Editor: Wave Literature
Trảo Căn Bảo ra khỏi phòng nhỏ đi về phía khu rừng, nếu muốn kích hoạt cốt truyện thì trước tiên phải thăm dò bốn phía trước.
Thợ săn đã rời khỏi đây, tựa như nơi này không phải nhà của anh ta mà thay vào đó chỉ đơn giản là một cứ điểm tạm thời.
Một người đã từng mang thân phận NPC truyền kỳ, mang dự tính như vậy cũng rất bình thường, hơn nữa còn khiến cho người chơi cảm thấy chỉ là tạm thay chức vụ.
Giống như trước, anh ta đi thăm dò một vòng cũng không phát hiện ra bất kỳ thứ gì kể cả vật sống.
Không biết có phải do gần đây có sào huyệt của phi long hay không.
Trảo Căn Bảo đi dạo một vòng mới tuyệt vọng phát hiện rằng ý định kích hoạt cốt truyện của mình hoàn toàn không có phần trăm thành công.
Có vẻ nơi cởi bỏ ở trên người tay thợ săn kia.
Trảo Căn Bảo đi dạo thêm một vòng nữa cũng không tìm thấy cái gì, cuối cùng men theo đường cũ quay trở lại nơi ban đầu. Lúc hắn quay trở về tới nơi thì đã thấy tay thợ săn cùng hai con sói của y đứng ở cứ điểm chờ.
"Tôi nhớ đã nói từng nói với cậu, không có chuyện gì đặc biệt thì tốt nhất nghe lời không nên chạy loạn, nơi này không phải sân chơi an toàn."
Người thợ săn vô cùng nghiêm túc nói với Trảo Căn Bảo:
"Mặc dù tôi là người cứu cậu nhưng không có nghĩa tôi sẽ phải phụ trách cậu tới cùng, chỉ là tôi rất tò mò, không biết giữa cậu và phi long xảy ra chuyện gì, vì thế nên tôi đã cứu cậu, cậu cũng đừng hiểu lầm cái gì cả."
Người này giống như trong tưởng tượng của Trảo Căn Bảo vậy, thân phận người thợ săn bị người ta truy nã này tựa như những cao thủ ẩn danh lạnh lùng, ngay cả lời nói khi nghe vào cũng lạnh khốc không kém.
Nếu đoán không sai thì có lẽ do thời gian sống một mình quá lâu nên tính cách mới trở nên kì lạ như vậy.
"Xin lỗi, tôi chỉ đi dạo xung quanh một lúc, dù sao nằm lỳ trên giường không tốt với thương thế của tôi lắm."
Trảo Căn Bảo vội vàng giải thích.
Người thợ săn nghe Trảo Căn Bảo giải thích như vậy cũng không nói thêm gì nhiều, cũng không lộ ra địch ý với hắn, chỉ đưa Trảo Căn Bảo quay lại phòng nhỏ, sau đó lấy thịt khô ra.
"Điều kiện đơn sơ, không thể tìm thứ khác cho cậu được, cậu ăn tạm chút thịt khô này đi, chút nữa tôi sẽ tìm chút đồ ăn thích hợp khác để cậu bổ sung năng lực và dinh dưỡng."
Người thợ săn vừa nói vừa xé một miếng thịt khô ném cho hai con chó sói sau lưng.
Hai con sói này rất có ý thức thứ tự, mỗi con một nửa ngoan ngoãn ăn thịt khô.
"Ừm, tôi có thể hỏi tên của ngài được không? Dù sao ngài cũng là người cứu mạng tôi, nếu như ngay cả tên của ân nhân cũng không biết thì thật không phải phép."
Trảo Căn Bảo nhận lấy thịt khô bắt đầu ăn.
Thật ra thì cũng không cảm thấy đói bụng.
"Cậu không cần biết tên tôi, vì sau khi cậu hồi phục sẽ phải rời khỏi nơi này, giữa hai chúng ta cũng không có chuyện gì phải gặp lại cả."
Người thợ săn nói với Trảo Căn Bảo, anh ta nhìn Trảo Căn Bảo một chút mới do dự hỏi:
"Trước kia cũng muốn hỏi cậu đã tốt hơn chưa, mặc dù thoạt nhìn trên người cậu có rất nhiều vết thương, còn có vài nơi bị gãy xương nhưng theo tôi thấy thì cậu cũng không có cảm giác đau đớn gì."
Vì không có cảm giác đau đớn nên Trảo Căn Bảo cũng không có cảm giác đau.
Cũng không cảm thấy kì quái khi mà một người chơi như Trảo Căn Bảo biết NPC, nhưng đây là lần đầu tiên thợ săn nhìn thấy một người chơi từ thế giới khác tới, rõ ràng cả người toàn vết thương nhưng lại không hề có cảm giác đau đớn. Đó hoàn toàn nằm ngoài phạm vi nhận biết của thợ săn.
Ban đầu thợ săn còn tưởng rằng Trảo Căn Bảo cố tình ngụy trang bị thương, nhưng nếu bị thương thì phải tỏ ra đau đớn mới đúng.
Nếu đúng là ngụy trang thì cách biểu diễn của anh ta cũng quá vụng về,
Trảo Căn Bảo nhìn cơ thể của mình, đúng là có một cánh tay bị gãy, xương sườn tựa như cũng gãy mấy cái, mà những thứ này đề là thợ săn nói cho anh ta biết, trước đó anh ta không hề cảm nhận được.
Trừ những thứ này ra thì những vết thương lớn nhỏ khác ở khắp nơi, phần lớn đều là vết thương ngoài da.
Ngã xuống từ vách đá cao như vậy mà chỉ bị thương như anh ta thì chính là kỳ tích trong các kỳ tích rồi.
Từ lúc tỉnh lại anh ta hoàn toàn quên đi cảm giác bị thay thế, ở trước mặt thợ săn lại không hề lộ ra chút đau đớn nào, mà trong mắt của thợ săn thì chuyện này quả thật không được bình thường.
Trảo Căn Bản vốn muốn giải thích nhưng trong đầu hắn chợt lóe ra một ý nghĩ, sau đó chợt lộ ra biểu tình thâm trầm.
"Tôi bị nguyền rủa, thậm chí không hề cảm nhận được cảm giác gì, giống như một cái xác biết đi vậy."
Trảo Căn Bảo sầm mặt nói.
Thợ săn nhíu mày nhìn hắn, hiển nhiên không tin.
Nhưng Trảo Căn Bảo không nhìn biểu tình của thợ săn mới nói tiếp:
"Tôi biết chuyện này rất khó tin nhưng tôi có thể chứng minh cho anh thấy."
Trảo Căn Bảo vừa nói vừa đưa bàn tay đã gãy kia của mình ra.
Một cánh tay khác bắt lấy tay kia, sau đó bẻ ngoặt thành một độ cong khác, vì xương đã gãy nên không hề có chướng ngại gì, thậm chí còn nhìn thấy đoạn xương lòi ra khỏi cánh tay.
Vì đột ngột nên đã làm hỏng mất hai thanh cố định xương mà thợ săn đã băng bó cho hắn từ đầu, bây giờ hoàn toàn không còn tác dụng.
Mà về phía Trảo Căn Bảo thì tựa như không hề có cảm giác gì, ngay cả một giọt mồ hôi cũng không hề xuất hiện.
"Như anh thấy đấy, dù có bị thương nặng hơn, hay là mổ bụng tôi ra tôi cũng không hề cảm thấy đau đớn, không chỉ là cảm giác mà bất kỳ phản ứng gì khác của cơ thể cũng không có."
Trảo Căn Bảo mang theo khuôn mặt nặng nề nói:
"Như đã nói trước, tôi bị nguyền rủa."
"Là ai đã làm như vậy với cậu, theo tôi thấy thì loại nguyền rủa thâm độc như này chỉ có cấp độ thần mới có thể làm được, ngay cả ma đạo sư cũng không có khả năng hạ được nguyền rủa như này."
Cái gì mà thần linh hay pháp sư cũng đều được thiết lập sẵn trong trò chơi, nhưng trên trang web chính thức lại không hề giải thích rõ mấy nhân vật này nên Trảo Căn Bảo chỉ có thể tự suy đoán, tự mình dự tính thông qua internet.
"Nghe có vẻ cũng đúng, nếu như là người đàn ông kia thì quả thực có đủ trình độ."
Trảo Căn Bảo đau đớn nói:
"Kẻ thống trị Thần chi quốc, khoai tây II (土豆) là người đã nguyền rủa tôi."
Nghe được lời của Trảo Căn Bảo, thợ săn lập tức thay đổi sắc mặt đứng dậy.
Trảo Căn Bảo lập tức cao hứng trong lòng, anh ta đã đoán đúng, nếu như thợ săn bị Khoai Tây đời thứ hai truy nã thì nhất định thợ săn đã từng va chạm với Khoai Tây đời thứ hai.
"Nhưng người đó không phải là đàn ông."
Thợ săn nói.
"A?!"
Trảo Căn Bảo ngây người, tim anh ta đập nhanh hơn mấy nhịp, thậm chí mồ hôi bắt đầu tuôn đầy trên trán. Anh ta đã nghĩ qua tất cả các tình huống nhưng lại không hề nghĩ rằng người kia lại không phải đàn ông.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì hình như một người bình thường không ai gọi khoai tây cả.
Xong rồi, xong rồi... lần này nên làm thế nào? Nội tâm Trảo Căn Bảo lập tức trở nên hoảng hốt.
"Bộ dáng hèn nhát kia căn bản không xứng làm đàn ông, hắn ta chỉ biết trốn sau lưng người khác giở trò."
Đúng lúc Trảo Căn Bảo đang luống cuống thì đột nhiên thợ săn lại nói tiếp.
Trảo Căn Bảo thở phào một hơi, mà thợ săn lại đang lộ ra vẻ mặt hoài niệm, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, lại nói tiếp:
"Tôi tên là..."
"Phế vật, một đám phế vật! Nhiều năm như vậy cũng không tìm được Tây Hồng sao?"
Một người đàn ông thân hình cao lớn đứng giữa ngai vàng, đưa tay lên tác phẩm nghệ thuật làm bằng thủy tinh, một bình rượu nằm trên mặt đất. Rượu rải rác khắp đất, cả ngai vàng tràn đầy mùi rượu nhưng những người đang quỳ phía dưới lại run rẩy không ngừng, không một người nào dám đứng lên thu dọn mấy thứ trên mặt đất kia.
Người đang tức giận là một người đàn ông đầu đội vương miện, cả người quần áo đắt tiền, áo khoác ngoài vừa dày vừa nặng.
Một kỵ sĩ khom người quỳ một chân trước mặt hắn, rất hiển nhiên, đó là đối tượng khiến hắn nổi giận.
"Khoai Tây bệ hạ, chúng thần đã phong tỏa được vị trí của Tây Hồng, chúng thần chắc chắn người đó đang ở trong vùng giáp ranh giữa lãnh địa vương quốc ta và lãnh địa của yêu tinh. Mong ngài cho chúng thần thêm chút thời gian, chúng thần nhất định sẽ tìm được nơi ẩn thân của người đó nhanh nhất và mang hắn tới chỗ của ngài."
Người kỵ sĩ quỳ một chân xuống nói với quốc vương.
"Lời này của các ngươi ta đã nghe rất nhiều rồi, nhưng từ đó tới giờ ta vẫn chưa thấy tên đàn ông tội đáng chết nghìn lần kia bị các người giải tới chỗ ta. Ta cho các ngươi thêm một ít thời gian nữa, nếu như không bắt được hắn thì tự cuốn gói về nông thôn nuôi lợn luôn đi!"
Người đàn ông lớn tiếng nói, sau đó phất tay cho kỵ sĩ lui.
Người kỵ sĩ hành lễ sau đó đứng lên lui ra ngoài.
Ngay khi kỵ sĩ vừa đi, một người đàn ông đội nón lá rộng vành, trên tay cầm quyền trượng rễ cây.
Người nọ không thèm để ý tới kỵ sĩ mà đi thẳng tới trước mặt quốc vương, hắn khàn giọng nói:
"Bệ hạ Khoai Tây tôn kính, ta nguyện dâng lên ngài lòng thành kính, dâng lên ngài lòng thành, giống như những vì sao vĩnh hằng."
"Cám ơn ý tốt của ngươi, ta hy vọng tin tức ngươi mang về có thể êm tai như lời nói của ngươi vậy."
Khoai tây đời hai hít sâu một hơi, tựa hồ muốn đè nén lại cảm xúc của mình.
"Chúng thần đã bắt được con phi long chạy trốn kia, ấu tể mà nó sinh ra có ký hiệu do chúng thần để lại, thí nghiệm đã thành công, chúng thần đã có thể khống chế được con ấu tể kia."
Ma đạo sư kia nói với quốc vương.
Quốc vương nghe được thì lập tức bước nhanh xuống, tóm lấy hai vai của ma đạo sư, nói với hắn ta:
"Ý của ngươi là chúng ta đã thuần phục thành công những con phi long kia sao? Chúng ta sắp thành lập nên đại quân phi long?!"
Khoai Tây II lộ ra vẻ mặt hưng phấn, hắn nhìn lên trên điện, sau đó thở dài một hơi. Khóe mắt lộ ra tia nước ướt át, cảm khái:
"Cuối cùng ta đã đợi tới ngày này, ta phải trả thù, ta sẽ bắt được hắn ra, cả hoàng hậu và tất cả đàn bà của hắn! Ta muốn đám đàn bà của hắn phải giặt quần áo bất kể ngày đêm cho bính sĩ của ta!"
Khoai tây II nói xong, những người hầu đứng bên cạnh cũng run rẩy sợ hãi theo.
Không thể nào tưởng được trên thế giới này lại có người ác độc như vậy, nếu hoàng đế và hoàng hậu bị bắt thì không biết kết quả của họ sẽ như thế nào.
Quá đáng sợ, giặt quần áo cả ngày đêm.
"Dĩ nhiên, bệ hạ, ngài sẽ được như nguyện." Người đàn ông đội nón lá rộng vành nói:
"Nhưng chúng ta còn một vấn đề nhỏ."
"Vấn đề gì?"
Khoai tây II tỏ vẻ nghi hoặc, hắn buông lỏng hai vai ma đạo sĩ, lui về phía sau hai bước.
"Trong đám ấu tể bị thuần hóa có một con bị một người đàn ông trang bị vũ trang đầy đủ cướp đi. Mặc dù đã bị ma pháp sư đuổi theo nhưng người đàn ông kia và ấu tể đều rơi xuống vách đá, chúng thần không có cách nào xác định xem hắn đã thực sự chết hay chưa, để phòng ngừa vạn nhất, chuyện chúng ta bí mật thuần hóa phi long bị đế quốc biết được, thần đề nghị cho người xuống bên dưới vách đá kiểm tra, phải chắc chắn rằng tên kia đã chết, sau đó là mang ấu tể phi long của chúng ta về thí nghiệm."
Nghe ma đạo sư nói xong, Khoai tây II cau mày nói:
"Vậy người còn chờ gì nữa? Nhanh đi bắt hắn, sau đó giết luôn đi."
"Bệ hạ của ta, vẫn còn một vấn đề rất quan trọng nữa." Người đàn ông kia nói tiếp:
"Nơi đó không phải lãnh địa của chúng ta, là lãnh địa của yêu tinh."
"Ý ngươi là tên trộm ấu tể phi long của chúng ta xông vào lãnh địa của yêu tinh?"
Khoai tây II hít sâu một hơi, khí tràng quanh hắn âm trầm tới đáng sợ.
"Điều động ma pháp sư và ma đạo sư mạnh nhất. Việc thuần hóa phi long là nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ của đế quốc, bất luận là có hậu quả gì chúng ta cũng phải bảo vệ chặt chẽ, dù phải xông vào lãnh địa của yêu tinh cũng không tiếc."
"Thần đã hiểu, thưa bệ hạ."
Sau khi ma đạo sư nói xong liền lui về phía sau.
Trong điện chỉ còn lại Khoai tây II và những người hầu đang run rẩy. Khoai Tây II nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc mặt âm trầm, bàn tay nắm thật chặt.
Chuyện đã tới bước này, bất kể ai cũng không thể ngăn bước chân hắn!
"Không được rồi, tôi sắp cười chết mất! Các người có biết Căn Trảo Bảo kỳ ngộ gì đó NPC tên gì không? Là Tây Hồng đó, cái trò chơi quỷ này? Tại sao ngay cả tên NPC cũng có thể kì kì như vậy chứ?"
Âu Ngật Mâu ở thành phố tự do Duy Đa lợi Á, nói với những người chơi khác trong thành trì của bang hội.
"Càng nghe càng cảm thấy mạnh mẽ, cậu nhìn đội trưởng anh đào xem, đó chính là con dã thú đội lốt người, mạnh mẽ thật."
"Ý cậu nói Hạ Lạc Khắc là nương pháo (yếu đuối) sao?"
"Hà Lạc Khắc à, tôi thấy tên này rất dễ nghe, còn có nữ vương của chúng ta nữa."
"Lị La? Đó không phải là Lị La hay sao?"
"Nói ngược lại, La Cơ Lãng Khai Mễ vậy mà không phải đại ác ma hủy diệt thế giới, La Cơ Lãng Khai Mễ hay sao?"
"Còn có Lâm Đông Thành, trấn Thiểm Kim các thứ, mấy loại trò chơi này nhà sản xuất không sợ người chơi tố cáo họ sao chép tên hay sao."
"Sợ cái lông ấy, ngay cả tiền quỹ cập nhật phiên bản đấy, cậu không thấy thông báo trên diễn đàn và mấy thông báo đổi mới vô ích kia, ai đời để cho người chơi đi viết nội dung đổi mới, nhiều lắm, còn họ thì không thèm viết gì trên diễn đàn nữa."
"Tôi lại nghĩ có thể là do cách bố trí, dù sau thì nội dung của trò chơi này quá nhiều, rất nhiều thứ không thể viết thêm, giống như trước đó tôi từng nghe người của công hội Mạo Hiểm Giả nói nhận được một nhiệm vụ mới về tiệm làm tóc. Sau đó nhiệm vụ kia cũng mở khóa kiểu tóc, tất cả những người chơi tham gia đề được tặng một phụ kiện đầu trọc miễn phí! Lúc tôi tận mắt nhìn thấy cũng coi như đẹp trai ngất người, không lẽ thứ đồ chơi này trong hệ thống không thông báo đổi mới hay sao!"
"Trang bị đầu hói? Đó rốt cuộc là cái thứ đồ chơi quỷ gì?"
"Chính là đầu trọc, cạo sạch đầu đi đó, cậu chưa xem trên diễn đàn sao? Nhiều bài viết lắm. Nhiều người chơi trong thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đều dùng kiểu tóc hot này, nó đã thành trào lưu được một thời gian rồi."
"Thật ghen tị, ghen tị, tôi cũng muốn nó."
"Nhân vật của thành phố ngầm quá xấu, vẫn là tạo hình của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á đẹp hơn."
"Cậu thì biết cái gì? Mấy trò chơi trực tuyến này cho dù là nhân vật có xấu hay quá cá tính như nào cũng rất đẹp trai, còn mạnh hay không lại là vấn đề khác, có đẹp trai hay không chính là chuyện cả đời, tôi lại cảm thấy một nhân vật đầu tinh tinh còn đẹp hơn nhân vật nhân loại của tôi."
Những người chơi đang vui vẻ trò chuyện, mà ở bên ngoài Duy Đa Lợi Á, Lan Tư Lạc Đặc lại đang đứng bên ngoài lâu đài, chuẩn bị báo cáo tình hình với nữ vương Duy Đa Lợi Á, ba ngày trước nhận được tin tức Trảo Căn Bảo gặp phi long, sau đó là tin tức phi long bị bắt đi mất.
Nhưng ngay khi Lan Tư Lặc chạy về Duy Đa Lợi Á, hắn đột nhiên phát hiện tin tức này đã lan truyền khắp Duy Đa Lợi Á, cơ hồ mỗi người trên đường cái đều biết cả.
Nhưng hắn vẫn đến lâu đài báo trước một tiếng.
"Tìm nữ vương đại nhân? Nữ vương đại nhân không có ở lâu đài này, mấy ngày trước đã đến thành phố ngầm rồi."
Người mở cửa là hamster, lão Nhị, bên cạnh hắn là một tiểu hamster béo mập.
Còn nói tại sao thì Lan Tư Lạc Đặc đói, mà bé mập mạp kia lại đang dùng cặp mắt sáng ngời kia nhìn lên.
"Cái gì? Thành phố ngầm?"
Lan Tư Lạc Đặc nghe lời Lão nhị nói thì ngây người, hình như hắn đã nghe nhầm mất rồi, dù sao người đó cũng là nữ Vương đại nhân, mặc dù ma pháp của Lị La rất cao siêu nhưng một thân một mình xuống nơi đó cũng quá mức nguy hiểm rồi.
Lan Tư Lạc Đặc cho là Thành phố ngầm là cứ điểm của ngã tư đường, đó cũng là nơi Duy Đa lợi Á định tấn công, hắn đã nghe được tin tức từ các người chơi nhưng hắn chưa từng tới nơi đó bao giờ, nữ vương Lị La không cho phép hắn và những người làm ngắn hạn đến cả.
"Không sao, nơi đó không có gì có thể khiến nữ vương gặp nguy hiểm."
Hamster lão nhị lắc đầu nói:
"Dù sao thì chuyện đại nhân Hạ Lạc Khắc làm thì nữ vương tới đó cũng có thể hiểu, rõ ràng có nữ vương đại nhân chúng ta mà vẫn làm như vậy, thật là khó hiểu mà, sợ rằng lần này Hạ Lạc Khắc đại nhân chết chắc rồi."
Lời hamster Lão nhị nói, một câu Lan Tư Lạc Đặc cũng không nghe rõ.