Gả Cho Tội Thần

Chương 92




Hôm nay là ngày Sở Hạc Tường hồi kinh, sáng sớm đã sai hạ nhân thu thập hành trang, chuẩn bị xe ngựa.

Gã sai vặt tiến vào nói có thể xuất phát, Sở Hạc Tường hãy còn nhìn nhẫn ban chỉ trên tay không nhúc nhích.

Trước đó hắn đã bố trí tốt, theo lý mà nói, tới lúc này hẳn phải có tin tức rồi mới đúng, sao lại chậm chạp không có động tĩnh gì?

Sở Hạc Tường đang muốn phái người đi hẻm Trà Hồ một chuyến, đột nhiên người gác cổng vội chạy vào nói: “Đại thiếu gia, bên ngoài có rất nhiều bộ khoái!".

Sở Hạc Tường nghe xong cả kinh, chưa kịp dò hỏi gì nhiều thì bộ khoái đã xông vào.

“Sở đại thiếu gia, mời ngài đi theo chúng tôi một chuyến!”

Tần tri huyện sai bổ khoái tới bắt Sở Hạc Tường cho nên biểu hiện của Sở Hạc Tường có phối hợp tới đâu thì bọn bộ khoái vẫn làm theo cách nói của Tần tri huyện, dùng gông xiềng trói hắn.

Chờ tới huyện nha, bá tánh xem náo nhiệt lập tức dọn ra một lối đi. Bọn họ cũng đã dài cổ đợi hơn ba mười phút, nếu không phải lần náo nhiệt này đáng xem thì bọn họ cũng không kiên nhẫn như vậy.

Tần tri huyện cũng đã tranh thủ ăn bữa sáng xong, lúc này trên mặt không còn chút mệt mỏi nào, lại lộ ra vài phần uy nghiêm.

Sở Hạc Tường tuy hành tẩu bên ngoài nhiều năm nhưng dù là tới nơi nào, người khác cũng kính cái danh Sở đại thiếu gia ba phần, càng đừng nói tới là bị người xách tới công đường như này. Lúc này đã xấu hổ không ngóc được đầu.

Tuy vậy Tần tri huyện cũng không cho hắn thêm thời gian xấu hổ, gõ mộc đường một cái, trực tiếp hỏi: “Ngươi có nhận tội hay không?”.

Sở Hạc Tường cũng chỉ mới hai mươi, thời gian kinh doanh không ngắn nhưng loại chuyện gϊếŧ người này là lần đầu tiên. Cũng do không còn cách nào khác nên mới làm ra chuyện này, lúc này trong lòng hắn bất an, nghĩ chắc hẻm Trà Hồ có biến. Chỉ là hai tiểu tặc kia cầm tiền của hắn xong đã cao chạy xa bay, hơn nữa hai người họ cũng là Lý chưởng quầy cải trang đi làm, sao hiện tại sẽ liên lụy tới hắn?

Hắn ép buộc bản thân trấn định, hỏi ngược lại: “Tiểu nhân luôn tuân theo pháp luật, không biết đại nhân nói là tội gì?”.

Tần tri huyện lười cùng hắn dong dài, sai người đem hai tiểu tặc và Lý chưởng quầy tới.

Vì đề phòng khai cung giống nhau, ba người bọn họ đều bị bịt miệng.

Sở Hạc Tường nhìn thấy Lý chưởng quầy hoi thở thoi thóp liền lập tức biết được suy đoán của bản thân không sai, quả thực có biến!

Hắn âm thầm phỉ nhổ Lý chưởng quầy làm việc ngu xuẩn trong lòng, vừa hận chính mình ở tiểu thành này không có nhân lực, bằng không cũng không tới lượt Lý chưởng quầy quen thuộc bản địa này đi thuê người, lúc này có biến càng là không tìm được cứu viện ở đâu…

“Đại nhân minh xét, ba người này ta không quen, càng không biết ngài nói là tội gì!”. Sở Hạc Tường căng da đầu lên tiếp tục mạnh miệng.

Tần tri huyện thấy hắn vịt chết mà còn cứng mỏ, tức cười, chỉ vào Lý chưởng quầy nói: “Ngươi không quen hắn? Mẫu Đơn tú trang là ngươi mở, ngươi còn không biết bộ dáng của chưởng quầy nhà mình à?”.

Mẫu Đơn tú trang đúng là do Sở Hạc Tường mở không sai nhưng lấy danh nghĩa của người khác để mở, mấy cửa hàng biết hắn, từ chưởng quầy tới người làm chỉ không tới mười người cho nên Sở Hạc Tường nói tiếp: “Đại nhân thật sự nói oan cho tiểu nhân, Mẫu Đơn tú trang này cạnh tranh với Phù Dung tú trang của tiểu đệ nhà ta, sao sẽ là ta mở được? Ngài không tin có thể tra hồ sơ quan phủ”.

Sư gia đưa hồ sơ lên, Tần tri huyện vừa lật xem, lão bản của Mẫu Đơn tú trang đúng là không phải hắn.

“Vậy Lý chưởng quầy này và tiểu nhị của Mẫu Đơn tú trang đều vu oan cho ngươi?”.

Sở Hạc Tường giả bộ trầm ngâm, sau đó vỗ trán nói: “Lý chưởng quầy ta không biết hắn nói như nào nhưng tiểu nhị có khả năng là hiểu lầm. Lúc trước ta có một bằng hữu mời ta đầu tư kinh doanh cùng hắn, ta nghĩ người nọ đáng tin cậy nên góp chút tiền. Không nghĩ tới huyện thành này, ta mới biết được bằng hữu kia của ta cư nhiên lại cạnh tranh với tú trang của đệ đệ ta. Ta xem cũng ổn, lấy thân phận làm người đầu tư mà qua xem mấy lần. Tiểu nhị có thể thấy chưởng quầy cung kính với ta nên hiểu lầm!”.

Tần tri huyện vốn tưởng bắt Sở Hạc Tường tới đây thì án này sẽ xong, không nghĩ tới càng hỏi càng rối, hắn bực bội nhíu mày, sai người rút mảnh vải trong miệng Lý chưởng quầy ra.

Chưa đợi Tần tri huyện đặt câu hỏi, Lý chưởng quầy lập tức nói: “Tiểu nhân không có nói dối! Sở đại thiếu gia này chính là chủ nhân của tiểu nhân!”.

Tiểu nhị không giao tiếp với Sở Hạc Tường nên khả năng sẽ nhận sai chủ nhân. Nhưng hắn là chưởng quầy đương nhiên không có chuyện nhận nhầm, nếu là theo cách nói của Sở Hạc Tường, chính là chưởng quầy này cố ý vu oan hãm hại!

“Hồ sơ quan phủ viết quả thực không phải tên của Sở đại thiếu gia nhưng mấy chưởng quầy đều biết chủ nhân phía sau là hắn”. Lý chưởng quầy sợ phải gánh tội thay nên cái gì cũng không rảnh lo, vội vàng nói: “Đại nhân nếu không tin có thể tới các chi nhánh khác dò hỏi”.

Những chi nhánh khác của Mẫu Đơn tú trang đều ở nơi khác, chỗ gần nhất cũng phải mất năm, sáu ngày đi đường.

Hơn nữa, Sở Hạc Tường cũng có niềm tin, nghĩ những cửa hàng khác mở sớm, chưởng quầy đều là tâm phúc hắn bồi dưỡng, không giống chi nhánh ở huyện thành này, bởi vì là mở muộn nhất, Lý chưởng quầy là hắn lâm thời tìm được, đối với hắn không đủ trung thành.

Hắn đã sớm thông tri cho các chưởng quầy khác không thể lộ thân phận của chính mình, các chưởng quầy khác lại không biết nơi này có án tử, quan phủ phái người tới dò hỏi, trong lúc nhất thời cũng không tra được gì.

Càng quan trọng hơn là chỉ cần kéo dài thời gian, gã sai vặt của hắn tự nhiên sẽ truyền tin tức tới kinh thành, cha mẹ hắn sẽ nghĩ cách tới mang người đi.

Tần tri huyện bị khẩu cung khác nhau của hai người làm cho xoay vòng vòng, lại truyền tiểu nhị của Mẫu Đơn tú trang tới hỏi.

Tiểu nhị găp qua Sở Hạc Tường chỉ có một người, chính là người trước đó đi Phù Dung tú trang mua đồ thêu chữ thập.

Tần tri huyện hỏi hắn có chắc chắn Sở Hạc Tường là chủ nhân của Mẫu Đơn tú trang không.

Tiểu nhị gãi gãi đầu, nghĩ nửa ngày mới nói: “Tiểu nhân không nói bậy a, lúc ấy chưởng quầy sai tiểu nhân đi tú trang đối diện tìm hiểu tình hình. Tiểu nhân mua đồ về sau, Sở đại thiếu gia cũng tới. Tiểu nhân lúc ấy gọi hắn “chủ nhân”, hắn cũng không phản đối”.

Sở Hạc Tường mê mang nói: “Ngươi lúc ấy có gọi như vậy sao? Ta sao không có ấn tượng gì?”.

Tiểu nhị này chính là một người đơn giản, bị hỏi như vậy liền không xác định được có nói qua hay không.

Thế cục giằng co mãi như vậy. Bá tánh xem náo nhiệt cũng bị quay vòng vòng, nghị luận sôi nổi.

Khương Đào cũng nhíu mày, nàng không nghĩ tới loại người này còn có thể giả vờ như vậy, Sở Hạc Tường còn có thể trợn mặt nói dối, ngay cả Tần tri huyện cũng hoa mắt ù tai. Án tử này muốn tra không phải là Sở Hạc Tường có phải lão bản tú trang hay không mà là hắn có sai người đi làm việc hay không! Hiện nay nhân chứng đã có, vật chứng lại bị bỏ qua…

Đêm qua hai tiểu tặc có mang theo một thùng dầu hỏa tới, loại đồ vật này ở huyện thành này cũng không có tác dụng nhiều lắm. Tra người mua một lượt, đương nhiên có thể tra tới trên đầu Sở Hạc Tường. Còn có ngân phiếu của Sở Hạc Tường nữa. Hắn không có khả năng là ở kinh thành liền nghĩ tới kế phóng hỏa, khẳng định là ở nơi này. Tiền bạc lớn như vậy, cũng có thể tra được rõ ràng.

Khương Đào đi lên trước hai bước, đang muốn đi tới đối chất với Sở Hạc Tường.

Khương Dương kéo nàng lại, lắc đầu với nàng, sau thấp giọng nói: “Việc này chúng ta không thể xen vào”.

Trước đó Thẩm Thời Ân nói với hắn, thân phận của hắn và Tiêu Thế Nam không thể để lộ ở bên ngoài. Sở Hạc Tường rõ ràng không dễ đối phó, nếu hắn chó cùng rứt giậu, bắt đầu lung tung cắn nhàm, hai anh em Thẩm Thời Ân bọn họ nhất định sẽ bị liên lụy.

Cho nên không cần Khương Dương nhiều lời, Khương Đào chỉ đành bất đắc dĩ thu chân về.

Qua chừng mười lắm phút, Tần tri huyện vẫn là không tra được thêm manh mối nào, hắn đang chuẩn bị bắt giữ người trước, sau lại tái thẩm.

Đột nhiên có một người đẩy người phía trước ra, chạy vọt vào công đường.

“Đang trên công đường, kẻ nào dám vô lễ?!”. Đầu đang loạn thành một đống khiến cho Tần tri huyện bực bội quát lớn.

“Tri huyện đại nhân, tiểu nhân là Sở Hạc Vinh của Phù Dung tú trang!”. Sở Hạc Vinh quỳ xuống bẩm báo, “Tiểu nhân là tới giúp đại ca ta làm chứng, hắn không phải người như vậy!".

Khương Đào thấy bộ dáng vội vàng biện giải cho Sở Hạc Tường của Sở Hạc Vinh mà muốn đỡ trán. Biểu tình của Sở Hạc Tường khoan khoái hơn nhiều, trên mặt lập tức có ý cười, nói: “Tiểu Vinh, đệ cuối cùng cũng tới, mau giúp đại ca giải thích với tri huyện đại nhân”.

Sở Hạc Vinh gật gật đầu, lại nói với Tần tri huyện: “Đại nhân, đại ca ta và ta tình như thủ túc, hắn khẳng định sẽ không mở tú trang cạnh tranh với ta, càng đừng nói tới chuyện phóng hỏa!”.

Tần tri huyện bất đắc dĩ nói: “Người che chở hắn như vậy? Vậy nếu hắn thật sự là người như vậy thì sao?”.

Sở Hạc Vinh nói: “Tiểu nhân lấy chính tính mạng của mình ra đảm bảo, đại ca ta nhất định không phải người như vậy”.

Tần tri huyện đã phiền muốn chết rồi, người xưa có câu phép vua còn thua lệ làng, này không phải là khinh người quá đáng à! Sau hắn lại ngẫm lại vụ án hỏa hoạn lần này, cháy chính là Mẫu Đơn tú trang, tuy rằng vốn dĩ bị thiêu phải là Phù Dung tú trang ở đối diện nhưng Sở Hạc Vinh là khổ chủ lão bản còn tới bảm đảm cho người ta rồi, còn hỏi cái rắm!

Sáng sớm đã bị đánh thức, kết quả hỏi nửa buổi sáng cư nhiên lại vẫn là một cuộn chỉ rối. Hắn bực bội vẫy vẫy tay, ý bảo Sở Hạc Vinh mang người về. Hắn cũng đứng dậy, sai sư gia thu dọn đồ đạc đi về.

Sở Hạc Vinh quỳ tới bên Sở Hạc Tường, vừa tháo gông xiềng cho hắn vừa đau lòng nói: “Đại ca chịu khổ rồi!”.

Trong lòng Sở Hạc Tường cười nhạo hành vi ngu xuẩn như con heo này của hắn, trên mặt lại giả bộ vô cùng cảm tạ, “May là còn đệ tin ta”.

Sở Hạc Vinh nâng hắn dậy, lòng còn sợ hãi: “May mắn là lần nay chỉ cháy mất phòng ở, không hại tới mạng người, không thì ta cũng không giữ được đại ca!”.

Hóa ra là không hại tới mạng người, khó trách tri huyện này dễ thả người như vậy.

Trên mặt Sở Hạc Tường buông lỏng, mang theo ý cười nói: “Nhà bên hẻm Trà Hồ san sát nhau, chỉ cháy nhà không hại tới người, cũng coi như là trong cái rủi có cái may”.

Lời này hắn vừa nói xong, nhìn tới vẻ mặt đang nôn nóng cởi trói của Sở Hạc Vinh, đột nhiên dừng động tác nở nụ cười.

Sở Hạc Tường sững sờ, Sở Hạc Vinh đẩy hắn xuống đất, hô lên: “Đại nhân, lửa là do đại ca ta phóng! Mau bắt hắn lại”.

Tần tri huyện bị hắn hô ngơ luôn, nói: “Sao ngươi lại thay đổi rồi?”.

Sở Hạc Vinh quỳ xuống, nói: “Ta nghe người ở hẻm Trà Hồ nói, hai tiểu tặc kia vốn là tới tú phường Khương gia phóng hỏa nhưng không nghĩ tới người nhà hắn ngủ muộn, phát hiện động tĩnh. Sau đó sáng nay nhà họ biết tú trang cháy, còn nháo lớn như vậy, liền đoán là do hai tiểu tặc kia nảy lòng tham, chạy tới đốt tú trang. Hiện tại mọi người đều chỉ biết tú trang cháy, trừ người sai khiến phía sau, ai biết hẻm Trà Hồ cũng xém chút nữa bị thiêu?”.

Tần tri huyện lại nhìn về hai tiểu tặc, bộ khoái rút miếng vải trong miệng họ ra, bọn họ lập tức gật đầu như tỏi nói: “Đúng đúng, người kia vốn sai chúng ta tới hẻm Trà Hồ phóng hỏa, không nghĩ tới người nhà họ ngủ muộn, huynh đệ chúng ta sợ hại tới mạng người nên mới sửa đổi chủ ý, chỉ là không nghĩ rằng lại đi đốt sai….”.

Đã tới lúc này rồi nhưng hai tiểu tặc kia không quên nói tốt cho mình, giảm bớt hình phạt.

Mới vừa rồi còn thoi thóp mà Lý chưởng quầy cũng lập tức đáp: “Không sai, ngay từ đầu Sở đại thiếu gia phân phó chính là đốt Khương gia ở hẻm Trà Hồ”.

Sở Hạc Vinh cao hứng so với bất kỳ ai, nói: “Hẻm Trà Hồ chắc chắn còn mùi dầu hỏa, đại nhân người tra một cái sẽ biết!”.

Lời của editor: Các bác thấy Tiểu Vinh ngầu không^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.