Gả Muội

Chương 4-2




“Tướng quân!... ngài không thấy nơi này rất kì quái sao?”

Song Nhi ngồi trên cái ghế gần cửa sổ, nàng bỗng dựa vào cái ghế, đưa mắt nhìn xung quanh.

“Làm sao vậy?” Nguyên Phi Ngạo cũng đói bụng hắn rót cho mình nửa chén cháo. Mắt thấy đã ăn gần phân nữa, trong lòng thấy bâng khuâng, đang tính lúc nữa chủ nhà về sẽ bồi thường chút bạc.

“Tướng quân, một người canh núi làm sao lại có một cây đao như vậy?” Song Nhi chỉ tay vào góc tường, nơi thanh đao bị mấy cây chổi che khuất.

Nguyên Phi Ngạo đi tới, đẩy mấy cây chổi ra, cầm thanh đao lên.

Đao này rất dài, thân đao lại rộng, hình dáng kì lạ này bất quá đối với Nguyên Phi Ngạo lại thật quen thuộc, lông toàn thân hắn dựng ngược lên, ôm lấy bả vai Song Nhi, thả lên ghế, “Mang giày vào, chúng ta đi nhanh.”

“Đao này…”

“Là của võ sĩ Thu Kế quốc.” Nguyên Phi Ngạo trầm giọng nói.

Song Nhi cũng khẩn trương lên “chẳng lẽ người vừa rồi là mật thám mà chúng ta muốn tìm!”

“Rất có thể.”

“Kia… chỉ sợ là chúng ta đi không được rồi.” Song Nhi đưa ngón tay lên môi “Bên ngoài có tiếng bước chân, còn có tiếng nói của nhiều người, nghe không rõ lắm nhưng mà ta chắc chắn không phải là người của chúng ta.”

Nguyên Phi Ngạo suy nghĩ, lập tức thả Song Nhi ngồi lại trên ghế “Nếu bên ngoài có người xông tới, ngươi ngồi ở đây không nên cử động, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Song Nhi cả kinh “Tướng quân sợ là bọn họ đã nhận ra thân phận của chúng ta sao?”

“Có thể không nhận ra ngươi, nhưng không có khả năng không nhận ra ta.” Nguyên Phi Ngạo cười lạnh nói, đã muốn rút kiếm ở bên hông ra.

Song Nhi vội vàng đè tay hắn lại “Đừng nóng vội, đối phương còn chưa có động thủ, ngài làm sao có thể để bại lộ được chứ? Xem bọn hắn muốn làm gì, người ngựa của ngài đều ở gần đây có thể gọi bọn họ đến được không?”

Nguyên Phi Ngạo liếc mắt nhìn nàng một cái “Binh pháp ngươi cũng biết? Được nghe lời ngươi, bọn người Tiêu Điển sợ là đã đi xa. Bất quá ta tin trăm người của đối phương cũng không có tập hợp ở đây, nếu không chúng ta hẳn là sẽ phát hiện dấu vết.”

“Gió bên ngoài thật sự rất lạnh.” Nam tử trung niên vừa bước vào đã nói, nhìn đến hai người trong nhà, lập tức cười nói “Các người cũng đói sao? Chỗ này của ta có chút cháo có thể no bụng.”

“Đa tạ, chúng ta đã ăn rồi.” Song Nhi cười tủm tỉm hỏi “Lão ca, huynh là một người tốt,sao chỉ có một mình huynh ở đây trông coi núi?”

“…. Lão bà của ta đã chết, cho nên ta một mình ở lại đây.”

“Không có con trai hay con gái gì sao?”

“Không có, số ta khổ a.” nam tử trung niên thuận miệng trả lời vấn đề của Song Nhi, ánh mắt khẽ liếc qua lại, cho đến khi nhìn thấy thanh đao an toàn nằm trong góc mới thở ra một hơi an tâm.

“Huynh đệ các người tại sao nữa đêm lại chạy lên núi này?” nam tử trung niên hỏi lại bọn họ

Nguyên Phi Ngạo thản nhiên trả lời “Đệ đệ của ta không nghe lời, rời nhà trốn đi, ta làm sao có thể không đi tìm hắn chứ.”

“Ai không biết nghe lời, nếu không phải huynh không biết đầu đuôi đã dạy dỗ ta, là sao ta có thể chạy ra ngoài chứ?” Song Nhi lập tức phối hợp, ngồi trên ghế còn chống nạnh hai tay, trừng trừng mắt, ra bộ dáng của một đệ đệ tùy hứng.

“Ta mặc kệ đệ, thì ai lo lắng cho đệ? Đệ suốt ngày làm ta phải lo lắng, sớm muộn gì ca ca này cũng bị đệ làm cho chết sớm.”Nguyên Phi Ngạo cũng trừng mắt giả thành bộ dáng bị tức giận.

Kết quả Song Nhi nhìn bộ dáng ác liệt của hắn,bật cười ra tiếng, nàng cười như vậy, Nguyên Phi Ngạo cũng không thể tiếp tục làm ra bộ dáng nghiêm túc nữa, dành phải bất đắc dĩ cười khổ với nam tử trung niên “Để đại ca chê cười rồi.”

“Tình cảm của huynh đệ các người rất tốt.” nam tử trung niên rầu rĩ nói “Ta cũng có một đệ đệ, nhưng hắn… đã chết sớm. giờ nghĩ muốn quan tâm ai đó cũng không có người để ta quan tâm. Tiểu huynh đệ nghe ta nói một câu, đừng để cho đại ca ngươi làm lụng vất vả, đời người chỉ có vài năm, có bao nhiêu thời gian để cho ngươi hoang phí chứ?”

Đột nhiên được quan tâm làm cho Song Nhi cảm thấy nao na, nhìn nhìn Nguyên Phi Ngạo, lấy cánh tay nắm lấy khủy tay hắn, cười chân thành nói “Được, ta nghe lời lão ca nói, hy vọng lão ca sống tốt, sống lâu trăm tuổi, lại lấy một thiếu nữ xinh đẹp về làm vợ, sống cuộc sống hạnh phúc.”

Nam tử trung niên cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm, như là bị nàng nói trúng tâm sự trong lòng.

Nàng lập tức kéo kéo tay áo Nguyên Phi Ngạo, nhỏ giọng nói “Có lẽ chúng ta không cần…”

Nàng thật tin tưởng Nguyên Phi Ngạo có thể hiểu ý của nàng – không cần giết người này!

Hiển nhiên, Nguyên Phi Ngạo cũng không có nghe lời nàng, tay vẫn đặt cách chuôi kiếm nữa tấc.

“Đêm nay nếu các người không đi được thì ngủ lại ở chổ này đi, đường bên ngoài không dễ đi, đường ban đêm càng khó đi.” Nam tử trung niên lại nói “Bên trong có cái giường, có thể để cho hai người ngủ.”

“Ngủ nhất định sẽ…”

Song Nhi vừa mới há miệng định nói, Nguyên Phi Ngạo liền dùng sức nắm lấy tay náng, sau đó mở nói “Được, vậy cảm tạ lão ca.” nói xong hắn một tay ôm cả thắc lưng Song Nhi, ôm nàng vào trong.

“Bên ngoài có chút an toàn, sao ngược lại ngài lại vào trong này?” Song Nhi sốt ruột hỏi

“Có ánh đao lóe lên bên cửa sổ.” Nguyên Phi Ngạo bình bĩnh nói “Trong này có cửa sổ trên mái nhà.”

Sông Nhi bỗng hiểu được, lại rầu rĩ nói “Chỉ là chân của ta không thể dùng khinh công, chỉ sợ không ra ngoài được, Tướng quân ngài đi trước, ta ở trong này giữ chân hắn.”

Nguyên Phi Ngạo trừng nàng trách mắng “Nói bậy bạ gì đó? Nguyên Phi Ngạo ta là người bỏ lại người nhà chạy chối chết sao?”

Song Nhi nhìn hắn mỉm cười “Ngài xác nhận ta là người của ngài sao?”

“Chỉ cần từ đây về sau ngươi đừng gây phiền toái cho ta.” Nguyên Phi Ngạo ngẩng đầu nhìn cửa sổ trên mái nhà, thả người bay lên, đẩy ra phía trước, cửa sổ liền mở ra, nhưng sau đó, một loạt ánh đao từ trên chém xuống.

Song Nhi thấy thế kinh sợ kêu lên một tiếng, may mắn Nguyên Phi Ngạo ứng biến cực nhanh, nhanh nhẹn trên không lắc mình tránh thoát loạt đao kia, chân tiếp ở vách tường, bay lên một lần nữa, hung thủ cao lớn vươn mình trên máy nhà chém xuống, Nguyên Phi Ngạo bắt được hai cánh tay hắn, đem hắn cùng cửa sổ mái nhà kéo xuống.

Người nọ còn chưa rơi xuống, Nguyên Phi Ngạo đã đoạt được đao, đặt ở trên cổ hắn.

“Nói! Các ngươi là người nơi nào.” Một chân hắn đạp lên trên ngực đối phương, lưng đè sát cánh cửa, đề phòng người khác xông vào

Người nọ ói ra ngụm máu, cười nói “Ngươi là người ngu ngốc sao? đến bây giờ còn hỏi ta?”

Nguyên Phi Ngạo cười lạnh “Lời cuối cùng, là xác thực câu hỏi của ta, không cần để mạng ngươi lại nữa.” lời còn chưa dứt, đao đãhạ thủ cấp của người nọ xuống.

Song Nhi nhìn lom lom, hai tay níu lấy ngực, không để tiếng sợ hãi của mình bậc ra.

Nguyên Phi Ngạo nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, vội la lên “không thể đợi lâu, đi liền.” hắn không nói nhiều, đem Song Nhi cõng trên lưng, lại lấy đai lưng của mình đem hai người buộc lại cùng nhau.

Nguyên Phi Ngạo cõng trên lwung một người nhwung hoạt động vẫn tự nhiên như cũ, hắn nhìn xung quanh cửa sổ một chút, xác định có thể để cho hai người lọt qua, liền đem cái ghế trong phòng ném mạnh ra ngoài…

Bên ngoài lập tức vang lên âm thanh đinh đinh đang đang, nhưu là có người đem cái ghế tưởng thành người màcông kích. Trong phòng còn một cái ghế, hắn đem nó ném ra ngoài, lập tức tiếng ồn ào đinh đang lại nổi lên, nhưng lại ít hơn lần đầu rất nhiều.

Thời điểm đối phương nhận ra là Nguyên Phi Ngạo đang tung người nhảy xuống từ cửa sổ, lập tức có bảy tám ánh đao chém về hướng bọn họ.

Nguyên Phi Ngạo đột nhiên cầm kiếm dài trong tay quét ngang, như là tia chớp lóe nhanh trong đêm, Song Nhi ở sau lưng hắn đã cảm thấy mùi máu tươi sộc vào mũi.

Động tác của hắn bởi vì Song Nhi mà bị hạn chế, tận lực đem phía trước lộ ra, cố ép Song Nhi vào vách tường, không thể để địch nhân phát hiện.

Lúc này nam tử trung niên trong phòng lao tới hô to “Hắn là Nguyên Phi Ngạo, tuyệt đối không thể để hắn rời khỏi.”

Tay Song Nhi cũng nắm chặt một thanh đao ngắn, là thanh đao lúc trước nàng dùng tấn công Nguyên Phi Ngạo, ở lúc Nguyên Phi Ngạo đang đối phó quân địch, nàng phải nắm lấy cơ hội, dùng cái chuôi đao ngắn này tấn công sát vào đối phương, như vậy mới có cơ hội.

Lúc nam tử trung niên lao tới, ánh mắt Song Nhi không khỏi chần chờ một chút, nhưng thấy hắn đã sắp chém tới trước mặt bọn họ

Song Nhi cắn răng, dùng đao ngắn cắt đứt dây cột giữa hai người, ngay lúc hai người tách ra, nàng xoay người, đâm thẳng đao ngắn về phía trước.

Chính cái gì mà một tấc ngắn, một tấc hiểm, Song Nhi biết là mình dùng đao ngắn đánh với đao dài là rất nguy hiểm, nhưng nếu đao kia chém lên người Nguyên Phi Ngạo thì càng nguy hiểm hơn, cho nên nàng dù chết cũng muốn tấn công.

Bả vai đột nhiên nóng rát, đau nhức, nàng cũng không để ý, vẫn cứ chấp nhất về thứ trước mắt, rốt cục mũi đao đâm vào thân thể người phía trước. nàng nhìn thấy trên mặt của nam tử trung niên cũng không có nhiều thống khổ, chính là cười cười với nàng, nói một câu

“Tiểu huynh đệ cảm ơn ngươi, cuối cùng ta đã có thể đoàn tụ cùng thê tử và đệ đệ của mình.”

Song Nhi đột nhiên Sửng sốt, có lẽ nhữnglời này đã đánh trúng nơi mềm mại trong lòng hắn, có lẽ một đao của đối phươngtổn thương chính mình làm cho nàng mất máu quá nhiều không còn khí lực, thân thể lập tức té ngã trên mặt đất.

Nguyên Phi Ngạo sớm đã phát hiện Song Nhi rời khỏi bảo vệ của mình, gấp đến độ một bên cùng địch quyết đấu, một bên quan sát tình hình xung quanh nàng, đợi lúc phát hiện Song Nhi bị thương ngã xuống, hét lớn một tiếng, đoạt đao của một người, hung tợn đem đao bẻ làm hai, cắm vào người hai người trái phải.

Chiêu thức ấy làm mọi người ở đây thập phần hoảng sợ, ác chiến lúc này tạm dừng lại, lúc này xa xa truyền đến giọng của Tiêu Điển “Ở bên cạnh, Tướng quân ở bên cạnh! Chuẩn bị cung tên!”

Hơn mười địch nhân còn lại xoay người chạy trốn, nhưng đã không kịp, trong đêm đen, tiếng gió thê lương, mười mũi tên lao ra khỏi cung, chính xác tìm đúng mục tiêu, những người đó mất mạng tại chỗ.

Nguyên Phi Ngạo ngay cả nhìn cũng lười nhìn mười cái xác kia, lao nhanh đến chỗ Song Nhi, chỉ thấy Song Nhi ngơ ngác nhìn nam tử trung niên mình đã giết kia, nữa thân người đã bị máu thấm ướt.

Nguyên Phi Ngạo nhíu chặt mày rậm, bắt lấy đai lưng trên mặt đất, đem bả vai Song Nhi băng lại, hung tợn nói “Chỉ mong đây là lần cuối cùng ngươi tìm phiền toái cho ta.” Nói xong một lần nữa ôm lấy nàng

Nàng dựa sát vào Nguyên Phi Ngạo “Nguyên Phi Ngạo, ngài phải cam đoan, không được chết trước mặt ta, phải chết nhất định phải để ta chết trước.”

Nguyên Phi Ngạo chấn động nhìn nàng, trầm giọng nói “Ta và ngươi sẽ không chết. trên đời này, người có thể giết được ta còn chưa sinh ra, có ta ở đây ngươi liền sống.”

Khóe môi nàng run run giơ lên, như là muốn cười, nhưng nháy mắt lại hôn mê bất tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.