Gai Hồng Mềm

Chương 123: Hắn đã lấp đầy thế giới của cô




Đào Mục Chi đang tỏ tình với cô.

Sau khi cô thừa nhận bản thân đã khỏi bệnh, tuyên bố con thuyền của cô đã cập bờ, Đào Mục Chi cứ thế tự mình đi đến hòn đảo nhỏ của cô. Lâm Tố ngây người nhìn Đào Mục Chi trước mắt, hai giây sau, "bùm" một cái, khuôn mặt cô đỏ bừng.

Cô không nên có biểu hiện thế này.

Tuy rằng hai người họ chưa nói được gì với nhau, nhưng tâm ý của mỗi người đều đã rất rõ ràng. Đào Mục Chi thích cô, cô thích Đào Mục Chi. Cô cho rằng hai người ở bên nhau sẽ giống như một cặp vợ chồng già, nhưng mà Lâm Tố lại đang đỏ mặt, trái tim cũng nhảy nhót điên cuồng.2

Cô có cảm giác bản thân sắp nổ tung.

Đào Mục Chi vẫn vòng tay ôm lấy cô, rũ mắt nhìn cô, đôi con ngươi màu nâu tựa như mặt biển thăm thẳm với những cơn gió nhẹ. Gió nhẹ nhàng lướt qua mặt nước, tạo thành từng đợt sóng lăn tăn.

Ý thức của cô lại như một lớp hồ dán đặc sánh.

Từ bé đến lớn, Lâm Tố từng được vô số người tỏ tình, chỉ là chưa có lần nào như hiện tại.

Lẽ ra sau khi Đào Mục Chi nói ra tình cảm của bản thân, trái tim cô phải gấp gáp không chờ được nữa muốn lập tức hòa cùng một nhịp với hắn, muốn được Đào Mục Chi ôm, muốn được hòa làm một với hắn.

Nhưng cô không có, cô ngước mắt nhìn Đào Mục Chi, đáp: "Ồ."1

Đào Mục Chi: "..."

Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố nằm trong lòng: "Nên bây giờ chúng ta tính là đang ở bên nhau đúng không?"1

"Ai nói thế?" Lâm Tố nói.

Đào Mục Chi: "..."

Lâm Tố hỏi ngược lại Đào Mục Chi xong, chính mình cũng thấy chột dạ, nhưng vẫn tính là trong khả năng chống đỡ. Cô ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi, nói: "Hai người phải lưỡng tình tương duyệt thì mới ở bên nhau được, anh tỏ tình với tôi, cũng chỉ là anh thích tôi mà thôi. Nhưng tôi còn chưa nói thích anh, anh không thể ép mua ép bán như thế."

Tỉ số 1-0, Lâm Tố còn muốn giày vò Đào Mục Chi thêm chút nữa.

Mà nghe cô nói như vậy, Đào Mục Chi vẫn mỉm cười nhìn cô, cô nói xong, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô một cái. Xúc cảm mềm mại khiến sự thận trọng vốn đã rải rác trong lòng thoáng cái vương vãi mất bảy tám phần.2

Đào Mục Chi chỉ hôn nhẹ một cái rồi rời đi, sau đó lại tiếp tục chăm chú nhìn cô. Dưới ánh mắt chăm chú này của hắn, cơ thể Lâm Tố cứng đờ, ý chí cũng dần không còn giữ được kiên định.

"Em có thích tôi không?" Đào Mục Chi hỏi.

Lâm Tố: "..."

"Thích."2

Lâm Tố lí nhí đáp một tiếng, nhịp tim của Đào Mục Chi lại như bị một lực cực kỳ lớn tác động, vượt ngưỡng bình ổn ngày thường. Lâm Tố ngẩng mặt, lộ ra đôi mắt trong veo sáng ngời, như cặp mắt của một chú nai con trong rừng, cảm xúc gì cũng đều hiện lên hết.

Cô không hề che giấu tình cảm của bản thân dành cho hắn.

Hầu kết của Đào Mục Chi khẽ động, hắn cúi đầu, đặt xuống môi cô một nụ hôn. Lâm Tố vòng tay ôm cổ hắn, đỏ mặt nghênh đón.

Sau khi kết thúc mối quan hệ mập mờ kia, tình cảm của họ cuối cùng cũng được củng cố thêm bằng tầng quan hệ này rồi. Hiện tại họ là người yêu của nhau.

Có tầng quan hệ này rồi, dù là lớp ngăn cách mỏng nhất giữa hai người cũng không còn nữa. Nụ hôn hiện tại của họ, chính là da thịt tiếp xúc, trái tim hòa cùng một nhịp, Lâm Tố thậm chí cảm nhận được máu huyết trong người đang hòa cùng một dòng với hắn, Đào Mục Chi như đã đem cô dung nhập vào cơ thể hắn.

Lâm Tố càng không thể khống chế được nữa.

Bầu không khí trong xe dần trở nên hỗn loạn, nóng bỏng, ngọt ngào. Không biết đã qua bao lâu, mỗi người ngồi về ghế của mình, ổn định lại nhịp tim.2

Nhưng trái tim của Lâm Tố cứ nhảy nhót không ngừng, không biết làm sao mới có thể về như cũ. Nó khiến cô có một cảm giác không thật, ý thức rời khỏi cơ thể, mà cô, như đang bị đặt trong một khung cảnh trong mơ. Trái tim cũng theo cảm giác không thực này trôi nổi, cô quay đầu nhìn sang, nhìn Đào Mục Chi ở ngay bên cạnh.

Trái tim cô cứ thế yên ổn hạ xuống.

Lâm Tố yên lặng cảm nhận cái cảm giác trái tim hạ xuống này, khóe mắt và khóe môi đều cùng một lúc không khống chế được nhẹ nhàng giương lên.

Đào Mục Chi đúng lúc này quay sang, ánh mắt tiếp xúc, cũng bắt được nụ cười này của cô, nhịp tim vừa bình ổn lại của Lâm Tố thế là lại tăng tốc.

Ánh mắt Đào Mục Chi nhìn cô như mặt nước dưới ánh mặt trời, mang theo ấm áp và ôn nhu. Lâm Tố bị hắn nhìn như thế, thật sự có hơi không chống đỡ được, vội đỏ mặt thu lại tầm mắt, nhìn về phía trước, hỏi.

"Sao anh biết tôi khỏi bệnh rồi?"

Lâm Tố quay mặt đi, cái tai xinh xắn phiếm hồng của cô rơi vào tầm mắt hắn, như được dặm một lớp phấn hồng.

Khóe mắt Đào Mục Chi hơi cong, sau đó, hắn cũng thu lại ánh mắt nhìn về phía trước.

"Sáng nay gặp được giáo sư Uông, trong lúc tán gẫu vô tình nhắc đến." Đào Mục Chi đáp.

Đáp án trong dự liệu, Lâm Tố đúng là ngây thơ khi nghĩ rằng có thể giấu hắn, nghe xong, Lâm Tố "ồ" một tiếng.

Đào Mục Chi quay sang, nhìn cô nói: "Sao em không nói với tôi?"

Lâm Tố: "..."

Cô và Đào Mục Chi quen biết là vì căn bệnh tâm lý của cô, tuy sau đó hắn không còn là bác sĩ tâm lý của cô nữa, nhưng Đào Mục Chi là người bên ngoài quan tâm đến tình trạng hồi phục của cô nhất. Hắn làm bạn với cô suốt quá trình trị liệu, dù là thế nào, sau khi khỏi bệnh đúng là cô nên nói với hắn một tiếng.

Lâm Tố khẽ mím môi, cô quay đầu nhìn sang hắn, nói: "Anh cũng có chuyện giấu tôi mà."

Đào Mục Chi nhớ đến Dương Hi.

Từ chiều qua đến tận hôm nay, Lâm Tố đều vì chuyện hắn không trả lời cô mà mặt lạnh mày nhẹ. Đào Mục Chi còn cho là do trạng thái tâm lý của cô chuyển biến xấu nên mới càng cố chấp hơn với một vài chuyện như thế. Hóa ra là vì cô đã khỏi bệnh rồi, nên mới càng để ý đến chuyện liên quan đến hắn.

Cô không thích hắn có chuyện gì giấu cô.

Đào Mục Chi khi đó giấu Lâm Tố là vì sợ sau khi cô biết được thân phận của Dương Hi sẽ cho rằng hắn đang để ý trạng thái cơ thể của cô. Nhưng hiện tại, Lâm Tố đã khỏi bệnh rồi. Cô có một tâm lý vững vàng, cũng sẽ không vì hành vi này của hắn mà nghĩ ngợi lung tung.

"Dương Hi là bác sĩ cấy ghép thận." Đào Mục Chi nói. "Ngày đó cô ấy trùng hợp ghé qua, tôi mới hỏi xem người sau khi hiến tặng thận cần phải chú ý những gì."

Lâm Tố quay đầu nhìn sang, Đào Mục Chi đối diện với tầm mắt của cô, nói tiếp: "Tôi sợ em biết được sẽ nghĩ ngợi lung tung, sẽ cho rằng tôi để ý em đã không còn một quả thận. Khi đó tôi không biết em đã khỏi bệnh nên mới không trả lời em."

Hôm qua Dương Hi đến tìm là vì muốn hỏi hắn về vấn đề tâm lý của bạn mình. Bạn của cô ấy mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng không muốn đi gặp bác sĩ nên mới tìm đến Đào Mục Chi xin biện pháp giải quyết.

Cũng vì thế nên ngày hôm đó thời gian hai người cùng ở trong phòng khám mới lâu như vậy.

Trong lúc nói những lời này, Đào Mục Chi vẫn luôn cẩn thận quan sát biểu tình của Lâm Tố. Cô hiện tại chỉ mới vừa khỏi bệnh, cảm xúc không nhất định đã hoàn toàn ổn định. Chuyện này là vết sẹo của Lâm Tố, hiện tại lại bị hắn nhắc lại một lần nữa, dù chỉ là một vết sẹo từ rất lâu rồi thì bị buộc phải nhớ lại như thế chắc chắn cũng không thoải mái gì.

Mà Lâm Tố sau khi nghe hắn nói xong, biểu tình của cô dần trở thành khó mà nói thành lời.

"Anh nghĩ là tôi đã mất một quả thận?" Lâm Tố hỏi.4

Đào Mục Chi: "..."

Đào Mục Chi nâng mắt, quan sát biểu tình của cô, hỏi: "Vẫn còn sao?"4

Lâm Tố: "..."

"Đương nhiên!" Lâm Tố nói, "Hai quả thận của tôi vẫn còn lành lặn nằm ở đây đây này."

Lâm Tố nói xong, khoa trương vỗ vỗ cái bụng của mình. Ánh mắt của Đào Mục Chi theo động tác của cô rơi xuống cái bụng bằng phẳng, nhìn một cái xong, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Tố.

Lâm Tố không giống như đang nói dối.

Cô đương nhiên không nói dối, cô còn khó hiểu vì sao Đào Mục Chi lại nghĩ như thế.

"Sao anh lại nghĩ thế chứ?" Lâm Tố hỏi.

Lâm Tố hỏi xong, Đào Mục Chi nâng mắt nhìn cô, không trả lời. Cô và Đào Mục Chi đối diện mấy giây, nói: "Không thể nói đúng không?"

Bác sĩ tâm lý có nguyên tắc bảo mật thông tin của bệnh nhân.

Đào Mục Chi lại không trả lời, nhưng Lâm Tố đã đoán được đại khái. Cô nhớ đến cái ngày Đông Loan đến tìm, sau đó Đào Mục Chi lại đột ngột chạy đến trường quay tìm cô.

Hắn không nói gì cả, nhưng hắn sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm cô, hẳn là khi đó hắn đã biết được chuyện gì rồi.

Chuyện của Lâm Tố và Đông Loan không có nhiều người biết, ngoại trừ cô và anh ta thì cũng chỉ có vợ của Đông Loan là Tầm Dĩnh biết. Mà Tầm Dĩnh mắc chứng trầm cảm sau sinh, cũng có khả năng đã tìm đến Đào Mục Chi.

Khi đó hẳn Tầm Dĩnh đã nói với Đào Mục Chi chuyện này.

(*) Chắc cái ông Đông Loan kia cứ mập mập mờ mờ tra nam mà giả tạo thâm tình lắm nên Tầm Dĩnh mới nghĩ là ổng được Tố cho 1 quả thận, cơ mà thôi nhờ thế tui mới được đọc tí giận dỗi giữa những ngày tháng ngọt ngào sâu răng, cám ơn anh và mong anh đừng bao giờ xuất hiện lại trong cuộc đời Tố ^^~2

Nghĩ đến đây, mọi chuyện xem như đã rõ.

Lâm Tố chỉ có ba buổi chẩn liệu ở chỗ Đào Mục Chi, hơn nữa ba lần đó hai người đều đấu trí đấu dũng với nhau, cô căn bản chưa bao giờ nhắc đến chuyện giữa mình và Đông Loan.

Khi trước không nhắc đến là vì không muốn nói, về sau muốn nói rồi thì Đào Mục Chi lại phải kiêng kỵ với cô. Hiện tại cô đã khỏi bệnh, cũng không cần phải kiêng kỵ gì nữa.

Lâm Tố nghĩ nghĩ, nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu.

"Khi đó sau khi Đông Loan đổ bệnh đúng là tôi từng kiểm tra độ tương thích, quả thật cũng đã phù hợp rồi. Khi đó tôi muốn hiến thận cho anh ta, anh ta cũng đã đồng ý. Nhưng sau đó trên đường đến bệnh viện chiếc xe chở hai chúng tôi gặp phải tai nạn. Khi đó tôi thoát được ra ngoài, liều chút sức lực cuối cùng kéo anh ta từ trong xe ra. Vừa ra đến ngoài thì xe phát nổ, tôi bị chấn thương. Thời gian nằm viện bác sĩ nói cơ thể tôi không còn thích hợp để hiến thận nữa, nên sau đó không hiến nữa."

Lâm Tố nói đến đây, đưa mắt nhìn Đào Mục Chi, tiếp tục.

"Nhưng lần tai nạn xe đó cũng đã thực sự tạo thành một thương tổn nhất định với cơ thể, bác sĩ nói tỷ lệ mang thai sau này có thể sẽ rất nhỏ."2

"Sau nữa, Đông Loan lại gặp được người hiến thận thích hợp, tiếp nhận phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật thành công, anh ta nói anh ta thích trẻ con, sau đó chia tay với tôi."2

Lâm Tố bởi vì lần chia tay này mà tinh thần gặp đả kích lớn.

Cô không biết vì sao mình sẵn lòng hiến thận cho Đông Loan, mà Đông Loan lại vì cô có lẽ không thể sinh con mà nói ra lời chia tay. Sự thật đó không khác gì nói anh ta đã bỏ rơi cô.

Trước đây Đông Loan đưa cô khỏi mẹ. Thế giới của cô từ tất cả chỉ có mẹ biến thành tất cả đều là Đông Loan. Nhưng sau khi cô bỏ rơi mẹ, Đông Loan lại bỏ rơi cô.

Vậy là, thế giới của cô không còn lại gì nữa.

Người đang ở trong thế giới tinh thần trống rỗng sẽ mất hết khát vọng được sống. Hơn nữa sau khi bị Đông Loan bỏ rơi, sự áy náy của cô dành cho mẹ càng lớn hơn, cứ thế mới giúp cho sự khống chế tinh thần của mẹ với cô càng trở nên mạnh mẽ.

Thời điểm đó, cô đã rơi vào trạng thái sống không bằng chết.

May mắn Đào Mục Chi đã kịp thời xuất hiện.

Hắn lôi cô từ trong trạng thái kia ra, hắn khiến cô một lần nữa có cảm nhận với sự vật xung quanh, một lần nữa có khát vọng được sống.

Hắn lấp đầy thế giới của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.