Gả Cho Tội Thần

Chương 64




Tiêu Thế Nam ở bên cạnh nghe vậy cũng hiểu được rõ ràng, khuyên nhủ: “A Dương, đệ có việc gì mau nói với tẩu tử đi. Tỷ ấy cứ khóc như vậy không tốt cho mắt đâu”.

Chuyện tới hiện tại, Khương Dương cũng biết giấu không được nữa, giải thích với Khương Đào: “Năm trước khi tới tặng quà, đệ nói với tiên sinh chuyện cho A Lâm nhập học. Tiên sinh nói A Lâm là đệ đệ của đệ, nghĩ tới thiên phú nhất định không kém, cũng không cần kiểm tra, bảo đệ năm sau trực tiếp dẫn nó tới là được. Mười lăm tháng giêng, đệ đưa A Lâm tới, ai biết được đúng đêm ấy, tiên sinh đổ bệnh, nằm trên giường không dậy nổi”.

Khương Đào hít hít mũi, giọng khản đặc nói: “Cái này tỷ biết, cái người tên là Tử Ngọc có nói cho tỷ biết rồi”.

Khương Dương liền nói tiếp: “Sau khi tiên sinh ốm, trong trường liền đồn, đồn rằng…..”.

“Rằng Khương gia chúng ta đều là sao chổi. Người nào người nấy cũng nói, không ai cố kỵ gì, nghĩ gì nói đấy”.

Khương Dương nhịn không được thở dài, tiếp tục nói: “Bọn họ nói nhà chúng ta nếu có một tỷ tỷ khắc phụ mẫu như vậy, nghĩ tới mệnh cách của đệ đệ cũng chẳng tốt là bao. Nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy, A Lâm vừa tới thì tiên sinh mắc bệnh? Chuyện ở trường lúc ấy là do sư huynh của chúng ta – cũng là Hứa tú tài, môn sinh đắc ý của tiên sinh chủ trì, hắn đến tìm đệ, hy vọng đệ đưa A Lâm về trước, đợi chuyện lắng xuống, nếu không qua hai tháng nữa là huyện thí, sẽ ảnh hưởng tới kết quả của họ”.

“Vậy đệ nên đưa A Lâm về, đệ ấy chỉ là mới học vỡ lòng, kể cả có muộn một tháng, sau cũng có thể bù lại”.

Khương Dương lắc đầu nói không phải như vậy,

“Tiên sinh mắc bệnh rất lạ, thái độ của Hứa tú tài cũng khiến người khác hoài nghi, hơn nữa lời đồn trong trường là do có người cố ý. Mục tiêu của bọn họ không phải A Lâm mà là đệ. Trước đó, bọn họ nhìn ta không thuận mắt nhưng ta được tiên sinh thưởng thức, cũng coi như có chút thiên tư, có cơ hội thi đỗ, Bọn họ không dám trắng trợn đối đầu với đệ. Chỉ là hiện tại không giống, đệ ba năm không được thi cử, bọn họ cũng không cần cố kỵ điều gì… Dù sao ba năm này đệ xác thực không thể đi thi, bọn họ nghĩ muốn đuổi A Lâm đi trước, sau mới nghĩ cách đối phó đệ, chẳng bằng đệ tự mình đi trước, để A Lâm ở lại học cho tốt”.

Khương Đào gạt nước mắt, tức giận nói: “Bọn họ ghen ghét người tài như vậy, cũng coi là người có học sao?”. Nói lại đứng lên: “Tiên sinh các đệ hiện tại hết bệnh rồi đúng không? Để ta đi lý luận với hắn, xem hắn dạy dỗ kiểu gì”.

Khương Dương duỗi tay giữ chặt nàng: “Vô dụng thôi. Lúc ấy tiên sinh vừa khéo mắc bệnh, hẳn là trước đó đã biết chuyện gì mới không muốn can dự vào trong, chỉ tránh đi. Chỉ là ông ấy không nghĩ tới, bọn Tần Tử Ngọc dùng ông ấy làm cái bệ để truyền bá lời đồn”.

“Tiên sinh đệ sao lại mặc kệ đệ? Ông ta không phải rất thích đệ sao? Chỉ bởi vì ba năm tới đệ không được thi mà ông ta để người khác bắt nạt đệ như vậy sao?”. Khương Đào tuy rằng chưa đi học bao giờ nhưng trong ấn tượng của nàng, lão sư đều sẽ đặt giáo dục lên đầu.

Khương Dương mím môi, cũng không dám nói sau lưng vị thầy ngày xưa mình kính trọng nhất, chỉ nói: “Đại khái là ông ấy cũng không có cách nào khác đi. Cái Tần Tử Ngọc kia là công tử của tri huyện gia. Học sinh trong trường muốn thi cử thì trước đều phải qua huyện thí”.

Tuy rằng hắn nói không rõ ràng như Khương Đào hiểu được ý tứ bên trong. Tri huyện là quan viên chủ trì thi cử, nếu đắc tội công tử nhà hắn, không dám nói rằng hắn có vì việc tư mà làm rối loạn kỷ cương hay không nhưng việc văn chương trúng hay không trúng vẫn nằm trong tay hắn, nhìn cũng biết không nên đắc tội nhầm chỗ.

Trước đó cử nhân thấy thiên tư của Khương Dương rất tốt, rất có hy vọng trẻ tuổi thi đỗ được nên nguyện ý che chở hắn, hiện giờ hắn ba năm không được thi cử, chuyện của ba năm sau ai biết được như nào chứ? Đọc sách là chuyện hao tâm tổn sức, thiên tư có hơi bị mài mòn đều dễ dàng khiên người khác gượng dậy không nổi hoặc là căn bản dậy không được. Cử nhân kia chắc cũng đã cân nhắc mà từ bỏ Khương Dương.

Khương Đào tức giận tới môi cũng run run nhưng tình thế lại chẳng thế khác được. Hiện giờ tức giận đâu có ích gì đâu? Nhà mình là dân, phe họ là công tử tri huyện và cử nhân, đối đầu với họ, Khương Dương chắc chắn không có phần thắng. Đặc biệt là cử nhân kia, hiện tại ông ta mặc kệ không để ý, nếu ông ta thực sự đứng ở phe của công tử tri huyện, ông ta từng là tiên sinh của Khương Dương, chỉ cần vô tình thả ra chút tiếng gió, nói đệ ấy không kính trọng sư huynh hay không được trường hậu ái, cũng đủ để hủy diệt danh dự của Khương Dương.

Khương Đào nhắm mắt, nhịn xuống. Nói đến cùng nàng cũng chẳng phải đương sự, nàng còn tức thành như vậy, Khương Dương chắc cũng không dễ chịu hơn nàng bao nhiêu?

“Không sao cả. Không đi trường tư thì không đi trường tư, tỷ lại nghĩ cách cho đệ đi học lão sư khác”. Khương Đào lau nước mắt, kéo Khương Lâm và Khương Dương tới bên người, “Việc này không phải các đệ sai. Mới vừa rồi do tỷ giận quá mới vậy, tỷ xin lỗi hai đứa”.

Khương Lâm cũng không khóc, dựa đầu vào lòng nàng, nhẹ nhàng nói: “Là bọn đệ nói dối, tỷ tỷ hẳn là rất tức giận”. Nói là bắt đầu lý nhí cáo trạng, “Đệ vốn muốn nói với tỷ sớm hơn nhưng ca ca không cho đệ nói. Huynh ấy bảo còn hai tháng nữa tỷ phải xuất giá, không thể để chuyện ở trường làm tỷ mất hứng. Sau đó, đệ nhịn không được, huynh ấy lại nói tỷ làm công cho người khác rất vất vả, chờ tỷ rảnh rỗi rồi lại nói… Chờ rồi lại chờ mới khiến cho tỷ biết muộn như vậy”.

Chỉ là Khương Dương ở ngay gần đó, thằng bé cáo trạng như vậy đương nhiên bị hắn nghe được rồi.

Trước còn bảo là gì mà thành lập nhóm bảo vệ bí mật nhỏ mà nhìn bề ngoài là hai huynh đệ tốt lại xuất hiện một “cái khe”.

“Tiểu tử kia!”. Khương Dương tức giận hừ hừ, “Nếu không phải vì đệ, ta có dễ dàng bị bọn họ tính kế như vậy không? Sao đệ lại không biết tốt xấu rồi?”.

Khương Lâm dựa vào người tỷ tỷ, cũng không sợ hắn, nói tiếp: “Nhưng đệ cũng không muốn đọc sách ở đó”.

Khương Dương nhướng mày cười nói: “Chẳng lẽ là đệ lưu luyến ta? Từ trước giờ ta cũng không biết đệ ỷ lại ta như vậy đấy”.

Khương Lâm bị hắn chặn nghẹn họng, không để ý tới hắn nữa, lôi kéo ống tay áo Khương Đào làm nũng: “Tỷ tỷ, đệ cũng không học nữa có được không?”.

Không đợi Khương Đào nói, Khương Dương không cười nữa, nghiêm mặt nói: “Vì sao không đi? Đệ chỉ mới học vỡ lòng, đúng là lúc cần được tiên sinh chỉ dạy. Hơn nữa, bọn Tần Tử Ngọc chỉ đối phó với ta, nghĩ tới chắc cũng sẽ không so đo với hạt đậu như đệ”.

Khương Đào lắc đầu với hắn, sau đó ôn nhu nói với Khương Lâm: “Đệ không muốn thì thôi, tỷ tỷ sẽ nghĩ cách cho hai đứa”.

Nếu là trước kia, nàng chỉ có thể đưa hai đệ đệ tới học của tú tài nào đó kém cử nhân kia một chút. Nhưng hiện giờ đã nhận lại sư phụ, cũng coi như có chút thân thích với Sở gia, vì chuyện học hành của hai đệ đệ, nàng có thể mặt dày một chút đi cầu sư phụ, kiểu gì cũng có thể tìm được tiên sinh cho họ, rốt cuộc ở huyện thành này, cử nhân là một nhân vật hiếm lạ nhưng ở châu phủ lớn hơn một chút, tiên sinh là cử nhân lại chẳng hiếm.

Khương Lâm nghe xong lời này lập tức vui mừng, Khương Đào cũng không giữ hắn, để hắn đi chơi.

Chờ nó đi rồi, Khương Dương mới nói: “Sao tỷ lại tùy ý để nó làm bậy như vậy?”.

Khương Đào thở dài nói: “Đệ nói không sai, Tần Tử Ngọc kia xác thật sẽ không tới mức gây khó dễ cho một đứa trẻ như Khương Lâm nhưng hôm nay ta đi đón nó, luôn nghe được hắn gọi Khương Lâm là sao chổi, ta lý luận với hắn, hắn còn nói năng hùng hồn rằng toàn trường đều gọi như vậy… Đệ đệ chúng ta nhìn như vô tâm vô phế nhưng cũng là hài tử trưởng thành sớm, học dưới bầu không khí như vậy, nó có thể học được gì?”.

Tình huống như vậy ở cổ đại còn chưa được đặt tên nhưng nếu ở hiện tại, đây là một loại bạo lực học đường. Khương Đào nguyện ý không để Khương Lâm đi học cũng không muốn hắn ở dưới mái trường như vậy. Huống chi, dưới bầu trời này cũng không chỉ có mỗi một cái trường đó.

“Còn có chuyện như vậy?”. Mới rồi hắn nói tới bọn Tần Tử Ngọc rất bình tĩnh, lúc này lại trầm mặt, gắt gao cắn môi, phẫn nộ vô cùng.

“Không nói những cái đó”. Khương Đào duỗi tay sờ sau lưng hắn, “Vừa rồi tỷ đánh đệ đệ có đau không? Trong nhà cũng không có người ngoài, đem áo ngoài cởi ra tỷ xem”.

Khương Dương tức khắc lui về sau bảy tám thước, một đường lui về cửa, “Bình thường tỷ chỉ thêu thùa thì có bao nhiêu lực đạo? Còn không bằng tiên sinh dùng thước đánh bàn tay đâu”.

“Vậy cũng để tỷ nhìn xem”. Khương Đào sợ hắn bị thương nên đứng dậy đi ra.

Khương Dương sợ tới mức chạy ra bên ngoài.

Khương Đào bị bộ dáng này của hắn chọc cười, nói tới giờ cơm rồi đệ đi đâu?

“Đệ còn có chuyện chưa làm xong. Đệ đi hỏi lại một chút, chờ xác định lại rồi sẽ nói với tỷ”. Khương Dương nói xong liền ra cửa.

Buổi sáng, hắn ở quán sách gặp được Vệ Thường Khiêm, Vệ Thường Khiêm nghe nói hắn hiện không có thầy nên muốn nhận hắn làm học trò.

Khương Dương thấy cách ăn nói và khí chất của ông rất bất phàm đoán được thân phận của ông không đơn giản.

Tuy vậy hắn cũng chưa đáp ứng, chỉ nói muốn về nhà thương lượng với người nhà một chút.

Chuyện bái sư là chuyện lớn, Khương Dương muốn thương lượng với Khương Đào, cũng nghĩ chuyện ở trường không giấu mãi được, vừa đúng lúc muốn nói rõ ràng với Khương Đào. Ai biết được, Khương Đào còn nhanh hơn một bước, giữa trưa đã đi đón Khương Lâm, phát hiện ra chuyện ở trường.

Hiện tại hắn muốn đi hỏi Vệ Thường Khiêm, xem có thể thu cả đệ đệ hắn không, nếu là được thì Khương Đào cũng không cần nhọc lòng nữa. Chỉ là Khương Lâm mới học vỡ lòng, đối phương có phong thái của đại nho nhất phái, Khương Dương cũng không chắc chắn, chỉ nghĩ trước tới hỏi một chút, trở về sẽ nói với Khương Đào.

Khương Đào nhìn theo hắn ra cửa rồi mới xoay người cười cười, nói xin lỗi với Tiêu Thế Nam, hôm nay tỷ nóng nảy dọa tới đệ rồi.

Tiêu Thế Nam lắc đầu, không nói.

Hắn không phải nói dối mà là thật sự không có.

Tẩu tử hắn trở về tức giận như vậy, bảo hắn tìm một cây gậy gỗ tới chỉ để đánh Khương Dương một chút.

Hơn nữa, hắn nghe xong cũng hiểu rõ, là Khương Dương và Khương Lâm che giấu chuyện thôi học mới khiến tẩu tử hắn tức giận như vậy.

Trước đó khi Tiêu Thế Nam còn ở nhà, đừng nói là việc lớn như vậy, kể cả việc nhỏ như nói dối cũng được ăn một đống đòn rồi.

Cũng chỉ có tẩu tử mới tốt tính như vậy, tức giận mà đánh người như cào ngứa.

Sau Khương Đào đi chuẩn bị cơm trưa, Tiêu Thế Nam làm trợ thủ bên cạnh.

Cơm còn chưa làm xong, bên ngoài bỗng có tiếng đập cửa.

Khương Đào xoa xoa tay ra mở cửa thì thấy người tới không phải ai khác mà là Hoàng thị!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.