Thượng Thành bây giờ mới bước ra. Vì phải phái người tới cục cảnh sát đưa Hữu Trác tới nên cũng tốn tí thời gian. Thượng Thành là lão đại của Hắc sư nên họ cũng không dám kinh động gì. Thủ hạ của Thượng Thành đưa Hữu Trác ném ra trước mặt Ngọc Diễm không thương tiếc, bà ta vừa thấy ông ta lôi thôi lếch thếch không ra gì có
chút sợ hãi. Thượng Thành lạnh lùng nói.
"Vài tiếng trước, ông ta vừa bị cảnh sát chống tham nhũng bắt được khi đang xuất ngoại. Bà cùng ông ta từ 20 năm trước đã lập kế hoạch bắt cóc Tử Đằng sau đó cho người gây tai nạn cho mẹ cậu ấy. Còn định giết người để diệt khẩu nhưng không ngờ Lam gia đã nhanh chân cứu cậu ấy ra."
"Tôi cũng đã nhờ người xét nghiệm mẫu độc trong ly rượu. Nó trùng khớp với loại độc trong tách trà chiều mà Chu tổng đã uống chiều nay. Nó xuất phát từ biệt thự chính Chu gia, vị phu nhân này có thể cho mọi người ở đây một lời giải thích không."
Lam Bạch liền lấy bản báo cáo xét nghiệm cách đây vài giờ. Trong biệt thự chính Chu gia ngoài mấy người hầu ra thì chỉ có Chu Cảnh Lâm và Ngọc Diễm sống. Mà bây giờ loại độc này lại xuất hiện ở đây thì chứng tỏ Ngọc Diễm là người đang giữ lấy nó. Ngọc Diễm vẫn giả bộ ngu ngơ không biết gì để chối tội.
"Độc gì, sao tôi lại có thể hại ông ấy được. Tôi lấy thứ gì để hạ độc ông ấy."
"Bà còn chối được. Vậy thì hãy để nhưng người ở đây lục soát đồ đạc cá nhân của bà."
Ngọc Diễm lại chột dạ, không lẽ Thượng Thành đã phát hiện được gì. Vài giây trước, Nhật Minh đã phát hiện được Ngọc Diễm từ lúc bắt đầu bữa tiệc luôn cầm khư khư cái túi xách, không hề rời nó dù chỉ là một chút. Thấy được điểm đáng nghi, anh liền báo lại với lão đại. Nếu như đúng với suy đoán của anh thì bên trong chắc chắn sẽ có thuốc độc. Chỉ cần cho người lục soát đồ cá nhân chắc chắn sẽ tìm thấy, loại thuốc độc mà bà ta đã cho cha của Tử Đằng uống.
Lát sau, màn hình trên sân khấu chính chiếu thứ gì đó. Là Ngọc Diễm cùng Hữu Trác đang ở trong khách sạn cách đây vài ngày. Mà không chỉ dừng ở đó, bà ta còn chuyển khoản đều đều sang cho ông ta. Ngọc Diễm đã chuyển tài sản của Chu gia sang cho Hữu Trác, đợi sau khi xong chuyện sẽ cao chạy xa bay.
Cảm thấy mọi chuyện đã bị vạch trần, bà ta cười lớn một cách đáng sợ, trợn hai con mắt nhìn Tử Đằng cười khoái trá.
"Hahaha…Chu Tử Đằng, mày nói đúng lắm. Phải, là tao hạ độc lão già đó. Và cũng chính tao và lão Hữu kia lên kế hoạch để bắt cóc mày và gây tai nạn cho mẹ mày trên đường giao dịch. Để tao nói cho mày biết, nếu không phải do con mẹ mày chen chân vào chuyện của tao thì con đó đã không chết thảm như vậy. Lần đầu tao gặp Chu Cảnh Lâm thì tao đã xác định một mình ông ấy. Nhưng mẹ mày thì sao, chen vào rồi đã vậy còn sinh ra đứa nghiệt chủng như mày. Còn ông ta sau khi đưa tao về đây cũng không thèm nhìn tao một cách, nên tao hận ông ta…."
"Thượng Thành, cho mình mượn “nó” một chút."
Mặc cho bà ta đang nói gì, cô chỉ nói để Thượng Thành đủ nghe. Anh đang biết cô đang định mượn thứ gì, liền đưa cho cô một khẩu súng. Tử Đằng nhận lấy hướng về bà ta mà nhắm chuẩn xác, sượt đường đạn qua mặt bà ta. Nghe thấy tiếng nổ súng, lát sau trên mặt Ngọc Diễm có máu chảy ra, cuối cùng bà ta cũng chịu im. Mọi người trong hội trường đều mất hồn vì phát súng đột ngột này của cô. Tử Đằng bắn thêm vài phát nữa cho đến lúc hết đạn, cũng chỉ sượt qua vài chỗ trên người của Ngọc Diễm. Súng hết đạn, cô lại trả cho Thượng Thành, nhìn bà ta một cách lạnh lùng.
"Bà muốn nói ai thì nói, nhưng đừng có sỉ nhục cha mẹ tôi."