Ở đây cũng khiến cô thấy buồn chán, đang định quay người đi thì người nào đó xuất hiện. Tử Đằng vừa quay người lại, là Phong Lãnh Hàn. Không nghĩ là anh cũng có mặt tại đám tang của cha cô. Anh chào hỏi một hồi rồi thắp cây nhan cho cha cô, quay ra nói chuyện riêng.
"Tử Đằng, cô thế nào rồi."
"Cảm ơn Phong Tổng đã quan tâm, tôi cũng đã lạc quan hơn nhiều rồi."
Tử Đằng nhanh chóng đáp lại, không nghĩ anh lại đặc biệt quan tâm cô đến vậy. Còn Lãnh Hàn thấy tinh thần của cô đi lên như vậy cũng thấy vui vẻ hơn một chút. Anh còn tưởng bây giờ vô còn suy sụp hơn, nhưng tình trạng hiện tại lại không cho phép. Lát sau, Tử Đằng ra sân sau, anh cũng đi theo sau đó. Thấy anh đi đằng sau mà cô lại không cảm thấy phiền toái, mà còn thấy thoải mái. Tử Đằng dừng lại, anh cũng dừng.
"Phong tổng, anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao. "
Lãnh Hàn đứng yên nhìn cô. Một cô gái phải chịu cảnh cha mình vừa mới mất mà có thể đứng vững như thế, trong lòng anh lại thấu hiểu. Bề ngoài có thể kiên cường nhưng bên trong cô bây giờ rất bất ổn. Thật lạ khi anh lại theo cô ra tới tận đây, mặc cho cô vẫn cứ lơ anh.
"Thư kí Kim, giờ cô định làm gì tiếp.".
Giờ cô lại nhìn anh, Lãnh Hàn hỏi vậy là có ý gì. Trong lòng cô rất bối rối. Dù gì bây giờ cũng đã mang họ Kim, không thể trở về Chu gia. Cô định rời khỏi nơi này sau khi xong việc. Nhưng có chút gì đó không nỡ, là vì anh sao. Anh vẫn cứ luôn quan tâm cô, rốt cuộc này cảm giác kì lạ này là sao.
"Tôi cũng không rõ nữa…"
Lời nói của cô rất khó để có thể nói ra, rằng cô không hề muốn rời nơi này vì anh. Nhưng nếu làm vậy thì sẽ lại bước vào vết đổ lần hai. Lãnh Hàn trông cô rất lưỡng lự, không lẽ cô định rời nơi này sao. Không thể được, điều đó anh không cho phép xảy ra.
"Vậy em có định ở lại Phong thị không…"
Tử Đằng sững người nhìn Phong Lãnh Hàn, anh đang định níu kéo cô ở lại sao. Anh lại nói tiếp.
"Nỗi khổ của em, tôi hoàn toàn hiểu. Từ bây giờ hãy sống vì bản thân, đừng vì những chuyện quá khứ mà ảnh hưởng đến tương lai. Những thứ mất đi, sẽ có thứ khác bù lại. Tài năng có khi quá hoàn hảo, nhưng hoàn hảo quá sẽ có khó khăn…"
Anh nói ra những lời này cũng vì bản thân cô. Dù xuất hiện khá muộn trong cuộc đời của Tử Đằng nhưng phần nào cũng đã bù đắp được quá khứ tàn nhẫn đấy. Cô cười nhẹ nhìn anh, cũng là lần đầu cô cười trước mặt anh.
"Được, tôi đồng ý ở lại Phong thị…"
Nếu anh mong cô ở lại như vậy thì không còn cách nào từ chối cả. Lần thứ hai anh an ủi cô. Từ lâu, Tử Đằng chưa nghe lời an ủi của ai mà có thể ấm lòng đến vậy. Cho dù anh không yêu cô cũng được, cô sẽ can tâm ở lại Phong Thị. Kéo được cô ở lại, anh mỉm cười với cô. Lâu rồi anh không có cười trước mặt ai. Hai cây đá này, cuối cùng vì nhau mà mỉm cười. Một người sống trong cô độc, một người sống trong sự lạnh lẽo, họ cũng đã sưởi ấm cho nhau.
Cô cũng đã xem qua điều tra mà Giang Nguyên đã gửi cho cô. Anh cũng giống cô, đều là những người bị bỏ thuốc. Sự việc đã bị xáo trộn. Cô tới phòng anh, còn cô gái được hẹn trước lại tới phòng của Hữu Trác. Nhưng cũng vì vậy mà cả hai đều được cứu. Cô cũng chẳng có gì trách anh cả.