sao Thang Du lại cố tình làm khó mình như vậy, có lẽ là bởi vì cô ta đang bắt đầu ghen tị với Tố Hân và ngày đêm dòm ngó vị trí của Tố Hân ở Ân gia, nên lí do đầu tiên khiến cô ta làm vậy với vú Lương cũng là vì vú Lương đã chăm sóc cho Tố Hân rất lâu rồi, còn hai là vì cô ta đang muốn thể hiện cho vú Lương thấy ai mới chính là thiếu phu nhân thật sự mà bà nên tận tâm hầu hạ.

Nhưng trên đời vú Lương ghét nhất là loại đã chấp nhận làm tiểu tam rồi mà còn không biết an phận, muốn chiếm cả vị trí chính thất nhưng thế này. Huống hồ bà còn coi Tố Hân như con gái nữa, Ân Bá giấu Tố Hân một chuyện lớn như thế này đối với Tố Hân thực sự rất bất công.

- Tố tiểu thư, tôi không biết cô đã quên lời nhắc nhở của nhị phu nhân chưa nhưng tôi cũng phải nhắc để cô nhớ. Hiện tại cô có thể nhận được mọi sự quan tâm, chăm sóc từ nhị phu nhân cũng là bởi vì cô đang dưỡng thai. Sau khi cô sinh con xong, mọi thứ sẽ phải về đúng vị trí. Tôi khuyên cô nếu có bất kỳ suy nghĩ nào khác thì nên cắt đứt kể từ bây giờ đi thì tốt hơn.

Không ngờ lại bị vú Lương trực tiếp lên mặt dạy dỗ như vậy, Thang Du thẹn quá hóa giận, có khi còn chẳng quan tâm đến việc mình đang mang thai mà hùng hổ đứng dậy ngay chỉ vì muốn nói lí với vú Lương ngay lập tức.

- Bà nói vậy là ý gì hả?

- Aaa!!!

- Du Du!

Vì tự giẫm phải vỏ xoài mình đã vứt xuống sàn nên Thang Du suýt nữa trượt ngã ngay trong chớp mắt lúc đứng dậy. Cũng may là đúng lúc Ân Bá về kịp và đỡ được cô ta nên mới không xảy ra chuyện gì, nếu không thì hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.

Khoảnh khắc thót tim đã trôi qua, Ân Bá đỡ Thang Du đứng vững qua một bên, nhưng khi nhìn xuống dưới chân mình thì mới thấy một bãi rác đúng nghĩa đang bày ra. Anh ta nhìn vú Lương vẫn ngay thẳng không thẹn với lòng, rồi lại nhìn sang Thang Du đã bị dọa cho mất mật.

- Vú Lương, vú gọi vài người qua đây dọn dẹp sạch sẽ chỗ này.

Ân Bá chỉ nói nhiêu đó rồi đưa Thang Du lên lầu ngay.

........

Vừa vào phòng và khóa cửa lại, Thang Du liền muốn nhanh chóng tránh xa Ân Bá ra, nhưng vẫn muộn hơn Ân Bá một bước. Anh ta dồn Thang Du về phía giường, đến khi ép cô ta ngồi xuống mới nắm chặt cằm của cô ta để cảnh cáo.

- Du Du, có phải tôi cho cô nhiều quá rồi nên bây giờ cô bắt đầu nổi lòng tham rồi không? Trước khi tôi đưa ra bất kỳ quyết định nào, tốt nhất cô nên nhớ rõ bổn phận hiện tại của mình chỉ có sinh con cho tôi. Có cho cô vị trí cô muốn hay không thì còn phải đợi xem đứa bé này có thực sự có tác dụng đối với tôi hay không. Còn bây giờ, đừng giở thói muốn làm bà chủ ở trước mặt tôi.

Thang Du bị anh ta bóp chặt cằm, đau đến mức nước mắt cũng chảy ra, nhưng cũng chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng, ngoan ngoãn gật đầu nghe theo.

- Em, em biết rồi.

Thấy cô ta biết nghe lời như vậy nên Ân Bá mới tạm thởi bỏ qua sự việc lần này. Sau khi anh ta bỏ tay ra rồi, vẫn để lại một lời cảnh cáo.

- An phận mà dưỡng thai cho tốt. Nếu để sảy thai ngay bây giờ, đừng nói đến vị trí thiếu phu nhân, đến cái ăn cái mặc cũng không còn nữa.

Nhìn người đàn ông lạnh lùng quay lưng rời đi, Thang Du nước mắt ngắn dài, ôm mặt còn đau mà cố nuốt hết uất ức xuống hết.

.......

Mặc dù bây giờ không thể đến công ty nữa nhưng đối với Sở Nghinh thì thiết kế thời trang đã trở thành thói quen từ lâu.

Cô ở trong phòng một mình cũng không biết làm gì nên lại bắt đầu thiết kế một chiếc váy dạ hội mới.

Đang làm nửa chừng thì Ân Viêm đột nhiên lại mở cửa đi vào. Hắn nhìn thấy Sở Nghinh đang bận rộn với chiếc váy dạ hội treo trên manocanh, tay đeo gối cắm kim, một tay cầm từng cái kim ghim vào các vị trí được chọn trên váy.

Ân Viêm đứng bên cạnh nhìn một lúc, mới thử hỏi.

- Sao đột nhiên lại vội thiết kế như vậy thế?

Sở Nghinh không dừng lại mà chỉ nhìn qua người đàn ông đứng gần đó, thật lòng trả lời.

- Không phải sắp tới là sinh nhật của Điềm Điềm sao? Tôi muốn chuẩn bị một món quà sinh nhật cho cô ấy.

- Phải rồi, Điềm Điềm đâu rồi? Vừa nãy tôi có sang phòng cô ấy nhưng dì Hoa nói cô ấy đã ra ngoài từ sớm. Cô ấy đi đâu vậy? Anh để cô ấy ra ngoài một mình không sao chứ?

Ân Viêm gật đầu một cái, trả lời từng câu hỏi của cô.

- Điềm Điềm nói muốn đến thư viện. Em yên tâm, có quản gia đi cùng nó rồi.

Sở Nghinh nghe vậy cũng yên tâm hơn. Tiếp tục bận rộn với thiết kế của mình.

Ân Viêm mới bước qua giành lại mấy thứ đồ mà Sở Nghinh đang cầm, để lên bàn rồi nắm lấy tay cô.

- Mau thay đồ đi, anh đưa em đến chỗ này.

….…

Suốt dọc đường, Ân Viêm cứ ra vẻ thần thần bí bí, không chịu tiết lộ trước đang đi đâu, khiến Sở Nghinh ngồi bên cạnh càng thêm tò mò. Cô đã hỏi hắn một câu lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rồi, nhưng câu trả lời của Ân Viêm cũng là giống nhau, hắn vẫn không muốn tiết lộ thông tin trước khi đến nơi.

- Đến rồi.

Sở Nghinh đã chợp mắt được một lúc, khi nghe Ân Viêm thông báo đã đến nơi thì cô mới mở mắt và nhìn ra từ cửa kính, không ngờ là lại đến Sở gia. Cô ngơ ngác quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh.

Ân Viêm biết cô muốn hỏi gì, hắn chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt đầy dịu dàng, trìu mến nhìn cô, hơi hất cằm về phía cổng lớn của Sở gia.

- Từ lúc chúng ta kết hôn đến giờ, anh chưa về nhà cùng em lần nào. Hôm nay đưa em về thăm nhà.

Sở Nghinh còn chưa hiểu hết được chuyện gì đang diễn ra thì hắn đã bước xuống xe trước một bước rồi mở cửa bên này cho cô.

Nhìn người đàn ông đã đợi sẵn bên cửa rồi, Sở Nghinh cũng lúng túng tự tháo dây an toàn, đưa tay đặt lên tay của Ân Viêm, lấy đà bước xuống.

Thấy con gái và con rể về nhà, Sở Bất Liên vô cùng vui mừng. Nhìn con gái được quan tâm chăm sóc thế này, người làm cha như ông cũng yên tâm rồi.

- Tiểu Nghinh, sao về nhà mà không báo trước thế này. Để ba còn dặn nhà bếp làm mấy món con thích ăn nữa.

- Ân.....

- Ba đừng trách tiểu Nghinh, là con tự quyết định đưa cô ấy về thăm nhà. Mấy hôm nay thân thể cô ấy không được khỏe, cứ nấu vài món thanh đạm được rồi.

Sở Bất Liên còn đang định chào hỏi một câu cho phải phép, không ngờ còn chưa kịp mở miệng thì Ân Viêm đã chủ động lên tiếng trước rồi. Mà lần này hắn còn thay đổi hẳn cách xưng hô nữa, như thế này chính là hoàn toàn coi Sở Nghinh là vợ của hắn rồi. Trong lòng Sở Bất Liên xúc động không thể nào diễn tả. Ông chỉ có mỗi đứa con gái này, hôm nay thấy con gái đã tìm được bến đỗ thật sự, ông cũng mãn nguyện rồi.

Cách xưng hô mới của Ân Viêm với Sở Bất Liên, đến Sở Nghinh cũng là lần đầu tiên nghe thấy. Trước đây dù hai người đã kết hôn nhưng hắn và cha cô vẫn xem nhau như quan hệ trên thương trường, những lần hắn chủ động gọi cha cô một tiếng ba cũng chỉ để khiêu khích hoặc đe dọa cô. Nhưng hôm nay không giống, cách hắn gọi ba vợ hôm nay là xuất phát từ tận đáy lòng. Cô nhìn hắn mà đôi mắt đã đỏ hoe, lồng ngực như thắt lại. Giá như khoảnh khắc êm đẹp thế này có thể kéo dài mãi thì thật tốt, nhưng cô biết cuộc sống như lúc này chẳng qua chỉ vì đứa bé, hắn đối xử dịu dàng với cô như vậy cũng chỉ vì cô sẽ sinh đứa con này cho hắn, tất cả rồi cũng sẽ kết thúc, mọi thứ sẽ trở về đúng vị trí ban đầu....

- Tiểu Nghinh, sao vậy? Mệt rồi à?

Nhận ra sắc mặt khác thường của Sở Nghinh, Ân Viêm đang nói chuyện với Sở Bất Liên mới quay qua hỏi han cô, bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ lên lưng của cô.

Sở Nghinh lúc này mới giật mình tỉnh lại từ mớ suy nghĩ lung tung của mình, gượng cười lắc đầu.

- Tôi không sao. Chỉ là đang suy nghĩ phải hoàn thành tiếp thiết kế như thế nào thôi.

Nghe cô nói vậy, Sở Bất Liên liền trách yêu.

- Con xem, con bé này đúng thật là yêu nghề đến quên mình rồi. Một khi đã muốn thiết kế gì đó thì xe tăng kéo cũng không dừng được nữa.

Ân Viêm cũng gật đầu phụ họa theo lời của ba vợ, còn quan tâm nhắc nhở Sở Nghinh.

- Điềm Điềm vốn đã rất thích em rồi, chỉ cần em có lòng thôi, quà sinh nhật em tặng nhất định nó sẽ rất thích.

Một gia đình ba người đang nói chuyện vui vẻ thì Kiều Thanh Thanh đi về.

Vừa thấy bà vào cửa, Sở Nghinh liền bắt đầu căng thẳng, là người đầu tiên đứng lên để chào bà.

- Con chào mẹ.

Nhìn Sở Nghinh đối mặt với mẹ ruột như vậy, Ân Viêm cũng đứng lên cùng cô để chào hỏi Kiều Thanh Thanh, còn nắm chặt bàn tay đang run rẩy của cô để trấn an nữa,

- Sở phu nhân.

Sở Nghinh mặc dù đang rất căng thẳng nhưng vẫn nhìn ra có gì đó không đúng. Tại sao Ân Viêm gọi Sở Bất Liên một tiếng ba rồi nhưng lại đối với Kiều Thanh Thanh khách sáo như vậy?

Dù không hài lòng với đứa con gái này của mình, nhưng Kiều Thanh Thanh trước giờ vẫn ngại đắc tội với Ân Viêm nên vẫn gật đầu đáp lễ cho phù hợp.

- Không biết phu nhân có thể cho cháu xin ít thời gian không. Chúng ta nói chuyện một lát.

Sở Nghinh và Sở Bất Liên cùng nhìn nhau một cách khó hiểu, còn chưa kịp nghĩ được gì thì Ân Viêm đã quay đầu lại, vừa ấn Sở Nghing ngồi xuống vừa nói với Sở Bất Liên.

- Ba, con gửi tiểu Nghinh ở đây, nhờ ba chăm sóc cô ấy giúp con.

Sở Bất Liên cũng gật đầu, vui vẻ đồng ý.

Thu xếp xong, Ân Viêm mới cùng Kiều Thanh Thanh đi ra ngoài.

Nhìn hai người họ đã rời khỏi phòng khách, hai cha con Sở Bất Liên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Ba, gần đây mẹ và Ân Viêm có dự án hợp tác gì à? Sao tự nhiên lại nói chuyện riêng thế này?

Sở Bất Liên cũng thấy kỳ lạ, nhưng để con gái không suy nghĩ lung tung nữa nên ông mới trấn an.

- Chắc là mấy chuyện mua cổ phiếu của mẹ con thôi. Cứ kệ đi. Con đói chưa? Hay là cha con mình ăn trước đi.

Sở Nghinh nhìn cha vẫn quan tâm mình như lúc nhỏ, cảm xúc mừng vui lẫn lộn. Cô hiểu tính cách của cha mình, nếu hôm nay nếu không phải Ân Viêm chủ động cắt bỏ khoảng cách giữa hai bên, thì ông vẫn khách sáo với hắn như trước giờ thôi. Cho nên ngay khoảnh khắc ông thấy được Ân Viêm thực sự thừa nhận cuộc hôn nhân này, trong lòng ông nhất định đã rất xúc động. Dù trước giờ, mỗi lần cô đều nằm trong phòng phẫu thuật, nhưng cô biết mỗi lần như thế này, ông đều sẽ là người đầu tiên chạy đến và chờ suốt mấy tiếng đồng hồ trước phòng phẫu thuật chỉ mong nghe được một câu cô đã bình an thôi. Những lần như vậy, có lẽ ông rất thương con, tức giận với Ân Viêm nhưng lại bất lực không thể làm được gì cho con.

- Ba, cảm ơn ba.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.