(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đau đến mức ta nhe răng trợn mắt, chỉ có thể nhìn hoàng hậu cười nói:
“Không liên quan đến người khác, nhi thần, nhi thần chính là có chút không thoải mái, cho nên...”
Không liên quan đến người khác, chính là đêm qua bị hài tử của người dùng gậy đ.á.n.h vài lần, cho nên mới không dậy nổi.
“Vì vậy... Thỉnh mẫu hậu ngàn vạn lần không được trách phạt hạ nhân...”
Đừng trách phạt hạ nhân, phạt hài tử của người là đủ rồi.
Tốt nhất là tát hắn hai cái, sau đó cũng cho hắn ta ăn chân giò trong ba tháng, một chút rau xanh cũng không được phép có.
“Có chỗ không thoải mái, nhất định phải nói.” Hoàng hậu ân cần nắm lấy tay ta: “Con nhìn con đi, miệng đều trắng bệch, còn khách khí với mẫu hậu.”
“Nào, để mẫu hậu nhìn xem, rốt cuộc là chỗ nào không thoải mái.”
Nói xong, nàng liền vén chăn của ta lên.
Sau đó, cung của ta suýt sụp đổ bởi một tiếng la hét:
“Ai da! Con bị sao thế này?”
“Sao trên giường lại có máu!”
38
Lúc thái tử trở về, cả cung đều đang cười trộm.
Sắc mặt hắn không chút thay đổi, dường như rất bình tĩnh, một mạch bước đi từ trong tiếng cười, nhưng tai lại đỏ ửng.
Hắn vọt vào phòng ta đóng cửa lại, tới trước mặt ta nhấc bổng ta lên nói:
“Từ Minh Minh! Nàng đã nói gì với mẫu hậu?”
Ta ôm bụng: “Ôi chao, đau... đau...”
Thần sắc trên mặt hắn lập tức thay đổi: “Đau ở đâu? Có nặng lắm không? Thái y! Thái y!”
Ta kéo tay hắn đặt lên n.g.ự.c ta: “Ai dô, đau lòng, đau lòng....”
Hắn: “Ồ? Thật sao?”
“Người đâu, Từ lương đệ nói muốn ăn chân giò, để phòng bếp nhỏ nấu một bàn.”
“Đại ca, đại ca.” Ta giữ tay hắn: "Ta sai rồi, ta sai rồi, có chuyện gì từ từ nói a.”
“Nàng rốt cục cũng chịu nhận sai?”
Hắn vén vạt áo lên, ngồi ở bên giường, cười lạnh nói:
“Vậy nàng giải thích xem.”
“Tại sao hôm nay gặp ai cũng đều hỏi ta bệnh trĩ đã khỏi chưa?”
39
Ta thiện ý đáp: “Ai da, cái này không phải là bệnh nặng, nên có bệnh thì phải chăm sóc cho tốt, tất cả mọi người là quan tâm đến ngươi đó.”
“Vậy sao?” Hắn đứng dậy: “Đưa chân giò vào.”
“Đại ca, đại ca.” Ta lại giữ lấy tay hắn: “Chuyện này... Chuyện này không thể trách ta được!”
“Nếu ta không nói m.á.u trên giường là bệnh trĩ ngươi nứt ra, mẫu hậu có thể sẽ gọi sẽ mấy chục ngự y tới trị cho ta.”
Hắn dường như không chấp nhận: “Vậy tại sao không phải là bệnh trĩ của nàng bị nứt?”
Ta tạo dáng mê hoặc: “Một nàng tiên như ta sao có thể bị bệnh trĩ.”
Thái tử: “……”
Hắn đứng tại chỗ thật lâu cũng không nói gì, Xuân Nương lo lắng hỏi: “Lương đệ, thái tử sẽ không bị người làm cho tức c.h.ế.t chứ?”
Ta chắc chắn nói: “Không, ngươi xem, n.g.ự.c hắn vẫn còn nhấp nhô, rõ ràng là vẫn còn sống.”
40
Thái tử không bị ta chọc cho tức c.h.ế.t, nhưng phỏng chừng cũng bị ta chọc tức đến choáng váng.
Hắn nghe ta nói những lời này, cười khen ta thật sự thông minh, còn hỏi ta là vị tiên sinh nào dạy ta khi còn nhỏ, liệu ông ấy còn sống không?
Ta khiêm tốn nói: “Vẫn còn sống, vẫn còn sống, năm nay đã chín mươi ba, chỉ là sau khi học xong ta chưa được gặp lại thêm lần nào nữa.”
Nói xong ta liền buồn bực, thái tử làm sao đoán được tiên sinh dạy ta xong liền bệnh nặng một hồi đây?
Thái tử lại không muốn trả lời ta câu hỏi này.
Hắn nói với Xuân Nương: “Ngươi ra ngoài trước đi.”
Khi cánh cửa đóng lại, hắn ngồi bên giường ta.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");