(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hay lắm, ta còn nghĩ chúng ta chỉ đi suốt năm canh giờ.
Thì ra thừa dịp ta không chú ý, phía sau lưng liền phong khởi vân dũng?
“Đó là do nàng quá chậm chạp.” Thái tử nói: “Thật ra có một mũi tên suýt b.ắ.n xuyên qua búi tóc của nàng.”
“Nếu như không phải ta ở phía sau thay nàng đ.á.n.h bay nó, không chừng nàng sẽ bị một phen kinh hãi.”
Khó trách hôm đó vì sao thái tử vẫn luôn đi phía sau ta. Ta tưởng hắn là một tên biến thái, muốn ta ở phía trước chặn mấy con sói hay gì đó.
Hóa ra là để cứu ta.
Lấy tâm của tiểu nhân so lòng quân tử, ta hổ thẹn xin lỗi hắn: “Thái tử, ngươi thật là một người tốt.”
“Ồ, vậy sao?” Ngón tay của hắn xoa xoa chiếc chén: “Chứ không phải là đăng đồ tử, vương bát đản?”
Ta cười: “Thái tử, hãy nhìn mặt ta.”
“Tối hôm qua ta vừa nói xong lời này, xoay mặt liền đập vào cửa, đã nhận báo ứng rồi.”
Hắn quan sát mặt ta: “Trông cũng không nặng lắm.”
Ta: “…”
27
Kể từ khi ta mang thai, đãi ngộ tăng lên như thuỷ triều, ngay cả đồ ăn cũng thêm vài món.
Hoàng hậu nói với thái tử phi: “Từ lương đệ đang có thai, con phải coi trọng.”
“Con thân là chính thê, phải chiếu cố nàng thật tốt.”
Nghiêm túc mà nói, ta chỉ sợ thái tử phi đ.á.n.h ta.
Dù sao, ba năm vào phủ, ta đã ăn cẩu lương của thái tử và thái tử phi mà trưởng thành. Thái tử cùng thái tử phi ân ái ba năm, vẫn không có hài tử. Bây giờ vô duyên vô cớ ta lại “mang thai”, nàng không đ.á.n.h ta mới lạ.
Huống chi thái tử còn nói lúc trước ta làm nàng tức đến bệnh.
Nhưng thái tử phi không hổ là thái tử phi, tấm lòng bao dung, chẳng màng tâm tư gì cả, cười tủm tỉm cho người chuẩn bị thuốc bổ cho ta, còn mang cho ta một đôi ngọc Như Ý.
“Muội có thai rồi thì nên cẩn thận.” Nàng bảo người đưa cho ta bát thuốc: “Uống thuốc an thai sẽ tốt hơn một chút.”
Ta nhỏ giọng hỏi: “Nếu không có thai, uống thuốc này thì sẽ ra sao?”
Nàng cũng nói nhỏ: “Sẽ c.h.ế.t.”
Cái gì?! Ta sợ hãi đến nỗi gần như làm đổ bát thuốc, nàng cười lớn, nói: “Lừa muội đó! Ha ha ha ha, muội thật dễ lừa gạt, khó trách tên tiểu tử Lý Vân Chu kia lại thích muội.”
Ta cười mỉa mai: “Như nhau, như nhau.”
Thái tử ngược lại mới không thích ta, nhưng dường như thái tử phi hôm nay có chỗ khác với bình thường.
Bình thường nàng đều ôn nhu hiền lành. Chưa bao giờ thấy một khía cạnh hào phóng như vậy của nàng.
Chẳng lẽ là chịu đả kích quá độ?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng ta áy náy vạn phần, nhìn thái tử phi mấy lần muốn nói lại thôi, thái tử phi hài lòng kéo ta lại: “Vân Chu cuối cùng cũng bắt được muội, ta còn tưởng rằng hắn ít nhất còn phải kéo dài thêm một năm nữa, bây giờ ngay cả hài nhi cũng có rồi, rất tốt, rất tốt.”
Tiêu rồi, tiêu rồi.
Thực sự chịu đả kích rồi.
Thái tử phi kéo tay ta cười, ta kéo tay nàng khóc. Hai bọn ta vừa khóc vừa cười, cho đến khi ngoài cửa truyền đến một giọng nói:
“Hai người đang làm gì vậy?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");