Gả Cho Tội Thần

Chương 98




Thẩm Thời Ân thấy nàng trốn cũng lẹ, cũng không có miễn cưỡng nàng.

Tuy rằng hắn rất muốn nhưng không có thuốc tránh thai, kể cả không ra ở trong nhưng cũng không an toàn.

Sau đó, hai người rửa mặt rồi mới lên giường nằm.

Bên ngoài chỉ nghe tiếng mưa rơi, trong trời đất này phảng phất chỉ có bọn họ thôi. Lúc này ngủ là ngon nhất nhưng tối nay Khương Đào lại không ngủ được.

“Lúc ở bên ngoài nhớ cẩn thận, chớ có ỷ vào bản thân có võ công cao cường mà không biết nặng nhẹ”.

“Được”.

“Ta lấy cho chàng hai bộ quần áo, còn một ít bạc vụn và 150 lượng ngân phiếu. Một trăm lượng chàng đi đưa cho bên mỏ đá, còn lại giữ cho mình”.

“Được”.

“Ở nhà ngàn ngày tốt, ra cửa một ngày khó. Cho chàng bạc chàng cũng đừng tiếc dùng mà ủy khuất bản thân”.

“Được”.

Khương Đào nhịn không được lải nhải, một lúc vẫn còn đang nói.

Nhưng Thẩm Thời Ân cũng không có mất kiên nhẫn, cứ đáp từng tiếng “được”.

Khương Đào nói rồi nói, cũng không biết khi nào đã ngủ rồi.

Thẩm Thời Ân nghe thấy tiếng hít thở nàng đều đều, lại đợi một hồi lâu, xác nhận nàng ngủ say, nửa đêm mặc quần áo đi sương phòng tìm Tiêu Thế Nam.

Đột nhiên bị người khác đánh thức, mắt thấy bên giường có người ngồi, Tiêu Thế Nam cả kinh như cá chép bật dậy.

“Là ta”. Thanh âm của Thẩm Thời Ân truyền tới.

Lúc này Tiêu Thế Nam mới thở ra một hơi, có chút giọng mũi nói: “Nhị ca hơn nửa đêm không ngủ làm gì vậy? Dọa chết đệ rồi”.

Lúc rời kinh tới mỏ đá, đoạn thời gian ấy Tiêu Thế Nam ngủ không được, không phải ác mộng quấn lấy cũng là bị khổ dịch chung giường khác đánh thức.

Mãi cho tới khi dọn tới hẻm Trà Hồ, chất lượng giấc ngủ của hắn mới tốt lên, đến giờ đã khôi phục như khi ở kinh thành, vừa ngủ liền sét đánh không biết.

Thẩm Thời Ân thấy hắn không nói gì, dặn dò trước: “Ta hôm nay sẽ rời đi làm một chuyện, đại khái một, hai tháng không có ở nhà. Mấy ngày này, đệ cảnh giác nhiều chút, trông coi tẩu tử đệ và bọn A Dương”.

Nghe được đúng là có chuyện đứng đắn, Tiêu Thế Nam xoa mắt ngồi thẳng, nghiêm mặt nói: “Nhị ca muốn đi đâu? Chỉ để ta lưu lại trong nhà sao? Ta thấy tẩu tử và Khương Dương không có chuyện gì, còn có hai nhà hàng xóm chiếu cố, không bằng ta và huynh đi cùng”.

Mục đích của hắn không cần lừa Tiêu Thế Nam, ngược lại gạt hắn càng khiến hắn lo thêm bèn giải thích: “Thái tử rời kinh tới phương Bắc, ta muốn đi nhìn một cái”.

“A, Tiêu Giác tới”. Ánh mắt của Tiêu Thế Nam cũng có vài phần lửa nóng, “Ta cũng muốn nhìn đệ ấy”.

Bọn họ ba người cùng nhau lớn lên, tuy rằng theo huyết thống thì Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác là cậu cháu ruột, càng thân hơn.

Nhưng phủ Anh Quốc công cũng là khai quốc công thần, cũng được ban quốc họ, hắn và Tiêu Giác cùng họ, so ra cũng giống bà con thân cận.

Hơn nữa, tuổi của Tiêu Thế Nam và Tiêu Giác tương đương, khi còn nhỏ đều được bảo vệ, không giống như Thẩm Thời Ân mười mấy tuổi đã bị ném tới quân doanh tập luyện cùng binh lính, ở phương diện ăn chơi càng là có tiếng nói chung.

“Đệ không cần đi”. Thẩm Thời Ân thở dài nói, “Tẩu tử đệ bên này cho dù có người khác nhìn ta cũng không yên tâm, đệ coi như giúp ta đi”.

Tiêu Thế Nam không kiên trì, hắn biết nhị ca chưa nói lý do thật sự - công phu mèo cào của hắn ở trong thành bảo vệ người nhà còn được, nếu là ra bên ngoài liền khó nói, đặc biệt là Thái tử Tiêu Giác, bên người hắn có một đống ám vệ, hắn đúng thật không có tự tin có thể giấu được đôi mắt bọn họ, không lộ tung tích.

“Được, ta nghe nhị ca, ở nhà trông coi”. Tiêu Thế Nam gật đầu nói, “Vậy nhị ca khi trở về cũng phải kể cho đệ nghe Tiêu Giác lớn lên như nào. Cũng đã bốn năm rồi, hắn hiện tại hẳn là mười bốn tuổi, người trong cung sớm hiểu chuyện, tuổi này của hắn không biết đã đính hôn chưa”.

Hai huynh đệ nói một lúc, mắt thấy hừng đông, Thẩm Thời Ân cũng không ở lại lâu, cầm tay nải và đầu lạp xuất phát.

Hắn trước ra khỏi thành giao một trăm lượng bạc tới mỏ đá.

Người trông coi thu bạc cũng không vui bởi vì Thẩm Thời Ân chưa từng giao tiền đổi tự do, lúc muốn xin nghỉ đều săn một ít dã vật tới.

Thú hoang là thứ hiếm, bản lĩnh của Thẩm Thời Ân cũng lớn, ngay cả da lông cũng không bị thương tổn, dù là bán thịt hay da lông đều có giá tốt.

Cứ như vậy, giá trị tiến cống hàng năm của hắn có thể lên tới hai trăm.

Hiện tại thần tài lớn nhất mỏ đá phải rời đi, người trông coi cũng không phải là không bỏ được hắn sao!

Tuy vậy cũng may là sau nghe được Thẩm Thời Ân chỉ là xin nghỉ dài hạn một hai tháng, người trông coi lại vui lên, rất quyết đoán phê chuẩn.

Kỳ thật giao tiền tự do cũng phải định kỳ tới làm, giống Tiêu Thế Nam một hai bữa phải chạy tới một lần, quả quyết là không thể một hai tháng không lộ mặt, nếu không thì giống trực tiếp thả người rồi hả?

Tuy rằng kỷ luật của bọn họ rời rạc nhưng danh sách khổ dịch đều là do quan phủ lập hồ sơ, có ký lục truy tra, nếu chạy mất một hai cái, xui xẻo bị quan phủ tra ra, mấy người trông coi cũng bị liên lụy.

Nhưng Thẩm Thời Ân thì khác, đều biết hắn có bản lĩnh, dã thú hung mãnh còn săn được, ở mỏ đá đã được bốn năm. Nếu hắn muốn chạy, đừng nói tới mấy người trông coi, khổ dịch ở mỏ cũng không đánh lại hắn.

Hơn nữa hắn đã thành thân rồi, mấy người trông coi có hỏi thăm, biết hắn cưới là một cô nương mỹ mạo nhà tú tài ở đây.

Nghĩ cũng biết Thẩm Thời Ân không có khả năng bỏ kiều thê mà chạy làm đào phạm.

Cho nên cơ hồ là không tốn bao nhiêu sức, buổi sáng hôm đó liền xuất phát.

Mà bên hẻm Trà Hồ, sau khi Tiêu Thế Nam nói chuyện với ca ca hắn xong không ngủ được.

Nghe được ca hắn nói muốn đi xem Tiêu Giác, đầu tiên là hắn cao hứng mà muốn đi gặp người thân đã lâu không gặp, sau tỉnh táo lại, nghĩ cũng nhiều hơn…

Hắn đi theo Thẩm Thời Ân làm khổ dịch, đều là một tay cha hắn an bài.

Hiện tại hắn còn nhớ rõ, trước khi đi, cha hắn nói với hắn, “Con là thế tử trong nhà, nên biết gánh trách nhiệm trên vai. Lần này đi lành ít dữ nhiều nhưng nếu là thành, nhà ta tương lai càng có thể tiến thêm một bước. Con cũng không cần lo cho trong nhà, bộ xương già này của ta còn chịu được, còn có đệ đệ con ở đây, nhà ta không đổ được!”.

Lúc ấy hắn mới mười một tuổi, biến cố bên ngoài cái gì cũng không biết, đã bị đưa ra khỏi kinh.

Mới tới mỏ đá có bao nhiêu vất vả, chỉ có chính hắn biết.

Nhưng hắn muốn tranh thủ một lần, để cha mẹ luôn thiên vị đệ đệ hắn thấy, hắn có thể gánh được chuyện này.

Nhưng hiện tại đột nhiên nghĩ tới phải dính vào những phân tranh quyền lực mà hắn không hiểu, hắn và ca ca có hi vọng khôi phục thân phận lúc trước, hắn biết chính mình hẳn nên cao hứng nhưng không biết sao lại có chút thấp thỏm không yên…

Hắn thật lòng cảm thấy hiện tại rất hạnh phúc.

Tuy rằng có hơi nghèo, ăn mặc cũng không thể so với trước nhưng có ca ca, tẩu tử quản gia, hắn mười lăm tuổi còn vô tư vô lự hơn khi còn ở trong kinh thành.

Hơn nữa trong nhà có ba huynh đệ, hai người là đệ đệ ruột của tẩu tử hắn nhưng tẩu tử lại chưa từng coi hắn như người ngoài.

Mới bắt đầu đối tốt với hắn, cho hắn ăn mặc không hề bủn xỉn, sau thân quen, lại đối xử với hắn như với Khương Dương và Khương Lâm, nên khen thì khen, nên mắng thì mắng… Không giống như khi ở nhà, cha mẹ rõ ràng thiên vị đệ đệ hắn hơn, tuy rằng đối tốt với hắn nhưng là không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, cũng làm hắn cảm thấy có chút khó chịu.

Tiêu Thế Nam muốn khôi phục thân phận về kinh thành, giành vinh quang cho cả nhà, cha mẹ hắn trước không nói, cũng có thể khiến mấy người Khương Đào sống cuộc sống càng tốt hơn.

Nhưng khi đó hắn sẽ chẳng còn ở nhà của họ nữa.

Hắn là thế tử của Quốc Công phủ, tẩu tử hắn tuy rằng theo ca ca nước lên thì thuyền cũng lên nhưng không có bối cảnh, thân phận thấp kém, hắn không để ý, nhưng cha mẹ hắn lại để ý, khẳng định không vui khi thấy hắn ở cùng một chỗ với bọn họ.

Bọn họ không bao giờ có thể giống như hiện tại, ăn cùng ở cùng, thân mật gắn bó.

Tiêu Thế Nam tâm sự đầy mình, sau bị Khương Đào gọi ra rửa mặt ăn sáng, cũng có chút thất thần.

“Đinh đinh”, Khương Đào gõ đũa lên chén hắn, “Nghĩ cái gì vậy? Còn đang ngây ra làm gì? Bánh trên bàn đều bị A Lâm ăn hết rồi!”.

Hiện tại bữa ăn của Khương gia chính là do Lý thị và Mạnh bà bà chuẩn bị, bữa sáng cũng đơn giản, nấu một nồi cháo hoặc nấu ít mì, sau đó đi mua ít bánh quẩy và bánh để ăn cùng cháo.

Bởi vì ăn không hết cũng lãng phí cho nên Khương Đào đều mua bữa sáng theo đầu người.

Cháo thì Tiêu Thế Nam chưa ăn được mấy miếng, Khương Lâm đã duỗi tay gắp miếng bánh cuối cùng kia của Tiêu Thế Nam.

Đột nhiên bị phát hiện, Khương Lâm lấy lòng cười cười với Tiêu Thế Nam, “Đệ thấy Tiểu Nam ca cũng không ăn gì, đệ ăn giúp huynh ấy một chút”.

Nếu là ngày thường, Tiêu Thế Nam khẳng định trêu đùa hắn hai câu, sau đó cướp lấy đồ của mình, dưới ánh mắt vừa thèm vừa bất đắc dĩ mà ăn từng miếng cho nó nhìn.

Hôm nay hắn không có như vậy, gắp bánh tới trong bát của Khương Lâm, hòa ái nói với hắn: “Chỉ là một cái bánh, đệ muốn ăn thì cho đệ”.

Diễn xuất hòa ái nhường nhịn này của hắn cũng không khiến Khương Lâm vui, ngược lại làm cho hắn buồn bực, không nhịn được nói: “Tiểu Nam ca có phải bị bệnh hay không?”.

Khương Đào đổi đầu đũa gõ đầu Khương Lâm, nói: “Cho đệ ăn nhiều đệ còn không vui à?”.

Tiêu Thế Nam tuy rằng không nói nhưng Khương Đào biết trước khi đi Thẩm Thời Ân hẳn đã giải thích ngọn nguồn với hắn cho nên hôm nay thức dậy hắn vẫn còn đang thất thần.

Nàng không rõ cụ thể Thẩm Thời Ân làm gì nên cũng không biết khuyên như nào.

Chờ ăn sáng xong, nàng đưa bọn đệ đệ ra cửa, nói với Khương Dương và Khương Lâm, “Mấy ngày này tỷ phu các đệ có việc ra ngoài, tan học đừng chạy lung tung, về nhà sớm chút”, lại nói với Tiêu Thế Nam, “Đệ cũng đừng nghĩ quá nhiều, bản lĩnh của ca ca đệ như nào đệ còn rõ hơn ta, con nít con nôi nghĩ nhiều thế làm gì?”.

Tiêu Thế Nam nhịn không được cười rộ lên, tẩu tử hắn chỉ lớn hơn hắn một tuổi, nói chuyện còn lớn như vậy.

Nhưng tẩu tử hắn xưa nay là nói chuyện trong nhà, nghĩ cho người bên cạnh, lời này của nàng, đúng là khiến hắn an tâm hơn nhiều.

Đúng vậy, hắn nghĩ nhiều như vậy làm gì? Trời sập còn có ca ca hắn. Ngay cả sau đó hắn không thể ở cùng với bọn họ nhưng thời gian ở chung, phần tình nghĩa này hắn đều khắc ghi trong lòng, bọn họ chính là người nhà của hắn, cả đời này đều như vậy.

Sau đó bọn họ tới Vệ gia học, lại từ chỗ Vệ Thường Khiêm biết được một tin tức kinh người.

Tiêu Thế Nam vốn cũng chẳng còn tâm tư mà suy nghĩ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.