Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu

Chương 7




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Được rồi.”

Thái tử bày ra biểu tình “ta đều hiểu” trên mặt, ngăn ta nói chuyện.

“Nàng cùng ta đến một nơi.”

19

Có rất nhiều nơi trên thế gian này.

Có một số nơi để tìm niềm vui, chẳng hạn như: thanh lâu; một số nơi là để tìm tội lỗi, chẳng hạn như: sòng bạc.

Nhưng nơi này, cả đời này của ta ngược lại chưa từng đi vào.

Ta hỏi hắn: “Thái tử, ngươi đưa ta đến nhà xác làm gì vậy?”

Ta vạn lần không ngờ tới, thái tử nói dẫn ta ra ngoài, dẫn ta đến nhà lao ta đều có thể lý giải, hắn cư nhiên lại dẫn ta tới nhà xác.

Không lẽ, bởi vì ta phát hiện ra bí mật hắn đã lừa gạt ta, nên liền muốn g.i.ế.t người diệt khẩu?

Vừa nghĩ tới đây, hai dòng nước mắt của ta rơi xuống.

Thái tử thấy ta khóc, kinh ngạc nhướng mày, mở miệng hỏi ta: “Trong đây có người nào mà nàng biết không?”

Ta gật đầu trong nước mắt.

Hắn thậm chí còn kinh ngạc hơn, hỏi ta: “Là ai?”

Ta chỉ vào hắn, vừa khóc vừa nói: “Là ngươi.”

20

Thái tử nghe ta nói xong, khen ngợi ta không ngớt.

Khen ta đại trí nhược ngu, còn nói đầu óc ta không giống người khác.

Sau đó, hắn nói: “Nàng nhìn kỹ hơn đi, t.h.i t.h.ể này khác với những người khác chỗ nào?”

Ta lau nước mắt, nhìn kỹ vào t.h.i t.h.ể nằm trên bàn.

Thi thể này là một thị vệ, n.g.ự.c của hắn bị cắm một mũi tên.

Mũi tên này nhìn gần hơn, có vẻ phía trên còn có hoa văn.

Nhìn lại, đây không phải là hoa văn trên mũi tên của thái tử sao!

Lần này nước mắt ta lại tuôn rơi, ta nói: “Ngươi đã g.i.ế.c người này?”

“Ngươi g.i.ế.c người thì thôi đi, còn muốn ta giúp ngươi cùng nhau xử lý thi thể?”

*Đại trí nhược ngu: Bậc đại trí trông bề ngoài có vẻ rất tầm thường.

21

Đêm đen gió lớn, thích hợp g.i.ế.c người.

Thái tử khám nghiệm tử thi, ta canh cửa.

Thái tử nói: “Lại đây, giúp ta một tay.”

“Rút mũi tên trên người hắn đưa cho ta.”

Ta nhịn không được, nói: “Lão đại, loại chuyện cơ mật này ngươi để ta tham gia, thực sự có ổn không?”

Ngụ ý là nếu tội tình này bị điều tra ra thì ngàn vạn lần đừng lôi ta vào cùng.

Nhưng thái tử biến thái này cư nhiên nở nụ cười, vừa cười vừa nhìn ta, nói: “Sao?”

“Là trách ta còn chưa coi nàng là người của mình sao?”

Không, đây không phải vấn đề là người của ngươi hay không.

Ta cảm giác năng lực nghe hiểu của thái tử ít nhiều có chút vấn đề.

Nhưng nhìn vẻ mặt tự cảm thấy hài lòng của hắn, ta lại ngại vạch trần. Ngộ nhỡ hắn tức giận lên, giải quyết ta ngay tại chỗ thì sao. Hắn cũng không cần thủ tiêu thi thể, ta liền nằm xuống là được, dù sao người cũng đang ở nhà xác rồi.

Ta run rẩy giúp hắn rút mũi tên ra, hắn lại hỏi ta: "Nàng xem, trên mũi tên này có gì?”

Ta nói: “Máu.”

Hắn nói: “Xem lại đi.”

Ta sắp khóc đến nơi rồi, ta nói: “Đại ca, ta sai rồi, ta không nên mắng sau lưng ngươi, không nên nghe Cửu vương mà cảm thấy ngươi là một tên đăng đồ tử, vương bát đản. Lần sau ta sẽ không bao giờ mắng ngươi nữa, tha cho ta có được không?”

Không khí ngưng tụ trong giây lát.

Thái tử khẽ nói: “Ồ? Hóa ra nàng mắng sau lưng ta? Còn nói ta là đăng đồ tử, vương bát đản?”

*Đăng đồ tử: Yêu râu xanh.

*Vương bát đản: Lưu manh, vô lại.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.