Vào trong phòng, Lãnh Hàn đặt cô nằm xuống giường, chống tay sang hai bên, bốn mắt vẫn nhìn nhau. Dù đây là chuyện sinh lí bình thường nhưng với tình trạng hiện tại của cô, cô vẫn chưa bình phục hoàn toàn. Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, cô có chút xấu hổ, nhưng cũng không thể cưỡng ép bản thân. Đột nhiên anh ôm chầm lấy cô lên tiếng.
“Em không cần ép bản thân vì anh đâu.”
Tử Đằng nghe được những lời ấm áp này mà không khỏi cảm động, anh vậy mà lại quan tâm đến suy nghĩ của cô. Biết cô còn mệt nhưng vẫn không muốn ép cô làm những chuyện này. Lãnh Hàn nhìn cô có chút khổ sở mà không dám làm liều. Cô giống như một con búp bê sứ, chỉ cần tác động quá nhiều lần thì nó sẽ vỡ. Và bây giờ cũng vậy, anh vẫn nén dục vọng trong người để không phiền nhiễu đến cô. Tử Đằng liền ôm lấy anh, nói lời nhỏ nhẹ.
“Em xin lỗi, hiện tại thể trạng của em vẫn chưa ổn định nên...”
“Em không cần xin lỗi. Nghỉ ngơi đi, anh đi tắm một lát.”
Nói rồi, Lãnh Hàn vuốt lấy mái tóc dài của cô, hôn nhẹ lên trán, rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường. Anh ngay ngắn đáp chăn để cô có thể yên tâm nghỉ ngơi, còn bản thân đi vào tắm nước lạnh. Tử Đằng nằm trên giường, nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm thì cũng đã hiểu. Cảm thấy khá tội lỗi cho Lãnh Hàn, nhưng tối hôm qua đã đủ kiệt sức lắm rồi, còn làm nữa cô sẽ không giường được mất. Lát sau, cô đã liu diu thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Lãnh Hàn bước ra khỏi nhà tắm, trên người mặc chiếc áo choàng tắm bông. Anh đã phải khổ sở để tắm nước lạnh, vậy mà cô ở ngoài này ngủ một cách ngon lành. Nhưng vì thương cô, anh cũng chẳng trách móc gì. Nằm xuống ngay bên cạnh, Lãnh Hàn ôm cô vào lòng ngủ.
Vài ngày sau đó, Lãnh Hàn vẫn cứ ở nhà với cô. Hai người vẫn cứ quấn lấy nhau mọi lúc mọi nơi. Cuộc sống của mỗi người đều trở nên cái gì đó ấm áp hơn. Cho tới một ngày, hai người đang ngồi ngoài hậu viên, Tử Đắng quyết định sẽ trở lại Phong thị vào đầu tuần tới.
“Hàn, em nghĩ tuần sau nên trở lại Phong thị làm việc.”
“Sao vậy, em thấy không thoải mái sao.” – Lãnh Hàn lo lắng nhìn cô
Tử Đằng lắc đầu mà trả lời. Tuy là ở Phong thị đã có anh, nhưng một mình anh thì không thể lo hết mọi việc được nên cô cần phải quay lại.
“Không có gì. Chỉ là đột nhiên em nghỉ phép như thế này thì mọi người lại bàn tán lên mất. Tuy em không để tâm người khác chỉ trỏ nhưng một mình anh ở Phong thị làm việc, em thấy anh cần thư kí quay trở lại.”
Thì ra cô đang lo lắng điều này. Lãnh Hàn đã cho cô nghỉ phép đến khi cô bình phục hoàn toàn, anh cũng biết tính cô không thích dựa vào người khác. Nếu đã vậy thì anh sẽ cho cô quay lại.
“Được thôi. Anh sẽ cho em quay trở lại. Nhưng với một điều kiện”
“Điều kiện gì…”
Tử Đằng ngơ ngác nhìn anh. Anh là đang muốn làm chuyện gì nữa đây.
“Anh sẽ cho người chuyển bàn làm việc của em vào phòng anh, em phải để anh giám sát.”
Cô nghe xong mà không tin vào tai mình, anh là muốn lộ chuyện hai người đang hẹn hò hay sao.
“Phong Lãnh Hàn, anh làm vậy là muốn mọi người biết chuyện của chúng ta sao. Không được, không được, anh không được làm thế.”
Cô quyết liệt phản đối, như vậy là quá khoa trương rồi. Lãnh Hàn có chút bực dọc nói với cô.
“Không chuyển vào văn phòng anh, thế thì những nhân viên nam ở bộ khác vẫn cứ tới phiền em hay sao.”
Anh đã quan sát và biết hết rồi. Bọn họ chỉ lợi dụng chuyện đưa tài liệu cho cô chỉ để muốn ngắm nhìn cô một chút, làm anh như sắp tức điên đến nơi rồi mà. Phải nói sức hút của cô đi đâu cũng thu hút được mà. Tử Đằng nhìn vẻ mặt giận dỗi trẻ con này của anh mà còn phải ngạc nhiên, không tin đây là vị tổng tài của Phong thị đó nha. Cô quay ra trêu chọc.
“Anh…ghen rồi phải không.”
“Anh ghen cái gì.”
Lãnh Hàn giận dỗi nhìn thẳng vào cô, thì cứ tính là anh ghen đi nhưng để người khác nhòm ngó bạn gái anh, anh không thích. Nhìn vẻ mặt này của anh, nếu để nhân viên biết được thì hình ảnh của anh bị sụp đổ hoàn toàn. Đến nỗi cô muốn cười mà cũng phải nén lại.
“Được thôi, anh muốn làm gì thì làm. Anh là cấp trên nên em không cãi lại được.”
Thôi được rồi, cô chịu thua, cái tính bà đạo này thật không chịu được mà. Lãnh Hàn nhìn cô nở nụ cười ranh mãnh, nhận thấy có điều không ổn, Tử Đằng đẩy xa anh ra.
“Anh cười gì ghê vậy, đây là ban ngày đó nha, em cấm anh làm càn.”
Lãnh Hàn không nói gì, cúi xuống hôn lấy đôi môi của của cô. Cô vừa nhắc nhở xong mà, anh là lợi dụng không vậy. Giữ chặt gáy, thành công tách hàm răng của cô, lưỡi anh càn quét bên trong miệng của Tử Đằng. Cô không thể chống cự được sức hút này, chỉ có thể níu chặt lấy áo của anh. Cho tới khi cô hết dưỡng khí, anh mới buông cô ra. Tử Đằng có chút tức giận, đánh mạnh vào hông của anh.
“Anh…đồ lợi dụng…”
Cô quay sang chỗ khác giận dỗi, không nghĩ anh lại chớp thời cơ như vậy. Lãnh Hàn lại phải quay sang dỗ cô nữa rồi.