Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 138




Thời điểm Cao Chí Kiệt mới chuyển đến thành phố F, ông bô nhà hắn chỉ đứng thứ ba tại thành phố F, mẹ hắn cũng bận bịu công tác, cả hai đều lười quản hắn. Hồi đó hắn mới lên lớp tám, đương thời kỳ phản nghịch, cả ngày lăn lộn với mấy tay "đại ca" trường học. Sau này cha hắn cất từng bước vững vàng thăng chức, khi ông ngồi lên chiếc ghế cao nhất thành phố F, chất lượng bạn bè của hắn cũng tăng cấp vùn vụt, đến năm cấp ba thì quen được nhóm Hàn Tuấn đang nổi như cồn thời bấy giờ. Lúc đó, hắn kỳ thực mới chân ướt chân ráo gia nhập xã hội, cũng làm phiền Hàn Tuấn chăm sóc khá nhiều, tuy rằng hắn nhỏ tuổi nhất, nhưng chẳng ai dám khinh thường hắn. Con người hắn bề ngoài trông có vẻ cả ngày cười đùa ngả ngớn, thực chất trong lòng rất nặng tình, luôn hết sức kính trọng cách làm người của Hàn Tuấn, xem hắn như anh trai.

Từ ngày Lâm Lang dọn khỏi nhà Hàn Tuấn, Cao Chí Kiệt không gặp Hàn Tuấn nữa. Chẳng qua thỉnh thoảng có chạm mặt tại nơi nào đó, Hàn Tuấn cũng tỏ vẻ thản nhiên, thái độ tuy chưa đến mức đối địch, song chính hắn cũng tự mình hiểu lấy, biết Hàn Tuấn bất mãn với mình cỡ nào. Bao năm làm bạn, nay biến thành như vậy, Cao Chí Kiệt vẫn luôn tiếc nuối, nhưng quan hệ giữa hắn và Hàn Tuấn chưa bao giờ do hắn định đoạt, đành rằng tiếc nuối cũng không biết làm sao. Hắn chưa tới nỗi biết rõ người ta không ưa mình còn mặt dày mày dạn xấn tới. Huống chi, nếu nhất định bắt hắn chọn giữ tình bạn của Lâm Lang hay Hàn Tuấn, dẫu tự trách, song hắn vẫn quả quyết chọn Lâm Lang. Thế nên, lúc Quách Đông Dương gọi điện rủ ra ngoài uống rượu, hắn nghe nói Hàn Tuấn cũng đi thì lặng thinh hồi lâu. Cuối cùng, Quách Đông Dương nói: "Cậu lại đây đi, Hàn Tuấn chỉ đích danh gọi cậu đấy."

Cao Chí Kiệt vừa nghe liền bỏ luôn buổi làm, đặt điện thoại xuống, chào chú hắn một câu rồi lái xe qua. Có thể giảng hòa với Hàn Tuấn là tốt nhất, dù không thể, hắn đi có lẽ cũng chống đỡ giúp Lâm Lang phần nào. Mấy hôm nay, quan hệ giữa Lâm Lang và Hàn Tuấn căng thẳng chưa từng có. Tuy Lâm Lang không thừa nhận, nhưng hắn cũng nhìn ra đại khái, trong lòng thực sự lo lắng cho cậu.

Hàn Tuấn trên danh nghĩa là làm bất động sản, song con đường kiếm tiền chủ yếu lại là mấy hạng mục đầu tư sau màn, hắn cực có ánh mắt đầu tư, cái gì cùng dám trải nghiệm. Bề ngoài, lão tổng của vài nhà hàng tương đối lớn tại thành phố F đều khác nhau, thực ra Hàn Tuấn mới là ông chủ giấu mặt, thành thử bọn họ căn bản chỉ tụ tập trong những nhà hàng ấy. Tuy nhiên, lần này hắn có chút kinh ngạc, vì chỗ Quách Đông Dương dặn hắn đến là Lệ Đô.

Lệ Đô chả phải nơi tốt lành, tin đồn gì cũng có, dân địa phương thành phố F đều ngầm hiểu. Nhưng không thể phủ nhận nó là tụ điểm ăn chơi tổng hợp thu về lắm tiền nhất, vô luận là cơ sở thiết bị hay nhân viên phục vụ đều thuộc hạng sang. Bản thân Hàn Tuấn cũng rất thiên vị Lệ Đô, trước đây thường xuyên ghé qua xem xét, sau này thấy Lâm Lang phản cảm mới dần hạn chế đi, mọi sự cơ hồ giao tất cho Quách Đông Dương xử lý.

Cao Chí Kiệt cũng là khách quen chỗ đó, nhác tới cửa đã có người ra đón hắn lên thẳng tầng hai mốt. Cao Chí Kiệt đẩy cửa vào, bên trong lượn lờ khói thuốc, ngồi toàn mấy người quen thường hay gặp mặt. Hắn chào hỏi từng người một, khi chào đến Hàn Tuấn, Hàn Tuấn chỉ gật đầu, coi bộ đã uống không ít rượu. Mạnh Bình cười bảo: "Chí Kiệt dạo này an phận phết nhở, ngay cả chỗ bọn tôi cũng ít đến, đừng nói bị tiểu cô nương nào quấn lấy rồi nhen."

Người bên cạnh cười, đưa một điếu thuốc cho Cao Chí Kiệt: "Tôi biết rồi, vẫn là Lưu Đan kia chứ gì?"

"Lưu Đan gì, chỉ là tiền tiền nhiệm thôi, Cao thiếu gia đổi người từ khuya rồi."

Cao Chí Kiệt rất am hiểu chọn mặt gửi lời, bèn châm thuốc, cười xấu xa: "Đàn bà mà, chẳng có gì thú vị, nhìn vài ngày là chán ngấy, muốn lâu dài phải có tình cảm thật sự, phương diện này em nào hên như mấy anh giai đây."

Mạnh Bình và hai người khác đều kết hôn khá sớm, vợ người này lợi hại hơn người kia, nay ngoại trừ công tác, mấy người họ yên phận lâu rồi. Nhưng yên phận thì yên phận, nguyên nhân yên phận lại chẳng ai giống ai, có người gặp được chân ái nên cam tâm tình nguyện, có người lại vì bà xã quá lợi hại, nên mới nghe Cao Chí Kiệt nói thế, ai nấy liền cười vang. Cao Chí Kiệt ngồi cách Hàn Tuấn khá xa, uống được mấy ngụm rượu, Quách Đông Dương bỗng nhiên sáp qua: "Tôi hỏi này, cậu biết chuyện Hàn Tuấn với thằng nhóc kia không?"

Cao Chí Kiệt cầm điếu thuốc, hỏi: "Chuyện gì?"

Quách Đông Dương nhìn nhìn Hàn Tuấn đang rầu rĩ nốc rượu, dường như có chút không tin vẻ mặt khó hiểu của Cao Chí Kiệt: "Lá gan của thằng nhóc Lâm Lang kia không nhỏ, dám đá cả Hàn Tuấn. Cậu thân với hai người họ nhất mà đếch biết gì hết hả?"

Cao Chí Kiệt "à" một tiếng, thấp giọng hỏi: "Em không rõ vụ này thiệt mà, da mặt Lâm Lang mỏng lắm, có thể không kể thì không đời nào kể đâu. Hàn Tuấn càng miễn bàn, làm gì có chuyện tâm sự vấn đề tình cảm với chúng ta. Sao... họ... xác định rồi hả?"

"Hình như thế, tháng trước tôi thấy tinh thần Hàn Tuấn hơi hoảng hốt, hỏi cậu ta một lần, cậu ta bảo hai người có chút xích mích, vài hôm nữa là ổn. Lúc ấy tôi tìm người hỏi thăm, té ra nhóc con Lâm Lang xuất ngoại rồi, cứ tưởng cậu ta chịu không xiết nỗi khổ tương tư, còn thấy buồn cười nữa chứ, ai ngờ dạo này nghiêm trọng dữ vậy, vừa hỏi mới biết Lâm Lang chia tay cậu ta rồi. Nhóm Mạnh tổng cũng nhận ra, ngặt nỗi không ai dám hỏi."

Cao Chí Kiệt nhấp rượu, nói khẽ: "Đây là vấn đề của hai người, chúng ta cũng đâu giúp được gì..."

"Lâm Lang vừa nhìn là biết hay nghĩ ngợi, căn bản không ở chung với Hàn Tuấn được. Thế nào, tôi đoán trúng rồi chứ gì?"

Cao Chí Kiệt gật đầu: "Lâm Lang mới bao lớn đâu, cố kỵ nhiều cũng bình thường, chúng ta cũng không phải Lâm Lang, sao hiểu được điểm khó xử của cậu ấy. Lòng dạ cậu ấy hơi cao, nhưng dễ mềm lòng, chưa hẳn đã chia tay với Hàn Tuấn thật đâu. Anh cũng không phải không biết tính Hàn Tuấn, nếu bị chọc giận thì chuyện gì cũng dám làm, nếu trong lòng anh ấy không còn hy vọng, bộ anh nghĩ Hàn Tuấn chịu ngồi chờ Lâm Lang phán tử hình chắc? Khẳng định vẫn còn đường lui."

Quách Đông Dương bĩu môi: "Hàn Tuấn đúng là ương bướng, sao cứ phải là nhóc con Lâm Lang kia mới được? Tôi chả tin nổi, Lâm Lang trông cũng khá đẹp, nhìn cũng khiến người ta thích, nhưng đâu đến mức làm Hàn Tuấn nóng ruột nóng gan cỡ đấy? Bé trai ở đây tuy không sạch sẽ bằng Lâm Lang, song cũng có mấy đứa ngon phết, tôi chuẩn bị cho cậu ta một đứa rồi, vẫn là chim non, mới lên năm nhất, học trường các cậu luôn."

Nghe thế, Cao Chí Kiệt suýt nữa phang tới một quyền, hắn sầm giọng: "Anh đừng can thiệp vớ vẩn, tính cắt đứt đường lui của anh ấy với Lâm Lang sao! Ngày nào đó nếu Lâm Lang vì chuyện này mà không chịu quay lại, Hàn Tuấn không lột sống anh mới lạ."

Quách Đông Dương cười ngượng, Cao Chí Kiệt chợt híp mắt: "Không phải anh còn tơ tưởng Lâm Lang đấy chứ?"

"Làm gì có." Quách Đông Dương lập tức ngừng cười: "Dù sao cũng là người của Hàn Tuấn, tôi nào dám."

"Tốt nhất là không." Cao Chí Kiệt có chút hung hăng, hắn dụi tắt thuốc trong tay, nói: "Giờ Lâm Lang là bạn em, nếu anh dám động vào cậu ấy thì dù Hàn Tuấn mặc kệ, em cũng không tha cho anh đâu."

Quách Đông Dương thộn mặt, Cao Chí Kiệt liền đứng lên, Hàn Tuấn đã ngà ngà say, hắn đi qua đỡ Hàn Tuấn, cười nói: "Anh Hàn, để em đưa anh về."

Nhóm Mạnh Bình dĩ nhiên không đồng ý, la hét bảo hắn mới tới đã đòi về, không cho bọn họ tí mặt mũi nào cả. Cao Chí Kiệt uống liên tục hai ba ly, cuối cùng vẫn là Quách Đông Dương cười nói hắn còn phải lái xe, bấy giờ họ mới thả hắn đi. Hàn Tuấn vậy mà chẳng nói gì, say khướt theo hắn ra khỏi phòng. Quách Đông Dương cũng theo chân, tiễn họ ra ngoài Lệ Đô. Cao Chí Kiệt dìu Hàn Tuấn vào xe, lau miệng nói: "Mọe, quen biết Lâm Lang càng lâu càng không ưa nổi cái lũ nhậu nhẹt các anh."

Quách Đông Dương cười hỏi: "Sao gấp thế, bộ sợ tôi tìm trai đến hạ hỏa cho Hàn Tuấn thiệt hả?"

"Dạng như anh thì cái quái gì chả làm được." Cao Chí Kiệt cười khổ, nhìn nhìn vô xe: "Anh đi trước đi, em chở Hàn Tuấn về nhà."

"Kỳ thực nếu Hàn Tuấn thật lòng không nỡ xa cậu ta thì có cả đống thủ đoạn, suy cho cùng, cậu ta vẫn cố kỵ mà." Đoạn, Quách Đông Dương lui về sau nửa bước, Cao Chí Kiệt mở cửa xe ngồi xuống, quay qua nói: "Chuyện này anh miễn can thiệp đi, không thì ráng mà chịu."

Quách Đông Dương đột nhiên cười hắc hắc, chỉ Hàn Tuấn ngồi nghiêng đầu bên trong: "Vậy cậu canh chừng cậu ta chặt một chút, bằng kinh nghiệm quen biết cậu ta nhiều năm của tôi, nếu Lâm Lang còn dám bướng bỉnh nữa, cậu ta sớm muộn gì cũng ra tay."

Trong xe lặng ngắt như tờ, hắn chẳng dám nói lung tung, đành im lặng theo. Muốn về tiểu khu Tân Hải phải đi ngang qua đại học F, xe chạy đến ngã tư bên ngoài cổng tây, đúng lúc đụng trúng đèn đỏ. Đang thời điểm ngoài cổng trường tấp nập nhất, mấy cửa hàng bên ngoài đầy ắp người. Hàng cây ngô đồng đằng kia xinh đẹp quá đỗi, che khuất cả bầu trời ngày hè, giờ đương tháng mười hai, lá trên cây đều úa vàng, rơi đầy đất theo từng cơn gió thổi qua. Cao Chí Kiệt có chút không kiên nhẫn, đèn vàng vừa sáng liền khởi động xe, Hàn Tuấn bên cạnh chợt trầm giọng nói: "Dừng xe."

Cao Chí Kiệt không rõ hắn mở mắt tự lúc nào, bị giọng hắn dọa sợ, cuống quýt đậu xe sang ven đường. Nhìn theo ánh mắt Hàn Tuấn thì không khỏi giật mình.

Hiện, Lâm Lang và Mạc Tiểu Ưu đang sóng vai bước vào trường. Trên tay Lâm Lang còn cầm hai ly cola.

Cao Chí Kiệt hoảng hốt, vội quay sang nhìn sắc mặt hắn.

Hàn Tuấn vẫn nhìn chằm chằm bất động, trông không ra biểu cảm gì, yết hầu giật giật lại không lên tiếng.

Cao Chí Kiệt chỉ cảm thấy tim đập dữ dội, thử hỏi dò: "Lâm Lang với Mạc Tiểu Ưu thân nhau sẵn rồi, gặp mặt nhau cũng bình thường thôi, nếu anh cảm thấy cậu ấy hơi quá phận... hay là để em nói chuyện với cậu ấy nhé?"

"Thôi... cậu ấy là vậy mà..." Hàn Tuấn dựa vào ghế: "... Đi thôi."

Cao Chí Kiệt trầm mặc, nhìn Lâm Lang và Mạc Tiểu Ưu đi mỗi lúc một xa, một trận gió lướt qua, thật nhiều lá cây rơi xuống cửa chắn gió trước mặt, tiêu điều mà thê lương. Xe chả mấy chốc đã chạy vào tiểu khu, hắn đậu xe dưới một ngọn đèn đường, thở dài mà rằng: "Đến rồi, anh về nghỉ ngơi sớm đi."

Trong xe hoàn toàn yên tĩnh. Hắn quay đầu, thấy Hàn Tuấn đang phóng mắt ra ngoài cửa sổ, trong mắt thoáng hiện vẻ tàn nhẫn.

"Một ngày nào đó... cậu ấy sẽ trở về bên tôi... chắc chắn sẽ có ngày đó... Tôi làm mọi việc đều vì suy nghĩ này."

Thấp thoáng oán hận, thêm chút bất đắc dĩ, lẫn cùng hơi men say nồng. Cao Chí Kiệt thở dài, đành phải đỡ Hàn Tuấn ra, phí sức chín trâu hai hổ mới đưa được cái tên đi đứng loạng choạng vô phòng ngủ. Dè đâu hắn đang định dẹp đường hồi phủ thì Hàn Tuấn đã ói hết ra, làm đầu giường nồng nặc mùi rượu.

Hắn đành lấy cây lau nhà lau dọn phòng ngủ một lượt, nhìn cái người đã ngủ say trên giường mà dở khóc dở cười. Trên thực tế, Hàn Tuấn rất rành kỹ xảo trên bàn rượu, dễ dàng thăm dò được tửu lượng của người khác. Có lẽ do hắn hiểu rõ cách kiểm soát bản thân nên uống hay không uống nhìn sơ chẳng có gì khác biệt, không giống một số người vừa quá chén liền say bí tỉ, tỷ như Lâm Lang, mới một ngụm nhỏ đã đỏ ké mặt. Nãy thấy Hàn Tuấn nôn, Cao Chí Kiệt mới ý thức được hắn quả tình uống rất nhiều, nghĩ một hồi vẫn không yên lòng, bèn sang phòng cách vách trú tạm, nửa đêm nghe phòng bên liên tục gọi tên Lâm Lang, hại hắn cả đêm không an giấc, trong đầu nặng trịch, chính hắn cũng nói không nên lời là cảm giác gì.

Bởi lẽ ngủ quá trễ, sáng sớm hôm sau hắn đã thức, dụi mắt nhìn đồng hồ, mới sáu giờ rưỡi, trời mới vừa tờ mờ sáng, hình như còn nổi sương mù. Hắn đứng trước cửa sổ duỗi eo một cái, chợt nghe Hàn Tuấn trong phòng khách cao giọng gọi: "Lâm Lâm, ra đeo cà vạt hộ tôi."

Trong phòng trống trơn, Cao Chí Kiệt hơi sửng sốt, nheo mắt ra khỏi phòng cho khách, lại bắt gặp gương mặt ngẩn ngơ của Hàn Tuấn. Người nọ thấy hắn, tựa hồ minh bạch điều gì, ho khan một tiếng rồi quay mặt đi, cất giọng trầm thấp: "Hôm qua uống hơi nhiều nên chóng mặt, tôi nghe thấy động tĩnh còn tưởng là Lâm Lang."

Hắn vừa nói vừa soi gương tự đeo cà vạt, dùng sức mạnh kinh người, siết đến mức áo sơmi nổi nếp gấp, tựa thể đang hạ quyết tâm rất lớn. Cảnh này mang tới rung động mãnh liệt cho Cao Chí Kiệt, rất lâu về sau hắn vẫn canh cánh câu nói kia của Hàn Tuấn, "Lâm Lâm, ra đeo cà vạt hộ tôi."

Câu nói bình thản mà tự nhiên nhường ấy, lại giống như sinh hoạt bình dị mà hắn vĩnh viễn cũng không có được. Mà thần sắc của Hàn Tuấn khi giật mình tỉnh táo từ men rượu, cái thần sắc lúng túng, suy sụp, trống rỗng lại quyết tuyệt, cứ mãi quẩn quanh trong đầu hắn. Nếu nói trước đây hắn ít nhiều vẫn ôm chút chờ mong với tương lai của mình và Lâm Lang, dẫu sự chờ mong ấy nhỏ nhoi đến độ chính hắn cũng khó phát hiện, vậy thì lúc này đây, đầu hắn chỉ còn lại một ý niệm. Hắn ngồi trên xe của mình, ngắm hàng cây chỉ sau một đêm đã rụng hơn nửa lá, nếu đời này Lâm Lang đã định sẵn sẽ cùng Hàn Tuấn trải qua hàng loạt chông gai và bất hạnh, vậy hắn sẽ luôn ở cạnh Lâm Lang, bảo vệ cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.