Editor: Wave Literature
Trảo Căn Bảo cũng không biết rõ âm mưu Tây Hồng Thị nói là cái gì lắm?
Đây nhất định là nhiệm vụ kỳ ngộ, mình chỉ cần đi theo hướng dẫn của nhiệm vụ, khẳng định có thể tạo ra càng nhiều nội dung và phần thưởng tốt hơn.
Thật ra bản thân Tây Hồng Thị không có hứng thú gì với âm mưu của đám tiểu yêu tinh, bọn họ làm bất cứ chuyện gì, đối với loại người như anh ta đều không hề quan hệ, anh ta chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi phạm vi của tiểu yêu tinh, chỉ sợ nơi ẩn nấp đã không thể trở về được, mình cần phải tìm một nơi mới làm căn cứ và cứ điểm cho mình, vương quốc còn đang phát lệnh truy nã trứ anh ta, mà đế quốc bên kia, Tây Hồng Thị càng không thể đi qua.
Trải qua nghỉ ngơi đơn giản, Tây Hồng Thị mang theo Trảo Căn Bảo một lần nữa rời khỏi nhà gỗ, tiếp tục xuất phát về phía rừng rậm.
Trảo Căn Bảo có chút khó xử nghĩ, có lẽ mấy ngày tiếp theo đều không thể nào bình thường logout đi ngủ, kiếp sống đào vong vô cùng gấp gáp, nếu cứ logout đi ngủ giống như trước kia, rất có khả năng mình sẽ liên lụy đến Tây Hồng Thị, khiến cho nhiệm vụ kỳ ngộ thất bại.
Cái trò chơi này thực sự gan đấy, Trảo Căn Bảo nghĩ như vậy.
Trong lúc Trảo Căn Bảo dự định bạo gan làm xong nhiệm vụ kỳ ngộ, người chơi thành phố tự do Duy Đa Lợi Á đã đi ra từ cổng vận chuyển ở chỗ công tước Ước Khắc, sau đó bắt đầu xây dựng cứ điểm của bọn họ.
Trong pháo đài Ước Khắc.
Lính canh phòng đang tuần tra xung quanh lãnh địa, mà rất nhanh bọn họ liền phát hiện có chút khác thường, bên trong một mảnh rừng cây không phải quá tươi tốt xuất hiện một ít nhóm người với chữ màu xanh cổ quái trên đỉnh đầu, bọn họ cầm công cụ thô ráp chặt cây cối, còn có đào xới mấy thứ như đất đá. Lính canh phòng biết khẳng định chuyện này không giống bình thường, hắn ta trực tiếp đi qua, muốn dò hỏi những đám người cổ quái đó đang làm cái gì.
Những tên kia nhìn thấy hắn mang theo quân đội tới, có điều bọn chúng cũng không chạy trốn, hoặc là chủ động nói cái gì, mà là lộ ra ánh mắt kỳ quái, chờ mong, cùng với do dự.
Lính canh phòng càng thêm cảnh giác, nếu như là thôn dân xung quanh, thấy đội tuần tra của công tước Ước Khắc tới nhất định sẽ chủ động chào hỏi, đồng thời giải thích xem mình đang làm cái gì.
Chặt cây trong lãnh địa công tước Ước Khắc mặc dù không bị cấm trên mặt pháp luật, nhưng đây chính là lãnh địa tư nhân của công tước Ước Khắc, ở chỗ này làm chuyện như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp, nếu như bị bắt lại, đó chính là phải bắt vào ngục giam.
"Các người ở chỗ này làm gì?"
Tên lính canh phòng kia lớn tiếng chất vấn những người trước mắt, có điều những người này cũng không trả lời trước, mà là sau một hồi thì thầm bàn bạc, đề cử một người làm đại diện cho bọn họ, mà tên lính canh phòng kia phát hiện vẻ mặt của bọn họ vô cùng hưng phấn, trong đó cũng nghe được một ít đối thoại giống như "Kỳ ngộ, rốt cuộc đã tới", "Để cho tôi tới giao thiệp đi, khả năng cảm nhận của tôi tương đối mạnh."" tôi là diễn tinh" vân vân, nói thật, hắn ta hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Người được đề cử ra giao thiệp rất nhanh liền đi tới chỗ lính canh phòng, dùng giọng điệu vô cùng thành thật nói, "Chúng tôi ở chỗ này chặt cây xây dựng cứ điểm của chúng tôi, xin hỏi các người là người của công tước Ước Khắc sao?"
Tên lính canh phòng kia ngây ra một lúc, xây dựng cứ điểm? Cứ điểm gì?
Vẻ mặt hắn ta ngơ ngác, sau đó tay cầm chuôi kiếm, trên mặt lộ ra biểu tình hung thần ác sát, chất vấn những người chơi trước mắt:
"Các người đang xây dựng cứ điểm gì? Nơi này chính là lãnh địa tư nhân của công tước Ước Khắc, không có chuyện gì thì các người nhanh rời khỏi đây đi, bằng không bị những lính canh phòng khác bắt được nhất định mấy người sẽ phải chết, hôm nay tâm trạng tôi không tồi, không muốn phát sinh xung đột gì với mấy người, nếu lại không đi, các người sẽ không được sống tử tế đâu."
Những người chơi này lại thì thầm nói một trận, sau đó nhân viên được đề cử đi ra giao thiệp liền nói với lính canh phòng trước mặt:
"Anh nhìn qua giống như người tốt, không nên thông đồng làm bậy với đại ác nhân như công tước Ước Khắc làm bậy, nhanh gia nhập vào thành phố tự do Duy Đa Lợi Á đi? Yên tâm, bất kể là anh có bao nhiêu khó khăn, chúng tôi đều sẽ hỗ trợ anh!"
Người chơi kia vừa mới nói xong, tên lính canh phòng liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Sau đó hắn rút vũ khí của mình ra nói với mấy người lính xung quanh:
"Mau bắt bọn chúng lại! Những người này là người của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, bắt bọn họ về thẩm vấn đi."
Những người chơi đó nhìn thấy lính canh phòng rút vũ khí ra, tất cả đều có biểu tình kinh ngạc, ngay sau đó đã chuẩn bị chiến đấu, thế nhưng khi anh ta nghe thấy muốn bắt bọn họ lại trở về thẩm vấn, mỗi người đều lộ ra nụ cười hiểu ý, thậm chí còn có một chút hưng phấn, bọn họ lập tức ném công cụ chặt cây trong tay xuống đất.
Thậm chí còn có người gấp gáp tự trói mình lại, sau đó quay sang phía bọn họ hô lớn: "Mau mau, tôi đã trói kỹ rồi, mau mang tôi đi đi!"
Lính canh phòng không biết những người trước mắt bị bệnh gì, mặc kệ tinh thần bọn họ có khác thường hay không đều không thể buông tha bọn họ, hắn và đội viên của mình trói đám người chơi lại, sau đó mang về pháo đài Ước Khắc.
Sau khi công tước Ước Khắc nghe thấy chuyện này, cả người đều ngây ngẩn, ông ta vừa mới rời giường, kết quả liền có người báo cáo với ông ta, người của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á đã đến lãnh địa tư nhân của ông ta.
"Đợi đã, bọn họ làm sao để đến được đây, vậy mà không hề có bất kỳ báo động trước nào."
Công tước Ước Khác chất vấn trợ thủ bên cạnh, mà trợ thủ kia rất bình tĩnh nói:
"Chắc là giả vờ làm nhóm buôn bán gì đó trà trộn vào, đoạn thời gian trước có rất nhiều nhóm buôn tới đây, nhưng công tước đại nhân yên tâm, nội gian của chúng ta ở trấn Thiểm Kim đã sớm gửi tin tức cho chúng ta, ngay ngày hôm qua, còn có rất nhiều người Duy Đa Lợi Á ở trấn Thiểm Kim, bọn họ không thể nào đi tới lãnh địa của chúng ta nhanh như vậy được, cho nên hẳn là những người xuất hiện này không quá nhiều, rất có thể chỉ là tới tìm hiểu tình báo một chút mà thôi, mong công tước đại nhân không cần khẩn trương."
Công tước Ước Khắc nghe trợ thủ nói xong liền gật đầu, quả thật giống như anh ta nói, trấn Thiểm Kim còn một số lượng lớn người của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, bọn họ không thể nào đi đến pháo đài của mình nhanh vậy được, trừ phi bọn họ biết bay.
Nếu không có gì quá đáng sợ, như vậy công tước cũng yên lòng.
Ông ta đi tới ngục giam, tới thẩm vấn nhóm người do thám bị bắt lại của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á.
Mấy người của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á bị bắt lại đang hưng phấn bị trói vào một cây cột, trên người của bọn họ bị roi và bàn ủi này nọ tạo ra rất nhiều vết thương, nhưng bọn họ không hề có vẻ sợ hãi hay đau đớn gì, đám canh ngục bên cạnh nhìn đều có chút khó hiểu.
Mà công tước thấy một màn như vậy tâm tình lập tức sung sướng lên, quả nhiên giống như lời của thương nhân nô lệ kia nói, người của Duy Đa Lợi Á đều giống như A Phi, không biết sợ hãi hay đau đớn gì, trời sinh làm chiến sĩ nô lệ.
Nếu ông ta có thể chiến thắng Duy Đa Lợi Á, để Duy Đa Lợi Á không ngừng vì ông ta sản xuất chiến sĩ nô lệ như vậy, ông ta có thể xây dựng một đại quân nô lệ lớn mạnh, đến lúc đó đừng nói là những công tước đối địch khác, cho dù là toàn bộ vương quốc đều có thể nạp vào dưới trướng của ông ta. Công tước Ước Khắc không nhịn được nghĩ như vậy.
Cào giờ khắc này, dường như ông ta đã có thể thấy được một đại quân nô lệ hoàn toàn nguyện trung thành với mình, chỉnh tề nện bước hô lớn khẩu hiệu của ông ta mà đi, mà nhóm kẻ địch cùng với vương vị cao cao tại thượng kia, trong tương lai xa xôi sẽ rơi vào tay ông ta.
Những nô lệ đó sẽ vì mộng tưởng và mục tiêu của ông ta mà phấn đấu và nỗ lực, ở trên chiến trường không hề sợ hãi, toàn bộ kẻ địch che trước mặt ông ta đều sẽ bị bọn họ xé nát.
Ông ta sẽ ngồi trên ngôi vương kết hôn với công chúa nước láng giềng, hơn nữa còn sinh ra một trai một gái đáng yêu, con của ông ta tương lai sẽ trở thành người thừa kế vương vị của ông ta, con gái của ông ta sẽ làm lợi thế chính trị cùng một nước láng giường khác kết thành đồng minh.
Sau khi ông ta có hai đồng minh vô cùng lớn mạnh, vương quốc của ông ta và các đồng minh sẽ tiếp tục tấn công những vương quốc khác, chiếm lĩnh nhiều lãnh thổ hơn, mà khi ông ta đủ lớn mạnh, ông ta có thể xóa bỏ hiệp ước với các đồng minh, liên minh một bên, tấn công một bên.
Đến cuối cùng toàn bộ thế giới chỉ có ông ta và một quốc gia khác, như vậy muốn chà đạp thế nào cũng được, ngay trong nháy mắt công tước Ước Khắc đã tưởng tượng ra nội dung quốc vương tranh đấu hơn 200 vạn chữ.
"Công tước đại nhân, công tước đại nhân."
Ngay khi công tước Ước Khắc vừa mới liên tưởng đến thời điểm xưng bá vương quốc, trợ thủ bên cạnh ông ta nhỏ giọng nhắc nhở một chút, sau đó ý thức công tước Ước Khắc trở về hiện thực, ông ta gật gật đầu nhìn về phía tù nhân trước mắt mình.
Trên đầu tù nhân này có ký tự màu xanh lục, công tước Ước Khắc cũng không biết, thế nhưng ông ta biết người này giống như A Phi đến từ thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, bởi vì chỉ có người của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á thì trên đỉnh đầu mới có chữ như vậy.
"Các người từ Duy Đa Lợi Á tới sao?" Tuy rằng đã rõ ràng, thế nhưng công tước vẫn hỏi nhiều hơn một câu, tù nhân trước mặt nhanh chóng gật đầu, sau đó nói:
"Không sai, chúng tôi chính là người của Duy Đa Lợi Á, ông là công tước Ước Khắc gian ác."
Tuy rằng người trước mắt đã mình đầy thương tích, thế nhưng công tước Ước Khắc vẫn sai người bên cạnh tiếp tục đánh anh ta một trận, coi như trừng phạt anh ta nói linh tinh.
Thế nhưng công tước Ước Khắc cũng không nhìn thấy bất cứ vẻ hận thù hay căm hận hay đau đớn gì trên mặt anh ta, phần lớn người bị bắt vào ngục giam này đều có biểu tình như thế đối với ông ta, tra tấn tù nhân là chuyện ngày thường công tước Ước Khắc thích làm nhất.
Đây chỉ là mới vừa bắt đầu mà thôi, công tước Ước Khắc tin rằng mình nhất định có khả năng thuyết phục nô lệ trước mắt, tuy rằng ông ta cũng không làm cho A Phi khuất phục.
"Tôi nghĩ có lẽ anh đã nghĩ sai một điểm, tôi cũng không phải là công tước Ước Khắc tàn ác gì, trên thực tế tôi không chỉ không tàn ác, mà còn vô cùng khẳng khái hào phóng, đồng bọn A Phi trước đó của mấy người đã được tôi chăm sóc sống rất khá, anh ta không chỉ có danh tiếng vang dội, hơn nữa bình thường có ăn có uống, nếu như không phải anh ta không có nhu cầu, tôi thậm chí còn chuẩn bị tìm cho anh ta mười mấy người phụ nữ, cho anh ta vui vẻ một chút, mỗi ngày đều có thể giúp anh ta giặt quần áo."
"Mẹ kiếp, có phải ông bị bệnh tâm thần không thế?Ông tìm mười mấy người phụ nữ về chỉ vì giặt quần áo cho A Phi, ngủ tôi tôi cũng không làm!"
Trong khi công tước Ước Khắc nói tới đây, một tù nhân bên cạnh dùng biểu tình giống như thấy kẻ ngốc nhìn ông ta, đồng thời hô to.
Công tước Ước Khắc nhất thời bực bội, ông ta cầm lấy một cây gậy sắt từ bên cạnh trực tiếp đánh lên đùi tên phạm nhân vừa nói chuyện kia, ngay tại chỗ đánh gãy chân tù nhân kia, tù nhân kia thấy chân mình gãy, lại nhìn cây gậy sắt trên tay công tước Ước Khắc, không biết suy nghĩ cái gì.
"Mẹ nó, khuynh hướng bạo lực của tên này không nhỏ đâu, cái trò chơi này xây dựng NPC như vậy, thực sự không thành vấn đề sao? Chẳng lẽ không bị cơ quan hữu quan cấm à?"
Ngay khi những người chơi khác vừa mới nói chuyện, một người chơi khác bên cạnh lắc lư người, sau đó nhắc nhở anh ta một chút, "Chú ý nhập diễn một chút, bằng không nhiệm vụ kỳ ngộ của chúng ta sẽ mất không, anh có muốn thành A Phi thứ hai không?"
Sau khi người kia nói xong, người bị đánh gãy chân nhanh chóng gật đầu, sau đó bắt đầu kêu rên, có điều anh ta gào một nửa, dường như cảm thấy âm thanh của mình không quá chuyên nghiệp, giọng càng ngày càng nhỏ.
Bệnh tâm thần à, bọn người kia? Trong đầu công tước Ước Khắc không nhịn được nghĩ như vậy, thế nhưng không sao, người thần kinh nữa ông ta cũng từng gặp rồi.
Ông ta tiếp tục nói với đám tù nhân trước mặt:
"Được rồi, tôi không nhiều lời, tôi chỉ muốn cho mấy người biết. Chỉ cần mấy người ngoan ngoãn nghe lời, tôi có thể cho mấy thứ mình muốn. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là tôi cần có thể đạt được tin tưởng từ mấy người, để chúng ta có thể thành lập một quan hệ hợp tác hữu nghị, mấy người nói đúng không?"
Công tước Ước Khắc cảm thấy mình nặn ra một nụ cười vô cùng hòa ái, thật ra trong mắt người chơi công tước Ước Khắc mập mạp kia cười rộ lên giống như một nhân vật phản diện, có điều bọn họ cũng không nói bởi vì bất kể là nhân vật phản diện hay là chính diện, chỉ cần có thể cho bọn nhiệm vụ kỳ ngộ thì đều không có vấn đề gì, dù sao đây là trò chơi, cũng không như hiện thực, tất cả mọi người theo đuổi chính nghĩa, thật ra trong trò chơi rất nhiều người rất thích lựa chọn trận doanh tà ác.
Nếu như trò chơi cho chọn, thật ra người chơi cũng hoàn toàn không để ý gia nhập trận doanh công tước Ước Khắc, nhưng cũng không có lựa chọn.
Tất cả đều là tên màu đỏ, bạn có thể gia nhập trận doanh phần sau sao?
Điều này hiển nhiên là chuyện không có khả năng, mà công tước Ước Khắc nhìn người chơi trước mắt cũng không trả lời câu hỏi của mình trước, ông ta cảm thấy hình như mình nói không quá thẳng thắn.
Sau đó ông ta tiếp tục nói:
"Chỉ cần các người nguyện ý phối hợp hợp tác với tôi, như vậy tôi sẽ tìm bác sĩ tốt nhất tới trị liệu vết thương cho các người, không chỉ như vậy, các người sẽ còn trở thành một trong những thành viên thân cận tôi nhất, hơn nữa sẽ có nhà ở xa hoa nhất, mỹ thực vô hạn, thậm chí có thể có cơ hội thu được một khối lãnh thổ, từ nay về sau trở thành một quý tộc, thế nào? Có muốn nói cho tôi chuyện liên quan đến tình báo của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á không?"
Công tước Ước Khắc vừa mới nói xong, những người chơi trước mặt đều hô lên:
"Có có có, tôi tới nói cho ông biết!"
"Cái nhiệm vụ kỳ ngộ này để cho tôi tới đi, cầu xin ông!"
"Van cầu mấy người, các ba ba cho tôi đi đi."
Nhưng vì những người này ầm ĩ rối loạn nên công tước Ước Khắc chỉ có thể nghe được mấy từ ngẫu nhiên, lại không thể nghe được tin tình báo hữu dụng nào, thậm chí còn trong mắt công tước Ước Khắc, những người này không ngừng nói chuyện trái lại như là đang giễu cợt ông ta mà không phải xin ông ta tha tội.
"Đủ rồi!" Công tước Ước Khắc vỗ bàn một cái, ông ta nói với các người chơi trước mặt: "Nếu như các người không muốn hợp tác, ở chỗ này giở trò với tôi, tôi sẽ giết hết mấy người."
Một người chơi nhanh chóng nói:
"Công tước đại nhân, mong ngài đừng tức giận, đầu óc những người này đều có chút chập mạch, tôi nguyện ý hợp tác với ngài, hiện tại tôi sẽ nói cho ngài biết động tĩnh của Duy Đa Lợi Á, bọn họ đã xây dựng cứ điểm bên ngoài pháo đài của chúng ta."
Sau khi người chơi này nói xong, một người chơi bên cạnh cười lớn nói:
"Trời ạ, cậu quá ngây thơ đấy, hiện tại cũng đã là pháo đài của chúng ta? Tôi sẽ ghi âm lại up lên diễn đàn, cậu có tin sẽ bị cười chết không."
Anh ta vừa nói xong, một người chơi khác bên cạnh cũng nói theo: "Hiện tại tôi đã sắp cười chết rồi, cậu phản bội cũng quá nhanh đấy, không được, tôi nhất định phải tố cáo cậu, cậu đừng hòng lăn lộn ở Duy Đa Lợi Á."
Những người đó ở bên này nói, thế nhưng sắc mặt công tước Ước Khắc càng ngày càng xanh mét.
Người Duy Đa Lợi Á đang xây dựng cứ điểm bên ngoài pháo đài? Làm sao có thể, nhất định tên này đang đùa ông ta! Công tước Ước Khắc nghĩ vậy.
Nhưng ông ta vẫn kiềm chế tính tình của mình, nói với người chơi trước mặt: "Cậu nói chi tiết một chút, có bao nhiêu người Duy Đa Lợi Á, lại có bao nhiêu người Duy Đa Lợi Á tới chỗ tôi."
Người chơi kia nghe thấy công tước Ước Khắc hỏi, nhanh chóng trả lời, "Công tước Ước Khắc đại nhân, chúng tôi có 5000 người chơi, là người Duy Đa Lợi Á, trên cơ bản mỗi ngày bọn họ đều tới đây xây dựng cứ điểm, ở bên ngoài pháo đài của ngài, địa chỉ ta đều có thể cho ngài."
Người chơi kia vừa mới nói xong, công tước Ước Khắc cũng đã không thể chịu đựng được, ông ta rút cây kiếm dài trong tay thị vệ bên cạnh, sau đó dùng một kiếm đâm chết người chơi trước mắt.
Những người chơi khác nhìn thấy đồng bọn bị đâm chết, vẻ mặt đều ngơ ngác nhìn công tước Ước Khắc, mà công tước Ước Khắc thì lau máu bắn tung tóe trên mặt mình, sau đó quay sang phía những mấy người chơi hung hãn nói: "Đây là kết cục khi lừa gạt tôi, các người đừng tưởng rằng tôi thật sự dễ nói chuyện, nếu các người còn dám lừa gạt tôi, tôi sẽ giết cả mấy người."
Công tước Ước Khắc ném vũ khí xuống đất, sau đó hung tợn nói với người chơi bên cạnh, "Cậu nói rốt cuộc Duy Đa Lợi Á có bao nhiêu người đi vào pháo đài của tôi?"
Công tước Ước Khắc vừa mới hỏi xong, người chơi kia lập tức nói:
"Năm nghìn! Tôi bảo đảm đến lúc đánh lên, tuyệt đối là năm nghìn ở dưới pháo đài của ông, các người chết chắc rồi, tôi tin rằng nếu bây giờ nhanh chóng thả tôi ra, tôi lên diễn đàn giúp ông kêu gọi người, tuyệt đối có hơn nửa đám người sẽ nguyện ý gia nhập với ông. Chỉ cần ông cung cấp nhiều trang bị thổ địa nhiều, chúng tôi liền đi cùng ông!"
Người chơi kia vừa mới nói xong, công tước Ước Khắc cầm ngay vũ khí lên, dùng một kiếm đâm chết anh ta.
Cái gì đang diễn ra vậy, thật sự coi công tước Ước Khắc tôi là đồ ngu sao? Trong nháy mắt, năm nghìn người có thể tới bên dưới tòa thành của tôi, hôm qua tôi nhìn thấy mọi người ở trấn Thiểm Kim
Đương nhiên là loại chuyện này, công tước Ước Khắc chắc chắn sẽ không nói cho những người chơi biết, sau khi giết chết cái tên đã chơi với ông ta, ông ta lại nhìn trúng người chơi thứ ba bên cạnh.
"Cậu nói cho tôi biết các cậu rốt cuộc có bao nhiêu người ở chỗ này, nếu như cậu nói láo nữa lừa dối trêu đùa thì kết quả của cậu cũng giống như bọn họ, không, cậu còn thảm hơn họ."
Công tước Ước Khắc nói xong, người chơi thứ ba cúi đầu, trầm tư một chút, sau đó ngẩng đầu quay ra nhìn công tước Ước Khắc, nói thật: "Công tước đại nhân, ngài là muốn nghe nói thật hay nói dối?"
Công tước Ước Khắc lập tức nói: "Đương nhiên là muốn nghe nói thật."
Người chơi kia liền nói, "Lời nói thật chính là chúng ta có hơn mười người ở trong rừng, chắc chắn sẽ không có ai đến đánh lâu đài của ngài. Vừa rồi hai vị này người lừa gạt ông."
Công tước Ước Khắc gật đầu, xem ra rốt cuộc cũng gặp được một người nói thật, sau đó lại hỏi:
"Tôi hỏi lại, các cậu dự định lúc nào tấn công Công tước, có... kế hoạch tác chiến cụ thể không? Các cậu tới nơi này là vì cái gì?"
Người chơi kia nghe được công tước hỏi vấn đề sau, anh ta trầm tư một chút, sau đó nói: "Công tước đại nhân, thực ra không dám gạt ông, chúng tôi từ xa đi tới nơi này, vốn là chấp hành mệnh lệnh của nữ vương Duy Đa Lợi Á, để chúng tôi ở chỗ này kiến tạo cứ điểm, sau đó tìm hiểu tình báo. Tìm kiếm khả năng tồn tại của các loại nhược điểm của tòa thành, nhưng chúng tôi thực sự không muốn làm với nữ vương Duy Đa Lợi Á, chúng tôi muốn làm việc với ngài. Chúng tôi muốn đầu hàng!"
Người chơi kia nói vô cùng thành khẩn. Bên cạnh người chơi "May mắn còn tồn tại" cũng bật dậy: "Đúng vậy đúng vậy! Chúng tôi muốn đầu hàng!"
Công tước Ước Khắc suy tư một chút, sau đó quay sang người trợ thủ nói một câu:
"Người này có thể giữ lại tiếp tục thẩm vấn, người khác nhốt lại, nếu có kẻ nào đồng ý hợp tác. Tùy lúc cho họ nói, ở đây giao cho cậu, sống chết của bọn họ không quan trọng, quan trọng là... Phải nắm toàn bộ những người trong rừng cây của Duy Đa Lợi Á, biết chưa?"
Trợ thủ gật đầu, sau đó nói: "Tôi đã biết."
Mà lúc nói chuyện với công tước Ước Khắc, hai người bị trói ở trên cây cột người đã bị đâm chết, bắt đầu từ từ biến thành ma lực, biến mất. Tình huống như vậy, khiến công tước Ước Khắc lại càng hoảng sợ, cho tới bây giờ ông ta chưa từng thấy qua, có người chết tự nhiên hóa ma lực rồi biến mất.
Những người khác hiển nhiên cũng chưa từng thấy chuyện này, nhưng vừa nghĩ tới bọn họ là người của Duy Đa Lợi Á, phát sinh bất cứ chuyện gì hình như đều có thể lý giải, có thể bọn họ thực sự như có hơi giống trong truyền thuyết, là được thần ban phước.
Thế nhưng bất luận thế nào, công tước đều đã quyết định quyết tâm chinh phục họ như một công cụ thống trị của mình.
Công tước Ước Khắc xoay người rời ngục giam, nội tâm của ông ta đã bừng bừng dã tâm, đối với ông ta công tước chỉ là mộng tưởng cất cánh bước đầu tiên, mà Duy Đa Lợi Á chính là mộng tưởng cất cánh bước thứ hai, mình nhất định sẽ đánh bại Duy Đa Lợi Á.
Công tước Ước Khắc nghĩ như vậy.
Ngay sau khi bọn họ rời đi, mấy phạm nhân trong tù không hẹn mà cùng ngủ, đương nhiên đây là ngủ trong mắt cai ngục
Những ngục tốt chưa từng thu được như vậy vũ nhục, bọn họ liều mạng quật bọn họ, thế nhưng một có phản ứng chút nào, giống như đã từng cao bồi như nhau.
Những người chơi logout cùng lúc, chuyện đầu tiên họ làm là công bố chuyện này trên diễn đàn, đồng thời công bố đường tắt gia nhập công tước Ước Khắc, nói cách khác nếu như các người chơi chủ động tới đầu hàng, nói không chừng có thể trở thành người của công tước Ước Khắc. Ít nhất thì nhìn có vẻ công tước muốn như vậy.
Mọi người đều biết, A Phi có thể hoàn thành nhiệm vụ cao bồi, cũng là bởi vì bị nắm vào ngục sau đó làm nô lệ, sau đó thì có người huấn luyện, không đúng các người chơi bị bắt sau khi thức dậy cũng có thể vẫn tiếp nhận huấn luyện, hơn nữa có thể mở doanh trại ẩn náu.
Gia nhập bên công tước thật hạnh phúc! Suy nghĩ một chút thú cưỡi miễn phí, áo giáp miễn phí, phòng ở miễn phí, còn có đồ ăn gì đó, thậm chí còn mới có thể thu được mấy người hầu nữa, chỉ thế thôi cũng đã giống như đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.
Trên diễn đàn Duy Đa Lợi Á thoáng cái đã sôi trào, bọn họ chen lấn đi qua cửa truyền tống, sau đó tìm kiếm đội tuần tra trong rừng, kết quả cuối cùng là cả rừng cây nhỏ đầy người chơi của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, mà đám thị vệ tính vào rừng cây nhỏ vây bắt người của Duy Đa Lợi Á thấy bên ngoài người người tấp nập, đã bị dọa trở về, bọn họ trở về lâu đài, sau đó báo cáo chuyện này cho công tước.
Công tước Ước Khắc vừa trở về từ ngục giam và đang ở một mình trong phòng, vừa thưởng thức trà vừa nhìn những tin tức mới được đưa tới.
Kết quả là nghe được tin tức khiến cho người ta sợ hãi, ngụm trà ở trong miệng ông ta lập tức phun lên mặt của thị vệ, ông ta lớn tiếng chất vấn:
"Cậu nói cái gì, nói lại lần nữa xem."
Người thị vệ nói lại một cách nhanh chóng:
"Ngài công tước, những người Duy Đa Lợi Á đó, tất cả đều đang ở bên trong khu rừng ngoài tòa thành."
Công tước Ước Khắc có hơi không tin, ông ta nhanh chóng rời khỏi phòng, đi tới ban công của tòa thành, sau đó nhìn về phía xa, đúng là bên ngoài rừng cây nhỏ có một đám người đông nghịt, ước chừng có hơn một nghìn người.
Nhiều người như thế, không lẽ hai người chết ở trong tù kia nói thật sao? Mà cái người mình cho là đang nói thật kia thì lại nói dối? Nhưng tin tức nhận được không phải như vậy, ở trấn Thiểm Kim kia không phải có rất nhiều người Duy Đa Lợi Á sao? Tại sao tất cả đều chạy tới đây được, không lẽ họ thật sự có thể bay sao? Bây giờ chỉ mới có mấy ngày thôi mà?
Công tước Ước Khắc có chút chưa rõ ràng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, hắn nhìn lại tình báo trên tay mình một chút, đây là tin mới nhất trong ba ngày mới từ trấn Thiểm Kim gửi về, ở trấn Thiểm Kim thường có ba ngàn, bốn ngàn người Duy Đa Lợi Á qua lại.
Công tước Ước Khắc vốn còn nghĩ rằng hệ thống tình báo của ông ta tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề, ông ta cho rằng đây là tin tức hàng thật giá thật, nhưng bây giờ nhìn lại thì tình huống thật sự không phải như thế, người Duy Đa Lợi Á đang đứng ở bên dưới pháo đài của mình lẽ nào là giả sao?
Ông ta lớn tiếng ra lệnh cho bọn thị vệ: "Nhanh lên một chút để cho những người đang đi trên đường, dành thời gian đến tòa thành bên này để giúp bọn tôi! Đóng cửa lớn của tòa thành lại, tuyệt đối không để cho họ đi vào!"
Công tước Ước Khắc đi tới ngục giam sau khi nói chuyện với thị vệ một cách tức giận, ông ta cầm trên tay một món vũ khí, lúc tiến vào ngục giam thì quay sang chém người cấp tin tức giả cho mình, chém chết người chơi đang ngủ kia.
Có thể đoán được lúc người chơi kia đăng nhập, nhìn thấy mình sống lại, vẻ mặt lúc gặp mặt sẽ vô cùng ba chấm.
Nhưng điều khiến công tước Ước Khắc ngạc nhiên không chỉ có như vậy, những người chơi ở phía ngoài tòa thành rất nhanh đều lập thành đội đi tới phía dưới tòa thành, đồng thời có thể nghe thấy tiếng họ la lớn: "Nhanh chóng để cho chúng tôi đi vào đi, chúng tôi đầu hàng, nhanh bắt chúng tôi đi! Nhanh đi."
Giọng nói tràn đầy lo lắng.
Đương nhiên không phải tất cả đều la lên đầu hàng, cũng có người cầm nhiều đồ vật khác nhau đang ở dưới thành tường thử leo lên một chút. Mà bọn thị vệ ở trên tường thành thấy hành vi của những Duy Đa Lợi Á phía dưới, trong đầu đều chỉ có một ý nghĩ ——
Những người này bị bệnh tâm thần à?