Gả Cho Tội Thần

Chương 93




Tần tri huyện được nhắc như vậy, lập tức sai người đi hẻm Trà Hồ xem.

Sư gia bên cạnh cuối cùng cũng có chút tác dụng, nhắc hắn rằng thứ như dầu hỏa không được dùng nhiều lắm, trong thành chỉ có hai nhà bán, nếu là mua dầu hỏa, ắt có thể tra ra chỗ người mua.

Tần tri huyện gật đầu, sai người làm theo ý của sư gia.

Sở Hạc Tường vẫn còn đang duy trì tư thế bị Sở Hạc Vinh đẩy ngã, không thể tin nổi nói: “Ngươi lừa ta?”

Sở Hạc Vinh cuối cùng cũng có thể cười thành tiếng, hắn xoa eo đứng dậy nói: “Nhưng không phải là lừa được rồi sao?! Đại ca xưa nay chê ta ngu xuẩn như heo, nếu không phải là ta hỏi ngươi, nào có thể thuận lợi mà nghe được chính miệng ngươi nói ra chứ?”.

Thần sắc khuất nhục, phẫn hận lần lượt xuất hiện trên mặt Sở Hạc Tường, trong lúc nhất thời biểu tình của hắn có thể nói là vô cùng đặc sắc.

Sở Hạc Vinh còn ngại không đủ, tiến đến trước mặt hắn hạ giọng nói: “Ta lại nói thêm cho đại ca biết một chuyện, ngươi tìm người chọn lúc nửa đêm không tiếng động mà động thủ, bọn cô cô ta ban ngày bận muốn chết, lúc ấy vốn là đã ngủ rồi. Nhưng trước đó ngươi tặng chút đồ bổ cho mình ta ăn không hết, phân cho bọn Tiểu Nam cùng ăn. Tiểu Nam chịu không được mấy thứ quá bổ như vậy, nửa đêm nóng tới không ngủ được nên hai tiểu tặc kia chưa làm gì đã bị bắt lại, ngươi nói có tức hay không?”.

Đương nhiên đáng giận! Còn có cái gì giận hơn việc bê đá tự đập vào chân mình sao?!

Sở Hạc Tường thở không ra hơi, ngực phập phồng kịch liệt.

“Đại ca tốt nhất nên giữ gìn sức khỏe cho tốt”. Sở Hạc Vinh tốt bụng mà vuốt lưng cho hắn thuận khí “Án tử còn chưa thẩm xong đâu, tuy đại ca làm chuyện dơ bẩn hạ lưu nhưng tội không đáng chết, đừng khiến bản thân tức chết”.

Lời hắn vừa nói, càng khiến Sở Hạc Tường thấy hít thở không thông, vừa hít sâu vào suýt thì khiến bản thân sặc.

Lại qua một lúc sau, người đi hẻm Trà Hồ đã về, nói đúng là có một nhà bị tưới rất nhiều dầu hỏa ở bên ngoài, đến bây giờ vẫn còn mùi. Sau đó lão bản của tiệm dầu hỏa cũng được gọi tới.

Dầu hỏa là tùy tùng của Sở Hạc Tường đi mua, bởi vì mua nhiều, đối phương lại là người lạ nên chủ tiệm có ấn tượng rất sâu.

Gã sai vặt tùy tùng của Sở Hạc Tường cũng tới đây, lập tức bị lão bản kia nhận ra.

Kỳ thật theo logic của Sở Hạc Tường, tiểu tặc phóng hỏa xong khẳng định chạy mất, hẻm Trà Hồ thành một bãi phế tích, tri huyện xử lý hỏa hoạn không kịp, trong lúc nhất thời không bắt được người thì không tra được tiếp. Mà khi đó hắn đã mang người về kinh thành, kể cả sau có tìm được chủ tiệm dầu hỏa, người ta lại không quen biết người của hắn, cũng không thể chỉ ra bằng cách chạy tới tận kinh thành đi?

Nhưng không nghĩ tới sự tình cư nhiên lại nghịch chuyển vào phút cuối, nhân chứng vật chứng đều đủ, hắn còn bị Sở Hạc Vinh lừa tới nói trực tiếp trên công đường lời không nên nói…. Các loại chứng cộng vào với nhau, giờ hắn cãi không lại!

Sư gia rất nhanh viết lời khai xong, bộ khoái đè Sở Hạc Tường ra bắt hắn ấn dấu tay.

Tuy vậy đối phương cũng là đại thiếu gia con nhà phú thương, tuy rằng có ý đồ mưu hại mạng người nhưng không đắc thủ, sau cửa hàng của mình cũng bị cháy, cân nhắc hình phạt có nhiều cách nói. Nặng thì phán lưu đày ngàn dặm, nhẹ cũng chỉ phải ngồi đại lao một thời gian.

Tần tri huyện không có bối cảnh gì, cái quan thất phẩm này là do nhà vợ hắn tốn một mớ tiền mua cho hắn bởi vậy hắn sợ phán nặng đắc tội người khác, cũng chỉ đành giam Sở Hạc Tường trước, sau lại ban hình phạt.

Các bá tánh xem náo nhiệt đủ rồi còn chưa chịu đi, một hai phải bàn luận đại gia tộc đúng là nhiều việc xấu, còn là chính đại thiếu gia Sở gia làm! Tuy vậy nhìn tiểu thiếu gia Sở gia cũng không ngốc, cư nhiên nghĩ tới việc hắn có thể bình tĩnh nói trước công đường.

Còn có người ồn ào la hét nói: “Đại lão gia, bằng chứng cao như núi, phạm nhân cũng đã ký tên nhận tội, sao không có hình phạt? Ngươi không phải là sợ quyền thế của Sở gia, muốn thiên vị đi!”.

Tâm tư của Tần tri huyện bị chọc thủng, hắn lập tức xụ mặt quát lớn: “Án tử cũng đã thẩm xong, các ngươi còn ghé vào đây làm gì? Nơi trọng yếu như huyện nha, người không liên quan mau rời đi!”.

Đừng nhìn mọi người vừa ta một câu ngươi một câu, rốt cuộc cũng là bá tánh bình thường, thấy Tần tri huyện tức giận, còn có bộ khoái tới đuổi người, lập tức thối lui ra bên ngoài, chạy còn rất nhanh.

Khương Đào bị đám người cuốn ra ngoài, Khương Dương có tâm kéo nàng lại nhưng dù sao cũng là thiếu niên chưa lớn, có thể ổn định được bản thân đã không tồi rồi, căn bản không lo được cho nàng.

Chân của Khương Đào bị người khác dẫm tê rần, cả khuôn mặt đều nhíu lại.

Lúc này, thiếu niên đội đấu lạp duỗi tay bảo vệ nàng. Hơn nữa, nói cũng kỳ quái, mấy người bên cạnh thiếu niên kia không chen về phía hắn mà ngược lại đem người chen tới bên này đẩy về.

Khương Đào thở ra một hơi vội vàng cảm tạ.

“Không cần khách khí’. Thanh âm của thiếu niên đang vào lúc vỡ giọng, không thể nói là dễ nghe nhưng cũng không khó nghe.

Cuối cùng cũng ra tới bên ngoài huyện nha, Khương Dương đi nhanh tới bên Khương Đào, hỏi nàng có sao không.

Khương Đào lắc lắc chân một lúc, lắc đầu nói: “Không sao,còn có một vị tiểu công tử bảo vệ ta một chuyến”.

Đang nói chuyện, Sở Hạc Vinh cũng đi tới, cũng quan tâm Khương Đào.

Biểu tình trên mặt hắn nhẹ nhàng nhưng hốc mắt ửng đỏ.

Khương Đào biết tâm tính hắn như hài tử, mới rồi tuy đại nghĩa diệt thân tự mình đưa Sở Hạc Tường vào đại lao nhưng chắc hẳn trong lòng cũng không chịu nổi.

“Con rất ngoan”. Khương Đào không có kinh nghiệm dỗ người lớn, chỉ có thể dỗ hắn như dỗ Khương Lâm, “Lớn rồi đừng khóc ở bên ngoài”.

“Con không khóc”. Sở Hạc Vinh ngượng ngùng lau mắt, “Con biết Sở Hạc Tường bị vậy là đáng!”. Nhưng dù sao cũng là đường huynh đệ lớn lên cùng nhau, trong các huynh đệ, Sở Hạc Tường coi như là thân nhất với hắn. Chỉ là không nghĩ tới đằng sau bộ mặt thân tình ấy, Sở Hạc Tường lại chán ghét hắn vô cùng, chèn ép Phù Dung tú trang không nói, chèn ép không thành công còn muốn phóng hỏa gϊếŧ người.

May là Tiêu Thế Nam phát hiện sớm, hậu quả xấu gì cũng không có. Bằng không kể cả bản lĩnh của Thẩm Thời Ân có mạnh tới đâu, có thể bảo vệ bọn Khương Đào rời đi an toàn nhưng đồ vật trong nhà hẳn sẽ cháy hết. Hơn nữa, gần đây thời tiết hanh khô, một khi cháy nhà không biết hại bao nhiêu mạng người.

Cho nên Sở Hạc Vinh cũng không quá để tâm tới cái huynh đệ tình thân này, dù sao đối phương cũng không coi hắn như đệ đệ!

Thấy cảm xúc hắn tốt hơn chút, Khương Đào định quay người nói cảm ơn với người vừa che chở mình nhưng nàng vừa xoay người liền phát hiện đối phương đã lẫn vào trong biển người nhìn không thấy.

“Nhìn gì thế?”. Thẩm Thời Ân dẫn Tiêu Thế Nam tới.

“Không có gì”. Khương Đào thấy hắn nhịn không được cong cong môi, “Lúc Tiểu Vinh tới, không cần nghĩ cũng biết là chàng đi tìm nó đi?”.

Thẩm Thời Ân gật đầu, thì thầm: “Sở Hạc Tường xảo trá, tri huyện này của chúng ta cũng không đủ anh minh thần võ. Ta dứt khoát gọi Tiểu Vinh tới”. Nói xong hắn liêc Sở Hạc Vinh một cái, thấy hắn đã có tâm tình đùa giỡn với Tiêu Thế Nam mới nói tiếp: “Ta nói với hắn dầu hỏa và ngân phiếu có thể mang ra làm vật chứng nhưng ta thấy hắn mềm lòng, không đặc biệt tin tưởng Sở Hạc Tường có thể làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy bèn dạy hắn vài câu, bảo hắn kiểm tra Sở Hạc Tường”.

Khương Đào cười rộ lên. Nàng mới vừa rồi còn đang buồn bực, Tiểu Vinh không giống như nhanh trí như vậy, có thể diễn ra một bộ dạng khách sáo như thế. Hóa ra là Thẩm Thời Ân dạy hắn.

Mấy người bọn họ đi về hẻm Trà Hồ, Khương Đào cảm giác có người đang nhìn mình, nhịn không được quay đầu nhìn một chút.

“Không có việc gì”, Thẩm Thời Ân ôm nàng từ phía sau, “Ta đã nhìn qua, đều là người thường. Chắc là còn tò mò án tử vừa rồi”.

Cũng đúng, án tử kia có chút liên quan tới bọn họ, Khương Đào sáng lập tiểu tú phường cũng có chút danh khí, hiện giờ cũng có thể coi là nửa cái người nổi tiếng ở huyện thành này rồi, có người nhận ra nàng cũng rất bình thường. Hơn nữa, Sở Hạc Vinh còn đi cùng bọn họ, đương nhiên càng khiền người chú ý.

Đoàn người bọn họ dần đi xa, mà một trà lâu gần huyện nha, Tiêu Giác đang vui vẻ thoải mái mà uống trà, trong tầm tay cũng có một cái đấu lạp bình thường.

Không lâu sau, ám vệ hắn phái đi đã trở lại, nói: “Ti chức nhìn nhóm người kia đã đi xa, xác định phía sau không có kẻ xấu đi theo họ mới trở về phục mệnh”.

Đừng nhìn ám vệ nói nhẹ nhàng như vậy, kỳ thật mới rồi chính là phí rất nhiêu sức lực – Thẩm Thời Ân quá mức cảnh giác, bọn họ ẩn trong đám người mới đuổi kịp bọn họ, đã bị hắn phát hiện. Cũng may là bọn họ nhiều người, mỗi một khoảng thay một người đuổi kịp. Hơn nữa, ven đường cũng có không ít bá tánh đang nghị luận, lúc này mới không khiến cho Thẩm Thời Ân hoài nghi.

Tiêu Giác không tỏ ý kiến mà hơi gật đầu.

Đám ám vệ lui tới cạnh cửa, đại thái giám bên người Tiêu Giác, Vương Đức Thắng vừa rót trà cho hắn, vừa dò hỏi: “Chủ tử, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?’.

Tiêu Giác không nói tiếp, lười nhác dựa vào tấm nệm phía sau, vẫn còn đang nghĩ.

Trước đó, ám vệ truyền tin nói khổ dịch ở huyện thành này có khả năng là cữu cữu hắn, lúc ấy hắn còn cho rằng là lời nói vô căn cứ, đã nổi giận vô cùng. Sau hắn bận nhiều việc, cũng đã quên mất chuyện của ám vệ.

Tháng trước, ám vệ lại truyền tin tức bề, nói khổ dịch kia lên núi săn được lão hổ nhưng săn xong lại không có đi huyện nha lãnh thưởng, chỉ nhờ người đi lấy tiền giúp hắn.

Bá tánh bình thường săn hổ, ban thưởng lớn nhất là tiền thưởng. Nhưng người ở quan gia biết chuyện không đơn giản như vậy.

Săn được hổ tức là cứu được rất nhiều người có khả năng lên núi bị hổ ăn mất. Đây là một chuyện lớn, bẩm lên triều đình ắt được treo biển ban thưởng. Khổ dịch kia còn mang tội, công lao như vậy, nói không chừng có thể lấy ưu bù khuyết, khôi phục thân phận tự do cho hắn.

Hắn cố tình điệu thấp như vậy thật sự khiến người khác nghi ngờ.

Đúng lúc phương Bắc có đại hạn hán, hơn một tháng trời đều không mưa, hoàng đế sai Tiêu Giác tới phương Bắc một chuyến, xem quan viên các nơi có ứng đối tốt hay không.

Tiêu Giác rời kinh đi về phía Bắc, nghĩ nơi đây cũng không xa nên vòng lại tới đây nhìn một cái.

Không nghĩ tới vừa nhìn liền tìm được cữu cữu của hắn rồi.

Đêm qua hai tiểu tặc kia động thủ, ám vệ đã sớm mai phục ở hẻm Trà Hồ, chỉ là sợ Thẩm Thời Ân phát hiện nên bọn họ không dám tới quá gần.

Thống lĩnh ám vệ còn đang do dự là nên chế phục người trước hay là bẩm báo Tiêu Giác trước để ngài quyết định thì Thẩm Thời Ân đã tới chế phục bọn họ. Chuyện sau đó cũng không cần ám vệ xen vào.

Chỉ là tuy tìm được người rồi, Tiêu Giác lại không biết bước tiếp theo nên làm gì.

“Cái Sở Hạc Tường kia”. Tiêu Giác thưởng thức chén trà trong tay, không chút để ý nói: “Tìm cơ hội gϊếŧ đi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.