Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 193




Phong Khải Trạch thấy Tạ Minh San đã muốn buồn nôn, sau khi nghe xong lời chào hỏi giả dối của cô ta, càng thấy ghê tởm, chỉ vì sự xuất hiện của cô ta đã khiến anh mất đi hứng thú, nhưng vì chưa lấy được thứ mình cần tìm, nên anh không thể đi.

Hôm nay nếu không làm cho rõ chuyện Lâm Thư Nhu, anh tuyệt đối không đi.

Tạ Minh San nhìn thấy Phong Khải Trạch đứng bất động, không giống như trước kia, thấy cô liền xoay người rời đi, trong lòng có hơi mừng thầm, cho rằng trong lòng đã có cái nhìn khác đi đôi chút về cô.

Đây là một chuyện tốt, nếu tiếp tục duy trì, nói không chừng có thể sẽ được làm bạn bè với anh. Tình yêu đều luôn bắt đầu từ tình bạn.

Tạ Chánh Phong vốn vừa định nói về chuyện Lâm Thư Nhu, nhưng thấy Ninh Nghiên cùng Tạ Minh San đều ở đây, sợ gây trở ngại cho Phong Khải Trạch, lập tức đuổi người đi, “Tôi nói bao nhiêu lần rồi, nơi này không chào đón các người, không lẽ các người không biết chút gì là hổ thẹn sao? Mau cút nhanh đi, cút__ ____”.

“Tạ Chánh Phong, xem như ông giỏi, ông cứ yên tâm, từ nay về sau, tôi sẽ không tới tìm ông nữa đâu, hừ.” Ninh Nghiên vừa rồi cố lấy một chút dũng khí, tưởng ở lại sẽ cầu xin được tha thứ, nhưng Tạ Chánh Phong lại tuyệt tình xua đuổi người, khiến bà bị đả kích mạnh, trong lòng không thể chấp nhận bị vũ nhục, giận dữ xoay người rời đi.

Tạ Minh San không muốn thế, liền giữ chặt lấy bà, “Mẹ, đã đến đây rồi, mẹ cần gì phải so đo mà giận dỗi cùng ba chứ, đừng làm như vậy.”

Cô bây giờ chỉ nghĩ lưu lại đây để bồi dưỡng tình cảm với Phong Khải Trạch, còn những chuyện khác không cần quan tâm đến. ( =”= )

“Minh San, mẹ chịu đủ rồi, mỗi người đều cứ phải đến xem sắc diện của người ta như thế, dù cho ông ta có tha thứ ẹ, thì mẹ cũng không thích đâu! Không phải chỉ mới thành danh thôi sao, có gì đặc biệt hơn người đâu, nói dễ nghe là một Nghệ Thuật Gia, nói khó nghe cũng chỉ là một kẻ trồng hoa.”

“Mẹ, giờ không phải lúc cãi nhau, mẹ đừng như vậy mà?” Tạ Minh San không ngừng dùng ánh mắt nói cho Ninh Nghiên, cần lấy đại cục làm trong, lấy đại cục làm trọng.

Chỉ tiếc là vô dụng, Ninh Nghiên đã nhất quyết muốn đi, “Tính nhẫn nại con người có hạn, sự nhẫn nại bây giờ của mẹ đã tới cực hạn, mẹ không mong như vậy nữa rồi. Minh San, đi thôi, không cần ở đây chịu đựng sự ghẻ lạnh vô tình của hắn nữa, đi, đi mau.”

“Mẹ _

“Đi.”

Tạ Minh San thực không muốn đi, nhưng bị Ninh Nghiên cứ lôi kéo cô đi, mẹ con cô cứ cùng cưa mãi rồi cũng rời khỏi khu vườn.

Hai người vừa đi, mặt Phong Khải Trạch lập tức nở nụ cười, không muốn suy nghĩ đến bọn họ nữa, tiếp tục hỏi Tạ Chánh Phong, “Chú à, chúng ta tiếp tục đi, nói về chuyện của Lâm Thư Nhu cho cháu biết đi.”

Tạ Chánh Phong vừa kể về chuyện Ninh Nghiên thấy hơi đau lòng, nhưng vẫn cố cầm cự được, tự mình điều chỉnh lại, không nghĩ đến hai người khi nãy nữa, trở về vấn đề chính, “Cháu Phong, chú có thể nói rõ chân tướng cho cháu, nhưng chú hi vọng cháu có thể giữ bí mật.”

“Chú nói cho cháu biết trước chân tướng đi, để cháu phân giải vấn đề ra rồi, nếu thật sự không thể nói cho Thiên Ngưng biết, cháu nhất định sẽ giữ kín bí mật.”

“Xem ra hôm nay chú phải phá bỏ lời thề, cũng được, chung quy thì giấy cũng không thể gói được lửa, chú sẽ nói cho cháu biết.” Tạ Chánh Phong hít một hơi thật sâu, để tăng thêm một chút dũng khí, sau đó nói chậm rãi , “Lúc còn học đại học, anh trai chú đã yêu cô bạn gái cùng lớp Lâm Thư Nhu, nhưng Lâm Thư Nhu luôn dùng thái độ luôn lạnh nhạt. Rõ ràng cô ta không có ý với anh trai chú, cũng vì thế, anh trai chú không dám thổ lộ, vẫn cứ yêu cô trong âm thầm đau khổ. Sau khi tốt nghiệp lại cùng cộng tác chung trong một công ty, mà lúc đó Lâm Thư Nhu biết anh trai tôi đã có ý với cô, cô chưa từng nói cự tuyệt, nhưng hành động lại biểu lộ rất rõ, những gì có liên quan anh trai chú, cô đều cự tuyệt hết.Cứ nhất quyết duy trì quan hệ như cũ, cho đến khi gặp một người đàn ông tên là Dư Văn Hạ, nên mọi chuyện mới thay đổi.”

“Dư Văn Hạ là người điều hành lúc trước của ngân hàng Thiên Tường.” Phong Khải Trạch vừa nghe đến tên này, lập tức nói ra thân phận của ông ta.

“Chú không biết ông ta là ai, cũng không biết ông ta làm nghề gì, chú chỉ biết Dư Văn Hạ là người giàu có, vừa có tiền lại có thế. Lâm Thư Nhu bất ngờ gặp được Dư Văn Hạ, hai người rất nhanh rơi vào bể tình, hạnh phúc ngọt ngào. Đối với bọn họ là hạnh phúc ngọt ngào, đối với anh trai chú là cực kỳ đau khổ, mỗi ngày chỉ có thể nhìn người phụ nữ mình yêu mà không thể chạm vào. Dư Văn Hạ mỗi ngày đều đến đón Lâm Thư Nhu khi tan sở, mọi người rất nhanh đều biết mối quan hệ hai người. Dần dần, anh trai chú cũng nản lòng thoái chí, quyết định rời đi, nhưng lúc anh ấy muốn đi, thì vô tình nhìn thấy Dư Văn Hạ đang ôm một cô gái trẻ, rồi tự mình đưa cô ấy lên xe, chở đi. Anh trai tôi dùng di động chụp lại hình ảnh Dư Văn Hạ ôm lấy cô gái trẻ kia, để cho Lâm Thư Nhu xem.”

“Sau khi Lâm Thư Nhu nhìn thấy bức ảnh, đau lòng khóc rống, nhốt mình trong phòng hai ngày không đi ra ngoài, uống rượu đến say mèn. Anh trai vì quá yêu cô, ý thức không rõ ràng liền cùng cô xảy ra quan hệ. Liên tục hai ngày Dư Văn Hạ không gặp được Lâm Thư Nhu, vì thế tính đến nhà gặp cô, ai ngờ khi mở cửa đi vào, thấy cô nằm trên giường cùng với người đàn ông khác, nhất thời không giữ được bình tĩnh, liền giận dữ mắng. Lâm Thư Nhu cũng nổi nóng, cùng hắn ta tranh cãi ầm ĩ, đến mức quyết định chia tay.”

“Thì ra là thế.”

Khó trách Lâm Thư Như từ nhỏ đã nói với Thiên Ngưng, không kết hôn không được cùng đàn ông khác lên giường, nguyên nhân là đây.

Nhưng việc này chỉ là thái độ của một số ít người thôi, xã hội hiện nay đã cởi mở hơn, có được bao nhiêu cô gái trước khi kết hôn vẫn còn là xử nữ?

Biểu cảm lúc này của Tạ Chánh Phong càng nghiêm trọng, chuyện kế tiếp dường như khó có thể mở miệng.

Phong Khải Trạch nhìn ra được manh mối, tiếp tục hỏi: “Chú, về sau thế nào, sau đó thế nào vậy?”

“Sau khi Lâm Thư Nhu cùng Dư Văn Hạ chia tay, trong lòng càng đau khổ, mỗi ngày đều mượn rượu giải sầu, thậm chí còn muốn uống thuốc ngủ tự tử, cũng may anh trai chú phát hiện kịp thời, ngăn cô lại. Anh trai chú sợ cô ấy lại nghĩ quẩn mà tự sát, vì thế mỗi giờ mỗi khắc đều luôn ở bên canh giữ cô, toàn tâm toàn ý chăm sóc cô ta. Dù vậy, Lâm Thư Nhu cũng chẳng yêu anh trai chú chút nào, thậm chí còn hận anh ấy, hận anh ấy lợi dụng lúc cô đang say, liền quan hệ cùng cô, nhưng hai tháng sau, cô mang thai, hai người vì có con mới cưới nhau. Vì nghĩ cho đứa nhỏ, bọn họ quyết định, ở trước mặt con luôn giả vờ là một đôi vợ chồng ân ái, để cho con có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng sau lưng đứa con, hai người y như người xa lạ không hề có tình cảm.”

“Đứa con Lâm Thư Nhu mang thai có phải là Thiên Ngưng không?”

“Đúng vậy, đứa nhỏ đó chính là Thiên Ngưng. Thiên Ngưng nhìn như lên trong một gia đình hoàn chỉnh, nhưng sự thật không phải thế.”

“Lâm Thư Nhu cùng Tạ Chánh Kỳ quyết định ở trước mặt Thiên Ngưng giả làm vợ chồng ân ái, vì sao Lâm Thư Nhu lại muốn rời đi, chẳng lẽ bà ấy không còn thương Thiên Ngưng nữa sao?” Phong Khải Trạch càng nghĩ càng thấy tức, giận vì Lâm Thư Nhu vứt bỏ con gái mình mà rời đi.

“Này cũng không thể trách Thư Nhu, sự tình phát sinh lớn như thế , là vào lúc Thiên Ngưng mười sáu tuổi, những khúc mắt hiểu lầm trong suốt 17 năm đều được sáng tỏ. Dư Văn Hạ trong lúc vô tình gặp lại Lâm Thư Nhu, hai người gặp nhau, đã không còn giận dữ, ngược lại còn có một chút nhớ nhung, tâm tình ổn định, liền vui vẻ nói chuyện, nói ra chuyện năm đó hiểu lầm như thế, nguyên nhân Dư Văn Hạ ôm cô gái kia là vì cô ấy là em gái của hắn ta vừa du học trở về. Lâm Thư Như biết rõ chân tướng, trong lòng càng oán hận, nghĩ rằng anh trai tôi cố ý giở thủ đoạn, nên khi trở về liền cãi nhau ầm ĩ một trận. Không lâu sao, Dư Văn Hạ liền yêu cầu Lâm Thư Nhu quay trở lại bên cạnh hắn, Lâm Thư Nhu không ngần ngại liền đồng ý, sau đó cùng anh trai tôi ký giấy thỏa thuận xin li hôn, mang theo vài thứ đơn giản bỏ vào hành lý bỏ đi, lúc cô ta bỏ đi, trời mưa rất to, thời tiết y như tâm tư của anh ấy, lạnh thấu xương.”

“Theo như con nghĩ chuyện hiểu lầm này quả là trùng hợp, Thiên Ngưng là người lương thiện, hãy nói rõ chân tướng với cô ấy, không cần phải lo ngại.”

Thật sự không thể trách Lâm Thư Nhu, dù sao cũng phải nói bà cũng là người bị hại, mất hơn mười năm mới được cùng người mình yêu sống bên nhau hạnh phúc.”

Nhưng Tạ Chánh Kỳ chỉ vô tình phạm phải sai lầm, không thể đem hết trách nhiệm đổ lên trên người ông ấy.

Tạo hóa quả là trêu người.

“Ở trong lòng Thiên Ngưng, anh trai chú luôn là người ba ưu tú nhất, không có khuyết điểm nào. Vì để bảo trì những hình ảnh hoàn mỹ này, trong lúc ly hôn anh trai chú đã đưa ra yêu cầu với Lâm Thư Nhu, đem giấu chân tướng đi, để tiếp tục bảo trì hình ảnh này, để Thiên Ngưng cùng ông ấy có một cuộc sống hoàn hảo, cũng là một cách để Thiên Ngưng không còn nghĩ đến mẹ, tránh con bé chạy đi tìm mẹ, gánh chịu đau khổ tận xương tỷ. Dư Văn Hạ là người có gia thế, dùng rất nhiều công sức mới đưa được Lâm Thư Nhu bước vào cửa lớn Dư Gia, nếu lại thêm Thiên Ngưng, chắc chắn sẽ càng thêm rắc rối, nên bọn họ mới quyết định giấu đi chân tướng sự việc, để mọi người đều có cuộc sống riêng. Cũng vì thế, từ khi xảy ra chuyện này Thiên Ngưng đã không còn nhắc đến mẹ của nó, dương như là xem bà ấy đã chết rồi.”

“Chuyện này cũng không cần lo ngại gì, đó chỉ là ý nghĩ ích kỷ của Tạ Chánh Kỳ mà thôi, chẳng lẽ ông không thể suy nghĩ cho Thiên Ngưng được sao? Thiên Ngưng vì hiểu lầm, hận mẹ mười hai năm trời, đến bây giờ cũng không chịu tha thứ cho bà ấy, đây là kết quả mọi người muốn thấy sao?” Nghe lời giải thích này, Phong Khải Trạch có chút tức giận, giận Tạ Chánh Kỳ quá ích kỷ.

Nếu chuyện năm đó tất cả đều là hiểu lầm, cũng không cần phải đi lừa gạt Thiên Ngưng, vì muốn che đậy mọi chuyện đã khiến cho con gái căm hận người mẹ của mình suốt cả cuộc đời.

“Trong lòng Thiên Ngưng, ba là người nó yêu quý nhất, con bé không cho phép bất cứ ai xúc phạm ông ấy. Nếu cháu đem chân tướng nói rõ cho nó biết, nó sẽ nghĩ thế nào đây? Một người ba mà tôn sùng suốt hai mươi mấy năm, đột nhiên biến thành kẻ phá hư tình cảm người khác, cướp đi người phụ nữ của kẻ khác, cháu kêu nó chịu đựng như thế nào đây? Nó đã hận Lâm Thư Nhu nhiều năm như thế, đã thành thói quen, nên cứ để nó tiếp tục hận đi, dù sao hai mẹ con họ kiếp này cũng không có cơ hội gặp lại nhau.”

“Sao lại không, nếu muốn sẽ gặp thôi.”

“Là sao, chẳng lẽ Lâm Thư Nhu đã quay về rồi sao?” Liền nhấn mạnh câu sau.

Tạ Chánh Phong rất lo lắng, còn có chút kích động, như đang lo sợ điều gì đó.

Nếu Lâm Thư Nhu thật sự trở về, chuyện này sẽ càng lộn xộn hơn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.