Gả Cho Tội Thần

Chương 40




Buổi chiều, khi ánh nắng khuất dần sau những dãy núi ở đằng xa, Khương Đại và Khương Nhị mướn một chiếc xe bò tới cửa Khương gia.

Bởi vì xe bò là mượn của người khác, động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên không giấu được những người trong thôn.

Thời đại này tôn đạo hiếu lên đầu, có chết cũng không thể có lỗi với cha mẹ. Người khác cũng sẽ không nói lão thái gia và lão thái thái bị làm sao mà sẽ nghị luận đại phòng và nhị phòng của Khương gia đã gây ra chuyện ngỗ nghịch bất hiếu gì, chọc cho lão thái gia không chứa chấp được họ.

Bực nhất là Chu thị, nàng chưa làm gì cả a! May mà nhà mẹ đẻ nàng cũng không gần, nghe người ta nói Khương gia xảy ra chuyện, trước gấp tới xem náo nhiệt mà thôi!

Các hương thân khác lấy ánh mắt coi thường nhìn họ, Chu thị thực có một loại xúc động muốn hét lên với mọi người rằng đều là do đại phòng làm!

Nhưng lý trí ngăn trở nàng, trước khi xảy ra chuyện phân gia, chính nàng cũng có tham dự vào việc hãm hại cái đồ sao chổi kia, nếu thực sự muốn xé rách mặt nhau, chính nàng cũng không tốt hơn là bao!

Triệu thị hận nàng, vẫn cảm thấy là do Chu thị hại nàng.

Trước đó tuy hai người cũng có xích mích, còn đánh một trận trước mặt lão thái gia nhưng suy cho cùng cũng không có mâu thuẫn về bản chất, chỉ có diễn kịch muốn buộc lão thái gia chia nhà thôi.

Lần này hỏng thật, hai người kết thù, vì tranh ai mướn xe bò trước mà cãi nhau tới mức suýt lại đánh nhau.

Người xem phía sau rất đông, hai người nghĩ tới thể diện chẳng còn lại bao nhiêu nên mới dừng tay.

Lão thái thái nghe động tĩnh bên ngoài, khó chịu khuyên lão thái gia: “Ông à, Tết nhất hà cớ phải nháo lên như vậy? Không phải bình thường ông coi trọng mặt mũi nhất sao?”.

Lão thái gia giận dỗi nằm trên giường, nói: “Bà đừng khuyên nữa, nhà dù sao cũng phải chia, sớm hay muộn cũng như nhau cả thôi”.

Trước đó, chính là ông năm lần bảy lượt mềm lòng, sĩ diện nên mới dung túng cho mấy thứ vô pháp vô thiên kia. Trước hạ dược cho Khương Dương không nói, tuy rằng đáng giận nhưng không đắc thủ, gieo gió gặt bão thôi. Lần này lại mưu toan nhúng chàm sách mà nhi tử của ông lưu lại!

Những cuốn sách đó đều là bảo bối nhưng trong lòng Khương lão thái gia, những vật ấy là vật truyền thừa của nhi tử ông. Về mặt tinh thần còn quý giá hơn nhiều giá trị vật chất của nó.

Hôm nay, bọn họ có thể quỷ thần không biết mà cạy khóa đi vào, ngày mai nếu không vui thì cho một mồi lửa đốt hết đi hay không?

Thật là có chuyện như vậy xảy ra, có sửa như nào cũng không được, về sau hắn có mất cũng không có mặt mũi đi gặp nhi tử ở nơi chín suối.

Sau lão thái thái còn muốn khuyên, Khương lão thái gia nói chính mình mệt rồi, bà đi ra ngoài xem hai phòng kia đi, bảo họ dọn dẹp sạch sẽ, đừng cố ý để lại đồ gì sau lại liên lụy.

Lão thái thái hết cách, chỉ có thể rơm rớm nước mắt ra khỏi phòng.

Khương lão thái gia nằm trên giường một lúc, cảm thấy trong lòng thoải mải hơn một chút, liền gọi Khương Đào và Khương Dương tới trong phòng.

“Chuyện trong nhà hôm nay, nghĩ các con đều đã biết”. Lão thái gia vừa nói vừa lấy tẩu thuốc, mới nói tiếp: “Chỉ đành ủy khuất A Đào, cuối tháng con xuất giá, trong nhà chỉ có ta và nãi nãi con giúp đỡ thu xếp, không thể làm lớn”.

Khương Đào nói không có việc gì: “Con vốn đang chịu tang, giản lược mọi thứ liền tốt”.

Nàng cũng không phải là không coi trọng đại sự cả đời chỉ có một lần này, chỉ là so với những thứ đồ đó, nàng càng hy vọng hôn lễ của mình có thể an an tĩnh tĩnh. Bây giờ rất tốt, Khương gia chỉ còn nhị lão cùng tỷ đệ các nàng, không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện xấu gì.

Lão thái gia thấy nàng rất ngoan ngoãn, lại khích lệ nàng vài câu, sau đó mới dò hỏi Khương Dương có cần cho người tới tu sửa thư phòng một chút không, gia cố cửa sổ cùng khóa cửa.

Khương Dương nghĩ nghĩ nói: “Sách này chỉ ở yên một chỗ, không thể đảm bảo được người khác có động tâm tư với nó hay không. Chi bằng đem nó tới chỗ đại bá nương bọn họ không biết, sau này cũng không cần lo này lo kia”.

Khương lão thái gia nghĩ nghĩ cũng gật đầu, nói đúng là như vậy.

Lúc này Khương Đào rất đúng lúc mà ra nói: “Con cùng Thẩm Nhị ca nói rồi, thành hôn xong sẽ dọn vào trong thành, nếu gia gia yên tâm, đem thư phòng dọn đến chỗ đó. Cũng giống như trước, khóa thư phòng lại, do A Dương bảo quản”.

Khương lão thái gia đối với nàng rất yên tâm, hơn nữa, ông cũng rất vừa lòng với cháu rể tương lai nên không đợi Khương Đào nói nhiều, ông tiếp lời; “Thường Dương ca nhi cứ một mình ở học xá cũng không tiện. Sau này, Lâm ca nhi cũng muốn đi học, không bằng để chúng nó ở cùng chỗ với con, thời điểm nghỉ ngơi cũng có thể về nhà”.

Đây đương nhiên là lời trong bụng Khương Đào, lập tức liền nói nghe theo gia giao phân phó.

Không bao lâu sau, lão thái thái tiến vào, vừa thở dài nói: “Ta nhìn xe bọn họ đi xa mới về. Lão đại và lão nhị vốn muốn tới dập đầu với ông, ta sợ họ lại chọc ông tức giận nên đã bảo bọn họ đi rồi”.

Khương lão thái gia gật đầu, thật có hiếu tâm như vậy thì sớm làm gì đó đi chứ!

Sau Khương lão thái gia cũng không cho Khương lão thái thái nói tiếp chuyện của hai phòng kia nữa mà nói với bà: “Vừa rồi ta đã nói với bọn nhỏ, chờ Dương ca nhi và Lâm ca nhi đi học, tam phòng sẽ dọn đi sau thành hôn của A Đào, hai đứa nhỏ cũng có nơi để về. Bà đi lấy ít tiền bạc, cho A Đào mua ngôi nhà lớn một chút, bọn họ ở cũng tiện”.

Thời điểm chia nhà tuy nhị lão đã phân chia rõ ràng nhưng tiền bản thân tích cóp để dưỡng lão lại không hề động. Ngần ấy năm tích cóp, hơn nữa trước đó, thời điểm cha Khương Đào còn sống, không chỉ có góp vào quỹ chung mà còn lén lút hiếu kính một ít với nhị lão cho nên vốn riêng của nhị lão nhiều hơn mấy lần so với quỹ chung.

Khương Đào vội vàng nói không cần, lại nói tiếp: “Tiền bạc không đủ chúng con cũng chỉ thuê nhà thôi, con và Thẩm Nhị ca đều có tay chân, muộn một chút sẽ tích được tiền mua nhà. Hiện giờ đã phân gia, tiền dưỡng lão của gia nãi hẳn là nên giữ lại mới phải”.

Nghe được những lời này, trên mặt Khương lão thái gia rốt cuộc mới có nụ cười, nói không uổng công thương con.

Khương Đào cười cười mà không nói chuyện.

Thật không phải là nàng không thích nhận bạc mà hiểu rõ đạo lý thiên hạ không miễn phí cả cơm trưa. Nếu nhận tiền bạc, sau này chỗ ở trong thành sẽ có một phần của lão thái gia và lão thái thái. Sau này nhị lão tới thăm tôn tử, nàng còn có thể ngăn sao? Sợ là cứ như thế mãi, đến cả chỗ ở cũng không phải do nàng làm chủ.

Sau khách lại tới chúc Tết Khương gia, phần lớn đều tới hỏi sao lại phân gia, còn có sao lại vội vàng để hai phòng kia chuyển đi như vậy.

Loại chuyện này, tiểu bối như Khương Đào cũng không tiện nghe, dứt khoát ở trong phòng thêu thùa.

Không thể không nói người có hỉ sự trong lòng cũng rất vui vẻ, mới qua một đoạn thời gian mà nàng đã thêu xong ba cái đai buộc trán, năm cái túi tiền.

Lúc này hẳn là các cửa hàng trong thành đều đã mở bán, nàng chuẩn bị xong sẽ đem đồ tới tú trang.

Trước Khương Dương khuyên không được nàng thôi làm chuyện thêu thùa, lúc này lại nhịn không được mở lời: “Còn có hai mươi ngày nữa là ngày tỷ xuất giá, lúc này nên ở nhà thêu giá y mới đúng. Nhà ta hiện tại không quá thiếu tiền”.

Khương Đào mím môi không nói tiếp. Nàng và hai đệ đệ đúng là không thiếu tiền, bên người còn thừa hơn ba bốn mươi lượng bạc kia, khá đủ đấy chứ. Nhưng nàng nghĩ thế vẫn còn ít, sau khi thành hôn năm người cùng ở một chỗ, phí sinh hoạt khẳng định tăng lớn. Hơn nữa, ăn Tết xong mọi người nhất định sẽ mặc quần áo gọn gàng nhưng lúc Thẩm Thời Ân mang theo đệ đệ tới chúc Tết, trời lạnh như vậy hai người cũng chỉ mặc những quần áo cũ, vải thô, ngay cả áo khoác cũng không mặc.

Sau này đã là một nhà, nàng không thể chỉ cho mình và hai đệ đệ ăn no uống tốt mà cũng sẽ đem hai huynh đệ họ thành người một nhà.

Tuy vậy nàng không dám nói chuyện này với Khương Dương, sợ đệ ấy biết lại tức giận.

Cho nên Khương Đào nghĩ nghĩ nói: “Nói đệ đừng cười ta, hai ngày này ăn hết bao nhiêu cơm, nên không nghĩ ăn những thứ thường thường như trước. Của hồi môn cũng không vội thêu, lần này tỷ đi xong về sẽ chuẩn bị, dù sao giản lược hết tất cả, kể cả tỷ muốn thêu cho lộng lẫy thì cũng hơi kỳ quái”.

Sau Khương Dương lại nói đệ biết tú trang ấy rồi, tỷ không cần chạy qua nữa để đệ đi.

Khương Đào cũng không chịu, nói việc lần trước còn chưa nghe được hồi âm, cũng muốn hỏi mọi người có vừa lòng hay không.

Khương Đào thực sự mặc kệ hắn, hắn lẩm bẩm “chủ ý càng lúc càng lớn”, vẫn đưa nàng ra đầu thôn đón xe bò.

Sau khi vào thành, Khương Đào theo đường cũ tìm tới Phù Dung tú trang.

Bởi vì ăn Tết xong, dù là trên phố hay tú trang, người đều đông hơn so với bình thường.

Thật vất vả mới chen được vào, Khương Đào thấy tiểu nhị trong tiệm đều bận chiêu đãi khách khứa, trực tiếp tới quầy tìm Niên chưởng quầy.

Nhưng sau quầy là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, mặc một kiện áo xanh, đang vừa viết sổ sách vừa gảy bàn tính.

Khương Đào nhẹ nhàng gõ bàn quầy, bảo chính mình tới tìm Niên chưởng quầy.

Thiếu niên kia khép sổ sách lại, cười nói: “Cô nương tới thật không khéo, cha ta đã đi gặp một khách hàng quan trọng nhiều ngày. Tuy rằng ông ấy không ở đây nhưng cô nương nói với ta cũng giống nhau”.

Mục đích chuyến đi này của Khương Đào chủ yếu là bán đồ thêu nên gật đầu nói: “Được, nói với ngươi cũng giống nhau”.

Nhưng còn chưa đợi nàng mở bọc thêu ra, bên cạnh lại truyền tới một tiếng cười nhạo.

Khương Đào theo tiếng mà nhìn, thấy một thiếu nữ mặc một kiện váy hồng mới tinh, dựa vào cái cột nhà, tay phe phẩy một chiếc quạt tròn như có như không nhìn nàng.

Khương Đào nghĩ nghĩ một chút, lúc này mới nhìn ra là Tiền Phương Nhi cùng thôn – tỷ muội plastic của nguyên thân. Cũng may là trí nhớ nàng không tồi, không thì Tiền Phương Nhi trang điểm như vậy, cả nàng cũng nhận không ra.

“A Đào tỷ tỷ”. Tiền Phương Nhi học tiểu thư khuê các thướt tha lả lướt đi tới, vừa cầm quạt tròn vừa nói: “Không nghĩ tới ở nơi này cũng gặp được tỷ. Nếu không phải tỷ tỷ mặc quá mức khó coi, muội đúng thật là không phát hiện ra tỷ”.

Khương Đào mặc vẫn là váy áo bình thường ở nhà, tuy rằng giặt trắng một chút nhưng cũng không tới mức thất lễ. Đương nhiên trong cửa hàng này, ăn mặc như vậy có chút bất đồng.

Lại nghĩ tới trước đó, Tiền Phương Nhi khoe ra nàng cùng nhi tử của chưởng quầy tú trang đính hôn, Khương Đào hiểu rõ tại sao nàng ấy lại xuất hiện ở đây.

Khương Đào không vội mà cười cười: “Phương Nhi muội muội cũng không giống nha, hệt như gà rừng biến thành phượng hoàng vậy”.

“Ngươi!”. Tiền Phương Nhi nắm chắt cây quạt trong tay, ngay sau đó lại nghĩ tới là cửa hàng của chồng tương lai nhà mình, cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại rồi nói: “Tỷ tỷ cũng coi như là nữ nhi tú tài đi? Sao chút hiểu biết cũng không có, câu kia hẳn phải là “chim sẻ biến thành phượng hoàng” chứ?”.

“A” Khương Đào bừng tỉnh gật đầu, “Hóa ra là Phương Nhi muội muội không phải gà rừng mà là chim sẻ”.

Tiền Phương Nhi cười không nổi, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn nàng, thanh âm không khỏi cao thêm vài độ, “Nói đi, ngươi tới đây làm gì? Tới mua đồ sao? Ngươi mua nổi sao?”.

Khương Đào lắc lắc đầu, đem tay nải trong tay quơ quơ “Tới bán đồ thêu”.

Tiền Phương Nhi nghe xong lời này lên giọng đắc ý “Trước đó ta đã nói qua với tỷ tỷ rồi, tú trang này không phải thứ gì bẩn thỉu cũng thu. Chút công phu mèo cào ấy của ngươi thêu được đồ gì cũng nên mang ra lề đường mà bán, cũng có thể bán được hai, ba đồng bạc”.

“Phương Nhi!” Nhi tử của Niên chưởng quầy cau mày lên tiếng, “Cha ta nói vào cửa là khách, chúng ta không thể nói chuyện với khách như vậy. Lại nói vị cô nương này còn chưa đem đồ thêu ra, sao muội có thể nói thẳng là không thu?”.

Tiền Phương Nhi bị nói như vậy, đè thấp thanh âm xuống, mềm mại cọ vào người hắn: ‘Tiểu Quý ca ca không biết, vị A Đào tỷ tỷ này quen biết với muội. Nàng bình thường chỉ biết chơi, trước nay chưa từng cầm kim cầm chỉ, sao có thể thêu ra thứ gì tốt? Hôm nay khách trong tiệm rất nhiều, muội không phải sợ huynh mệt, tiết kiệm sức lực cho huynh sao?”.

Niên Tiểu Quý rất thích vị hôn thê này của mình nên nghe vậy cũng không nói gì thêm, chỉ nói một tiếng “xin lỗi” với Khương Đào.

Khương Đào không để bụng mà lắc lắc đầu, dù sao nàng có niềm tin với đồ thêu của mình, không lo bán không được. Tú trang bên ngoài cũng rất nhiều, cũng không nhất thiết cứ phải bán ở Phù Dung tú trang. Nàng dứt khoát không mở tay nải ra, lạnh lạnh nhìn thoáng qua cái quạt Tiền Phương Nhi cầm trên tay.

Tiền Phương Nhi thấy được ánh mắt nàng, đặc ý dào dạt mà ngẩng mặt nhìn, nếu Khương Đào ở lại lâu một chút, nàng hận không thể xoay trước mặt nàng ta vài vòng, để Khương Đào nhìn cho rõ một thân phú quý này của nàng ta.

Mà Khương Đào chỉ cảm thấy buồn cười. Vì sao người cổ đại mùa đông rồi còn phải cầm quạt? Trước đó còn nghĩ Khương Dương thiếu suy nghĩ, sau gặp thiếu đông gia của tú trang này cũng như vậy, hiện tại ngay cả Tiền Phương Nhi cũng như vậy. Xem ra, khi về nàng phải khuyên răn đệ đệ thật tốt, tránh để chúng trưởng thành học cái phong thái như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.