Gả Muội

Chương 1-2




Cửa lớn hoàng cung Hạo Nguyệt quốc có hơn mười đội nhân mã đang đứng, đi đầu là một nam tử thân hình cao lớn cường tráng, một thân trang phục đen tuyền. Hắn ngũ quan góc cạnh rõ ràng, cả người phát ra khí phách nồng đậm, tuy rằng mùa đông còn chưa bắt đầu, nhưng chỉ cần nhìn hắn, có thể nhìn thấy sát khí lạnh băng trong mắt hắn, làm cho người ta không khỏi rung sợ.

Người này đúng là Tịnh Biên tướng quân Nguyên Phi Ngạo. Tuy hắn thân mang chức vị quan trọng, tùy tiện dậm chân một cái cũng khiến Hạo Nguyệt quốc lay động, nhưng hắn từ biên quan về tới kinh thành, chưa từng kinh động một viên quan hay một người dân.

Xuống ngựa, hắn không chớp mắt tiến vào cửa lớn hoàng cung, có một tiểu thái giám tiến lên khom người “Tướng quân, nơi này là hoàng cung cấm địa, xin để kiếm lại.”

Nguyên Phi Ngạo còn chưa có mở miệng nói chuyện, đã có một thái giám lớn tuổi hơn vội vã chạy tới, tát lên mặt tiểu thái giám kia một cái, nổi giận nói “Tên cẩu nô tài không có mắt, Nguyên tướng quân từ trước đến nay có thể mang theo kiếm, không cần xuống ngựa, không cần thông báo, có thể trực tiếp diện thánh. Ngươi là ai, dám bảo Nguyên tướng quân tháo kiếm xuống.”

Mi nhếch lên một chút, Nguyên Phi Ngạo nói “Được rồi, người không biết không có tội.” dùng chữ ngắn gọn có lực, tiếng nói cực kì trầm thấp, lại chấn động người nghe làm lòng người khác phát run.

Lão thái giám vội vàng im miệng, khom người nói “Tướng quân đừng trách tội, tiểu tử này là người mới, không hiểu quy củ, không biết ngài.”

Nguyên Phi Ngạo lười nghe hắn nịn hót, đi thẳng về phía trước.

“Tướng quân nếu muốn gặp hoàng thượng, thỉnh đến ngự hoa viên.” – lão thái giám đi theo “hoàng thượng hiện tại đang ở ngự hoa viên thả câu.”

Dứt khoát, Nguyên Phi Ngạo xoay người hướng đến ngự hoa viên.

Dọc theo đường đi, không hề ít cung nữ và thái giám chỉ dám đứng xa xa nhìn hắn, không ai dám đứng trước hắn nói chuyện.

Thời điểm hắn đi tới ngự hoa viên, có một bóng đen bỗng nhiên nhảy ra, đối mặt với hắn kêu to “Đây là hoàng cung cấm địa, tên lớn mật cuồng đồ này ở đâu tới, dám đem kiếm xông vào, mau đưa tay chịu trói…”

Còn chưa nói xong, Nguyên Phi Ngạo liền đưa tay ra, chuẩn xác nắm lấy cổ áo người nọ, nhấc hắn lên không trung, chỉ thấy thân hình nhỏ nhắn kia đạp loạn xạ trong không trung, vẫn là không thể thoát ra được cái nắm của hắn.

“Sư phụ tha mạng, đệ tử biết sai rồi.” – đó là đứa nhỏ trên dưới mười tuổi, liên tục cầu xin tha thứ.

Lão thái giám già nhìn thấy, mặt trắng nhợt, vội vàng cầu xin “Tướng quân, mau thả điện hạ xuống.”

Nguyên Phi Ngạo liếc mắt nhìn vẻ mặt nam hài không làm gì được ở giữa không trung, lạnh lùng nói “Điện hạ cái tốt không học, lại học cái không nên học làm sơn tặc? Lời nói và việc làm không nghiêm túc, sau này sao có thể làm một minh quân?”

Nói xong buông năm ngón tay ra, may mắn thân thủ thái tử linh hoạt, lập tức vững vàng đứng trên mặt đất không có té ngã tới mông nở hoa.

Hắn ôm quyền cung kính hành lễ với Nguyên Phi Ngạo “Sư phụ, đồ đệ đợi người một năm, mới đợi được ngài hồi cung, nguyên muốn làm cho ngài kinh hỉ, không nghĩ tới…Đồ đệ lại xấu mặt.”

Tuy rằng giọng điệu của Nguyên Phi Ngạo lạnh như băng, nhưng nhìn nam hài mặt vui cười trước mắt này, không khỏi thở dài “Vi thần gánh không nỗi tiếng sư phụ này của điện hạ, cũng khuyên điện hạ ít đùa với cái loại kinh hỉ này, nếu lâm trận gặp địch, chờ không kịp người nói mấy lời vô nghĩa này, đã bị kẻ địch một tiễn xuyên tim.”

“Vâng, đồ đệ nhớ kĩ.” – cho dù Nguyên Phi Ngạo vẫn không thừa nhận mối quan hệ thầy trò này của hai người, nhưng thái tử vẫn kiên quyết làm đồ đệ của hắn.

“Sư phụ, để đệ tử cầm kiếm cho ngài đi.” – thái tử đi theo bên người Nguyên Phi Ngạo, tràn đầy sùng bái nhìn hắn.

“Điện hạ chỉ cần nắm vững bút trong tay mình, còn lại để vi thần.” Nguyên Phi Ngạo đối với tiểu người hầu bên người này tràn ngập bất đắc dĩ, không phải vì đối phương là thế tử, ngại quân thần khác biệt, mà bởi vì đối phương là đứa nhỏ.

Hắn từ trước đến nay không muốn cùng hai loại tiếp xúc: một là nữ nhân, hai là đứa nhỏ.

Đi vào cửa lớn ngự hoa viên không xa thì tới ao cá, Hạo Nguyệt quốc đã yên bình nay hoàng đế Chu Ung đang nhàn nhã ngồi trên núi giả thả câu, còn có một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành cuộn tròn ngồi trên cỏ bên chân hắn, cả hai đều vui vẻ nhìn cần câu, nhưng không ai quan tâm là cá có mắc câu hay không.

Nguyên Phi Ngạo ở bên kia hồ xốc vạt áo lên quỳ một gối xuống “Thần Nguyên Phi Ngạo phụng chỉ hồi kinh, đặc biệt tới kiến giá.”

“Tử Kiếm đã trở lại.” – Tử Kiếm là tên tự của Nguyên Phi Ngạo. Chu Ung cười nhìn xung quanh hướng hắn quẩy tay “Đến bên này đi, một thân sát khí của khanh đã đem cá của trẫm dọa chạy hết rồi.”

“Bệ hạ để ý làm gì, cá trong toàn quốc này đều là của bệ hạ.” – Nguyên Phi Ngạo đi vài bước đã đến bên người Chu Ung, cũng khom người hành lễ với mỹ nhân bên chân hoàng thượng “Tham kiến Trang phi nương nương.”

“Tướng quân có chuyện cần nói với hoàng thượng, bản cung đi trước.” – Trang phi mỉm cười đứng lên, gọi thái tử “Quý Đô, đừng quấn quýt lấy tướng quân nữa, theo mẫu phi hồi cung.”

Quý Đô lưu luyến không rời đi theo sau mẫu phi, quay đầu liên tục nhìn Nguyên Phi Ngạo, như hy vọng hắn có giữ mình lại hay không, đáng tiếc Nguyên Phi Ngạo ngay cả nhìn cũng chưa nhìn hắn cái nào.

Chu Ung lại nhìn ra tâm tư của con mình, cười nói “Đứa nhỏ Quý Đô này trước nay không sợ trời không sợ đất, chỉ phục khanh. Ta xem vài năm nữa, cho hắn ở bên cạnh khanh học hỏi."

Nguyên Phi Ngạo xụ mặt nghiêm túc nói “Bệ hạ nói đùa phải không? Điện hạ nếu ở bên cạnh thần, là muốn thần bảo vệ điện hạ hay bảo vệ quốc thổ?” nói đến chính sự hắn luôn luôn nghiêm chỉnh.

Chu Ung cười buông cần câu trong tay ra, đứng dậy sóng vai với hắn “Tử Kiếm bồi trẫm một chút, câu một ngày, một con cá cũng không mắc câu, không biết có phải hôm nay vận khí của trẫm không tốt hay không?”

“Bệ hạ có tâm sự?” – hắn đi bên cạnh Chu Ung cũng không giống như thần tử khác, đi theo phía sau hay là bảo trì khoảng cách.

“Bị khanh nhìn ra rồi.” – Chu Ung cười “Thật ra trẫm cũng là mới từ bên ngoài trở về. Mấy ngày trước trẫm bí mật ra hoàng thành, đi vòng vòng các thành trấn quanh đây.”

“Bệ hạ cải trang vi hành, là muốn xem xét dân tình?”

“Mấy năm gần đây Hạo Nguyệt quốc cũng coi như yên ổn, kỳ thật trẫm cũng không có gì lo lắng, chỉ là nghe nói gần đây dân chúng không còn làm nông nữa, càng ngày càng nhiều người bỏ nông theo thương, bởi vậy rất nhiều ruộng đất bị bỏ hoang phế, cho nên trẫm nghĩ muốn tự mình nhìn một chút.”

“Kết quả thì sao?”

Chu Ung lộ ra vẻ mặt u sầu “Quả nhiên như các viên quan báo lại, trẫm tận mắt thấy những mảnh ruộng lớn không người canh tác để hoang vu, cỏ hoang mọc trên đất còn nhiều hơn cây lúa.”

Nguyên Phi Ngạo cong cong khóe môi, “Bệ hạ không phải vẫn trọng thương kinh nông sao? Bây giờ đã biết hậu quả đi.”

Chu Ung liếc nhìn hắn cười khổ “Chỉ có khanh mới dám ở trước mặt trẫm quở trách trẫm không đúng. Được rồi, trẫm thừa nhận mình sai rồi, chỉ hy vọng bây giờ cứu nguy còn kịp. hôm qua trẫm vội tìm nhóm cựu đại thần ở Hộ bộ bàn đối sách, bàn đến bàn đi, bọn họ cho rằng lợi nhuận từ buôn bán luôn nhiều hơn từ trồng trọt, hơn nữa thuế của nông nghiệp lại cao hơn thương nghiệp, cho nên mới có cục diện hôm nay. Bọn họ cho rằng trẫm nên tăng thuế thương nghiệp, hay là giảm thuế cho nông dân, nhưng việc này nói thì đơn giản, nhưng nếu trẫm làm như vậy chẳng phải làm mất lòng các thương gia?”

Nguyên Phi Ngạo hoài nghi nhìn hoàng thượng. Từ trước đến nay hắn chỉ quản về quân sự sao hôm nay vừa thấy hắn hoàng thượng liền lảm nhảm việc nông canh?

Chu Ung vừa đi vừa nói một hồi, bỗng nhiên dừng lại, vòng vo hỏi “Tử Kiếm, bây giờ chiến sự cùng Thu Kế quốc đã ổn định, khanh có tính toán gì không?”

Nguyên Phi Ngạo trầm ngâm nói “Chiến sự mặt dù ổn định, sợ chỉ là giả tạo. Sau khi Nguyệt Hồ công chúa qua đó, nếu đối phương không tấn công quốc thổ nước ta nữa thì tốt, nếu không, thần chỉ có thể dẫn binh mã ra biên quan chờ bọn họ.”

Chu Ung cười nói “Trẫm là hỏi khanh có tính toán gì không? Khanh năm nay đã có ba mươi tư tuổi đi, trẫm nghe nói trong quân khanh có một hồng nhan tri kĩ, chẳng lẽ khanh không nghĩ đến chuyện thành gia lập thất?”

“Hồng nhan tri kỉ?” Nguyên Phi Ngạo nhíu mày “Cô nương nhà quan kia chính là được vi thần cứu trong lúc phá ổ kỹ viện. nàng đã tan cửa nát nhà, không còn chỗ để đi, thần tạm thời để nàng ấy ở trong quân đội, không phải là hồng nhan tri kỉ gì cả.”

“Nói cách khác, khanh chưa có người trong lòng?” – Chu Ung lại hỏi

Nguyên Phi Ngạo lạnh lùng nhìn hắn “Bệ hạ làm gì lại quan tâm chuyện này của vi thần? Chẳng lẽ vi thần không biến ra một nữ nhân thì không thể?”

“Nếu khanh biến không được, trẫm giúp khanh biến.” – Chu Ung hướng hắn nháy mắt cười giảo hoạt.

Nguyên Phi Ngạo đang đứng bổng cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi qua, cho dù là đối mặt với quân địch trên chiến trường hắn cũng chưa từng có cảm giác này “Bệ hạ… muốn làm gì?”

“Cố Liên Thành này, khanh có biết không?”

“Đương nhiên.” Ngân hàng tư nhân đứng đầu Hạo Nguyệt quốc – ngân hàng tư nhân Thiên Hạ - Cổ Đại Thiếu.

“Cổ Liên Thành có một muội muội, năm nay mười tám, còn chưa gã…”

Nguyên Phi Ngạo khoát tay, ngăn câu nói tiếp theo. Hắn đã hiểu ý tứ của hoàng thượng, trên mặt hiện lên vẻ bất mãn “Bệ hạ, vi thần còn chưa muốn đón dâu.”

“Nghe trẫm nói hết.” Chu Ung vỗ vỗ vai hắn “Trẫm muốn khanh cưới nàng không chỉ bởi vì khanh chưa lấy vợ, còn bởi vì chính sách nông thương của trẫm, lần này chắc chắn sẽ phải dựa vào tài lực của ngân hàng tư nhân Thiên Hạ. Mấy ngày hôm nay trẫm ở cùng một chổ với Cổ Liên Thành, người kia tâm kế đa nghi, giảo hoạt, biến hóa kì lạ, ngoằn ngèo cùng trẫm ba ngày, chính là không muốn bỏ tiền ra, cho đến khi hắn nhắc tới hôn sự này với khanh. Khanh xem, nếu như thần tử của trẫm cùng muội muội của hắn thành thân, hắn sẽ không thể từ chối không giúp trẫm lần này.”

Nguyên Phi Ngạo nghe xong sắc mặt càng thêm khó coi “Hoàng thượng, thần không phải là công chúa dùng để hòa thân.”

“Trẫm biết.” hoàng thượng vội vàng trấn an, cười nói “Trẫm không phải đem khanh làm vật giao dịch, chỉ là muốn khanh giúp trẫm một việc khó. Khanh bất quá chỉ cưới một nữ nhân, mà trẫm có thể có được tài lực của ngân hàng tư nhân Thiên Hạ, quan trọng là, hiện tại trẫm nhìn ngân hàng tư nhân kia thật lo lắng, khanh có biết “Phú khả địch quốc”bốn chữ này có nghĩa gì không? Ý nghĩa ở chỗ trong giang sơn của trẫm còn có một quốc gia khác tồn tại. Nếu khanh là trẫm, khanh sẽ làm sao?”

Mày của Nguyên Phi Ngạo vẫn cau chặt “Vi thần không phải người có thủ đoạn đùa giỡn, cũng không thông minh, việc hầu hạ đại tiểu thư, thần làm không được.”

“Không cần hầu hạ nàng, khanh thú nàng, nàng chính là người nhà khanh, lấy chồng theo chồng, sau này còn dám làm gì?”

Thấy Nguyên Phi Ngạo thần sắc bất động, lại không nói gì, Chu Ung nhân cơ hội lại nói “Tử Kiếm, hiện tại khanh là thần tử duy nhất trẫm có thể dựa vào, tìm hết trong nước, trẫm còn có thể tin tưởng ai chứ? Phải biết rằng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Bên ngoài thiên binh vạn mã khanh còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ một nữ oa chưa dứt sữa hay sao?”

Nguyên Phi Ngạo nhướng cao mi, khẽ cong khóe miệng “Hoàng thượng đây là khích tướng sao?”

Chu Ung mỉm cười “Xem như vậy đi. Nhưng quyền quyết định vẫn ở trên tay khanh, trẫm không muốn làm một bà mối miễn cưỡng người khác. Nếu khanh không chịu, trẫm cũng không có biện pháp, cũng thông cảm khanh không muốn vì một nữ oa mà đắt tội với ngân hàng tư nhân Thiên Hạ…”

Lại khích tướng nữa, Nguyên Phi Ngạo cười lạnh một cái “Bệ hạ, vi thần đồng ý.”

Hoàng thượng đã mở miệng, thân là thần tử hắn còn có thể nói như thế nào chứ? Hơn nữa chỉ là một nữ nhân, sao có thể khiến cho long trời lở đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.