Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 102: Nhận lệnh của ai




Từ sau khi chuyện Tô Phỉ Thúy đưa thuốc phá thai cho Sở Nghinh thì mối quan hệ giữa Ân Viêm và Lý Huệ Tử vẫn chưa có cơ hội được trở lại như cũ, hình như là cũng không có cả dấu hiệu nào dịu xuống nữa.

Lý Huệ Tử đã mấy lần đến tìm con trai nhưng đều bị từ chối gặp mặt. Hôm nay bà cùng mẹ chồng đến thăm Sở Nghinh, không ngờ Ân Viêm lại chủ động muốn nói chuyện riêng với bà. Mặc dù chưa biết hắn định nói gì nhưng bà vẫn coi như đây là một cơ hội cho mình, để bà có thể nghiêm túc nói rõ nỗi lòng của mình với con trai. Cho nên vừa mới giáp mặt thì bà đã nghiêm túc mở lời trước.

- A Viêm, rốt cuộc con cũng đã chịu gặp mẹ rồi. Chuyện lần trước, mẹ thực sự không thể ngờ được.....

- Nếu mẹ đã nói không ngờ được thì lẽ ra mẹ không nên đưa Tô Phỉ Thúy đến đây nữa. Không phải lần trước con đã nói với mẹ đừng để cô ta đến gần Sở Nghinh thêm một lần nào nữa rồi sao? Rốt cuộc mẹ đang nghĩ gì, đang muốn làm gỉ vậy hả?

Thật không ngờ lí do mà con trai muốn nói chuyện riêng với mình lại là vì bà đã đưa Tô Phỉ Thúy đến đây, khiến hắn lo lắng cô ta sẽ lại làm hại người phụ nữ trong lòng hắn.

- A Viêm, con hiểu lầm rồi. Mẹ đã nhắc nhở lại tiểu Thúy, tuyệt đối sẽ không để con bé làm gì tổn hại đến mẹ con Sở Nghinh nữa đâu, con có thể đừng mãi ghi thù với con bé được không?

Nghe Lý Huệ Tử cứ hai câu lại bênh vực Tô Phỉ Thúy mà Ân Viêm vừa bực bội vừa mất kiên nhẫn, không đợi bà nói hết thì hắn đã phản bác lại ngay.

- Mẹ lấy gì đảm bảo chứ? Lòng dạ của cô ta thế nào, chắc hẳn mẹ còn rõ hơn cả con. Nếu như mẹ không muốn đón nhận Sở Nghinh và đứa bé này thì từ giờ trở đi mẹ cũng đừng đến làm phiền bọn con nữa.

Nhất thời không thể nào tiêu hóa hết được những lời giận dữ của con trai, Lý Huệ Tử trong phút chốc đã bị làm cho choáng váng đầu óc.

- A Viêm, mẹ đã nói rồi. Mẹ mong chờ đứa bé này hơn bất cứ ai khác. Chuyện lần trước hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của mẹ. Tại sao con lại không chịu hiểu vậy? Tất cả mọi việc từ trước đến giờ mẹ làm đều là vì muốn tốt cho con, mẹ làm tất cả đều để trải đường cho con giành lấy vị trí thừa kế Ân gia, nếu mẹ có lòng nào khác thì sớm đã không đấu đá tranh giành với mấy kẻ trên dưới Ân gia nữa, sớm an phận thủ thường không phải là tốt hơn ư?

Ân Viêm cố gắng kìm chế cảm xúc kích động hiện giờ của mình lại, vạch rõ mọi suy nghĩ với bà.

- Mẹ, đứa bé đúng là có thể giúp con ngồi vững ở vị trí hiện tại. Nhưng con muốn mẹ nhớ thật kỹ điều này, con cần đứa bé này không phải vì nó có thể giúp con giành vị trí thừa kế, mà chỉ đơn giản vì nó là con của con, là con của Sở Nghinh thôi.

- Còn nữa.

Hắn nói một tràng dài không nghỉ, cũng không để Lý Huệ Tử có cơ hội nói chen vào.

- Chuyện hôm nay chắc không phải chỉ là ngẫu nhiên đâu nhỉ? Sao đột ngột bà nội lại đến mà không báo trước với con một tiếng. Chắc là mẹ biết rõ Sở Nghinh vẫn luôn muốn li hôn với con, mẹ cũng rất muốn chuyện đó xảy ra nhưng mẹ không có cách nào làm được hoặc thay đổi suy nghĩ của con, cho nên mẹ mới mượn tay của bà nội để bà nội ép con li hôn với Sở Nghinh.

Giống như chột dạ nên vừa bị Ân Viêm hỏi tới thì Lý Huệ Tử nhất thời không biết nên phản biện như thế nào, ấp úng không thành câu.

- A Viêm, con nghĩ nhiều rồi, mẹ cũng không ngờ bà nội lại đột ngột đến Thượng Hải, lúc mẹ nhận được thông báo thì đã không kịp chuẩn bị gì cả. Sao con lại không thể tin lời mẹ nói vậy? Nếu mẹ muốn làm hại Sở Nghinh thì có rất nhiều cách, cần gì kinh động đến phía Ân gia ở Bắc Kinh chứ.

Vốn chỉ muốn làm rõ chuyện Ân lão thái phu nhân đột ngột đến Đế Cư liệu có liên quan đến Lý Huệ Tử hay không, nếu bà đã dám khẳng định chắc nịch như vậy thì Ân Viêm cũng không còn lí do gì để tiếp tục chỉ mũi nghi hoặc về phía bà nữa. Nhưng riêng đối với việc bà vẫn còn dẫn theo Tô Phỉ Thúy khi đến gặp Sở Nghinh, dù có là lí do gì nữa thì hắn cũng không thể bỏ qua được.

- Mẹ, con hiểu rồi. Mẹ trở về trước đi.

Hắn không nói rõ suy nghĩ của mình, chỉ đáp lại bằng một câu ngắn gọn để tạm gạt bỏ chuyện này sang một bên trước.

Thấy thái độ của hắn như vậy, Lý Huệ Tử có nán lại thêm nữa thì cũng không nói rõ ràng được gì, bà lưỡng lự một lúc rồi cũng quyết định đi trước. Bà vừa ra đến cửa thì đúng lúc Châu Vũ cũng đang đi vào.

- Lão phu nhân!

Châu Vũ cung kính cúi chào bà một cái, cũng thấy bà đi thẳng ra phía hành lang, cậu ta bước nhanh tới báo tin cho Ân Viêm.

- Ân tiên sinh, đã hỏi được rồi. Cô ta nhận lệnh của Phong thiếu làm việc này.

Không ngờ lại phải nghe đến cái tên Phong Dực trong chuyện này. Vừa nghe xong thì Ân Viêm đã không kìm nén được cơn phẫn nộ, hai tay hắn vô thức nắm chặt thành quyền, vì tức giận mà hai vai cũng run lên từng đợt, nghiến chặt răng đè nén cảm xúc kích động xuống thấp nhất có thể.

- Đã xác nhận rồi? Chắc chắn chứ?

Người hầu ở Đế Cư tự ý cho Sở Nghinh dùng thuốc an thần hóa ra lại là làm theo lệnh của Phong Dực, chuyện này chưa nói đến Ân Viêm sẽ có cảm nhận thế nào, ngay cả Châu Vũ cũng không muốn tin vào kết quả vừa nhận được. Mối quan hệ giữa bọn họ tốt như vậy, giao tình hơn hai mươi năm, nay lại xảy ra chuyện như thế này, sau này liệu còn có thể như trước nữa hay không thì không có gì đảm bảo cả.

Biết Ân Viêm sẽ không thể chấp nhận được thông tin này, mặc dù có chút khó xử nhưng Châu Vũ vẫn phải làm đúng bổn phận của mình, đính chính lại thông tin cho hắn nghe rõ hơn.

- Tiên sinh, đã xác nhận rồi. Đúng là gần đây cô ta có qua lại ở chỗ của Phong thiếu, chúng tôi còn tra ra được tài khoản của cô ta đồng thời nhận được một số tiền khá lớn chỉ trong vòng vài ngày, nguồn tài khoản đúng là chỗ của Phong thiếu.

Ân Viêm đột nhiên không còn phản ứng gì nữa, ngược lại vô cùng thản nhiên như đang nghe một câu chuyện chẳng liên quan nhiều đến mình.

- Bây giờ cô ta đang ở đâu?

Châu Vũ giữ nguyên tư thế nghiêm chỉnh báo cáo lại tình hình.

- Vẫn còn quỳ bên ngoài cầu xin ngài cho một cơ hội ở lại Đế Cư, lấy công chuộc tội.

Trong tình huống như thế này thì tám đến chín phần là Ân Viêm sẽ ra lệnh đuổi thẳng người hầu kia ra khỏi cửa, nhưng giây tiếp theo hắn thật sự cho Châu Vũ một bất ngờ không thể lí giải nỗi.

- Để cô ta tiếp tục ở lại.

Nói xong một câu, Ân Viêm im lặng một lúc sau mới phất tay bảo Châu Vũ lui ra trước.

Lửa giận trong người hắn không những chưa giảm xuống mà càng lúc càng bùng lên dữ dội hơn nữa. Bàn tay siết chặt thành quyền, làm nổi lên từng sợi gân xanh rõ mồn một. Hắn dồn hết lực vào nắm tay, đấm thật mạnh vào tấm kính cửa sổ trước mặt, hai hàm răng cắn chặt vào nhau tạo thành âm thanh ken két lạnh thấu xương.

….……

Tay chân bị khóa bằng còng sắt suốt mấy ngày liền, lại còn vì cố gắng giãy giụa nên cổ tay cổ chân của Sở Nghinh đều đã in rõ một đường máu bầm, có cả vết rách da nữa. Vốn dĩ cô cũng không quan tâm được nhiều thứ chi tiết nhỏ nhặt như vậy, thế nhưng Ân lão thái phu nhân lại cực kỳ bận tâm, cho nên bà mới tự tay bôi thuốc cho Sở Nghinh.

- Nha đầu ngốc này, cháu xem chịu thiệt thòi đến vậy mà lại không nói với bà một tiếng nào. Sao mỗi lần bà hỏi đến cháu cứ bảo mình đang rất khỏe chứ. Thật là, bắt cháu theo A Viêm đúng là thiệt thòi cho cháu rồi.

Ân lão thái phu nhân vừa bôi thuốc quanh cổ tay cho Sở Nghinh vừa lẩm bẩm oán than, vừa trách bản thân vừa trách tội đứa cháu trai ngông cuồng của mình.

- Đều tại thằng nhóc không hiểu chuyện kia. Bà nội cũng có một phần trách nhiệm. Nhớ trước kia cháu từng làm loạn lên đòi li hôn trước mặt bà, lúc đó bà cứ cho là cháu trẻ con giận dỗi, nếu bà chịu nghe cháu nói sớm hơn thì đã….Tiểu Nghinh, bà nội có lỗi với cháu….

- Bà nội, bà đừng nói như vậy, sao cháu có thể trách bà được.

Sở Nghinh thực sự không thể chịu đựng được vẻ mặt đau buồn lại khó xử của bà lão. Mặc dù bà không phải bà nội của cô nhưng đối với cô, bà sớm đã trở thành người thân. Cho nên cô càng không thể để bà bận lòng vì chuyện giữa cô với Ân Viêm.

- Tiểu Nghinh, nếu cháu thực sự không thể tiếp tục chung sống với A Viêm nữa. Bà nội nhất định sẽ làm chủ cho cháu, để cháu li hôn với nó. Cho dù nó là cháu nội bà kỳ vọng nhất, nhưng bà không cho phép nó tiếp tục làm những chuyện hồ đồ thế này nữa.

Ý tứ của Ân lão thái phu nhân đã hiện rõ trên mặt chữ rồi, bà đang hứa với Sở Nghinh sẽ giúp cô li hôn với Ân Viêm. Đây đúng là điều mà có nằm mơ cô cũng mong muốn, nhưng không phải là như lúc trước dựa vào lão thái phu nhân nữa, lúc trước do cô không hiểu lòng người, nhưng bây giờ đã khác, cô không muốn bà bị kẹt giữa cô và Ân Viêm, vì dù sao đi nữa hắn cũng là cháu nội mà bà yêu thương từ nhỏ đến lớn, để có thể đưa ra được quyết định như thế này thì chắc hẳn bà đã đắn đo rất lâu.

- Bà nội, thực ra chuyện giữa cháu và Ân Viêm cũng không phức tạp đến mức như bà nghĩ đâu ạ. Chuyện này bọn cháu có thể tự giải quyết được, bà đừng vì chuyện của bọn cháu mà phiền lòng mãi nữa nhé.

Đã ở cái tuổi gần đất xa trời này rồi nên con mắt nhìn đời của Ân lão thái phu nhân đương nhiên phải rất tinh tường, vài ba câu lấp liếm cho qua chuyện của Sở Nghinh sao có thể che giấu được bà chứ, chỉ là bà không nỡ vạch trần cô ngay mà thôi.

Thuốc đã bôi xong, lão thái phu nhân nhẹ nhàng nắm lấy tay của Sở Nghinh, một bàn tay khác thì vuốt mái tóc đen mượt của cô.

- Tiểu Nghinh, bà không biết có nên nói điều này không, nhưng coi như bà nội đang xin cháu được không? Tiểu Nghinh, bà biết cháu không thể chấp nhận được những việc mà A Viêm đã gây ra cho cháu. Nhưng đứa bé này....

- Đứa bé này dù thế nào đi nữa cũng vô tội mà, nó là huyết mạch của Ân gia, chắc là cháu cũng hiểu bà không thể bỏ mặc sự sống chết của nó được. Hơn nữa, nó cũng là con của cháu mà, dù A Viêm có đáng giận thế nào thì đứa bé cũng không nên gánh chịu hậu quả thay cha của nó được.

Quả nhiên đúng như suy nghĩ của Sở Nghinh, Ân lão thái phu nhân sao có thể không quan tâm đến con cháu của Ân gia được chứ, điều này cô hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng nếu như bà biết đứa cháu chắt mà bà đang ra sức bảo vệ lại không có quan hệ gì với Ân gia thì liệu bà có chịu đựng nổi đả kích lớn như vậy không, mà cô càng không thể để bà đau lòng như vậy, lại cũng không thể lừa dối bà được, chẳng lẽ cô lại đưa cho bà một đứa chắt không có quan hệ máu mủ sao?

..........

Một kẻ đào hoa như Phong Dực thì dù là đi đâu cũng không thể thiếu phụ nữ tay ôm tay ấp được, anh ta đang bơi dưới hồ nhưng trên bờ đã có đến ba mỹ nhân thân hình nóng bỏng ăn mặc thiếu vải cùng đem lại niềm vui.

Tiếng cười lẳng lơ câu dẫn của những cô gái hòa cùng những câu trêu chọc không chút kiêng dè của Phong Dực làm cho cả khu vực hồ bơi ngoài trời này cũng phải mang màu sắc dâm mị.

- Phong thiếu, Ân tiên sinh đến tìm anh.

Thuộc hạ thông báo còn chưa dứt lời thì Ân Viêm đã đi tới nơi rồi.

Nghe tin Ân Viêm đến tìm mình, Phong Dực liền đi lên bờ, đón lấy khăn lông một cô gái đưa cho, dáng vẻ lười biếng khoác qua bờ vai săn chắc nam tính.

- Đúng là mặt trời mọc đằng tay đấy, hôm nay cậu lại có hứng thú đến chỗ này của tớ à?

Bốp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.