Gả Cho Tội Thần

Chương 189




Mà bên Thẩm gia, sau khi bọn Thẩm Thời Ân gặp qua Khương Bách, “ngày lành” của Yểu Yểu tới rồi.

Bản thân nàng còn chưa hiểu rõ chuyện này, vẫn chơi xấu và làm nũng như trước.

Sau đó phát hiện hình như làm nũng không được rồi?

Tuy rằng mỗi khi nàng làm nũng giờ trò, cha và cữu cữu, biểu ca nàng đều có chút không đành lòng nhưng chẳng ai thuận theo nàng nữa.

Khương Đào bắt đầu dạy nàng đi đứng và nói chuyện, còn một ít quy củ đối nhân xử thế.

Bởi không ai thiên vị Yểu Yểu nữa, sự dạy dỗ của Khương Đào rất nhanh đã có thành quả.

Nàng lười đi? Khương Đào bèn đua với nàng, không đi đúng số giờ quy định mỗi ngày, vậy đừng nghĩ chơi cái khác nữa.

Khương Đào vô cùng kiên nhẫn, không đánh cũng không mắng nàng, cứ ngầm đấu như vậy.

Yểu Yểu xin giúp đỡ những người trong nhà không có kết quả, kiên nhẫn không bằng nương nàng, chỉ có thể bắt đầu tập đi.

Sau đó Yểu Yểu phát hiện tuy tập đi mệt nhưng mỗi ngày nương nàng chỉ bắt đi ba mươi phút, hơn nữa, nếu tập tốt, nương nàng còn cười khích lệ nàng, còn tắm cùng với nàng, ở bồn tắm còn có rất nhiều vịt nhỏ, thuyền nhỏ, chơi rất vui!

So sánh ra, chuyện tập đi trong xe tập cũng không phải chuyện gì khó có thể chịu được.

Yểu Yểu vốn rất thông minh, học cái gì cũng nhanh hơn bạn cùng lứa, sự kiêu căng được dưỡng chưa lâu cũng đã bị nắn lại.

Sau Khương Đào cũng bận chuyện của mình – Tú Phường của nàng mở rồi.

Mà lúc này, tiểu tú phường nàng mở ở huyện thành cũng đã sớm phát triển, tiếng tăm lừng lẫy lan sang cả châu phủ.

Mỗi năm Hoàng thị tới kinh thành thăm nhi tử đều sẽ vui tươi hớn hở mà nói với Khương Đào chuyện làm ăn của Tú phường rất tốt, sau đó chia tiền lãi cho Khương Đào.

Trước đó Khương Đào cũng đã nói tiền lãi của Tú phường để làm từ thiện, đương nhiên không chịu nhận.

Hoàng thị lại khăng khăng phải cho nàng, khuyên nàng nói Tú phường có thể phát triển rực rỡ như vậy, các thợ thêu kiên định là một chuyện, mặt khác còn là do dính ánh hào quang của quốc cữu phu nhân là Khương Đào – trước đó Khương Đào còn lo thêu chữ thập sẽ bị những tú phường khác bắt chước, sau ai cũng biết đây là cách thêu quốc cữu phu nhân tự mình sáng tạo, hơn nữa vẫn là muốn làm tốt chuyện của mình, phụ nhân bình thường có lợi nhuận mới truyền dạy cho người khác, ai sẽ vì chút lợi nhuận này mà đối đầu với nàng?

Dưới sự kiên trì của Hoàng thị, Khương Đào đành nhận lấy số tiền kia.

Nàng ở Thẩm gia cũng không có chỗ cần tiêu tiền, vì thế lại mở Tú phường.

Nghe nói là làm việc thiện, Tào thị là người thứ nhất góp vốn, sợ Khương Đào không đồng ý còn chuẩn bị sẵn một loạt lý do thoái thác, nói Yểu Yểu còn nhỏ, Khương Đào cũng không rảnh quản quá nhiều chuyện vặt vãnh, giúp một tay cũng là nên làm đúng không?!

Sau không biết như nào, trưởng công chúa Chiêu Bình nghe tiếng cũng tới rót vốn.

Các nàng chẳng thiếu tiền so với Khương Đào, chỉ là nghe nói có thể giúp người nên tới góp vui mà thôi.

Khương Đào sợ tin tức truyền đi không biết lại kéo ra bao nhiêu người tới, đến lúc ấy cự tuyệt họ cũng tổn thương hòa khí hai bên, bèn nhanh chóng bắt tay vào làm.

Có Tào thị và trưởng công chúa gia nhập, tổ chức nhanh và hiệu quả hơn nhiều, nhân sự, tài chính, đường cung hàng cũng không cần Khương Đào lo lắng, chỉ cần có danh tiếng và tài nghệ của nàng, tú phường rất nhanh được mở.

Sau Khương Đào kéo Hoàng thị hỏi chuyện rằng, xem Vương thị các nàng có muốn tới kinh thành không.

Cuối cùng Lý thị không có vướng bận gì đưa theo nữ nhi lên kinh thành.

Nàng ở tú phường ở huyện thành cũng đã có tiếng tăm, làm người cũng đáng tin cậy, chỉ vì một câu của Khương Đào mà chẳng quản ngàn dặm xa xôi tới kinh thành.

Khương Đào đề bạt nàng một phen, để nàng làm chưởng quầy chi nhánh thứ nhất ở kinh thành.

Thời đại này tuy ở Tú phường nhiều nữ tử nhưng nữ chưởng quầy lại là lông phượng sừng lân*.

*hiếm thấy vô cùng, còn giỏi giang nữa.

Đặc biệt là chường quầy của tú phường ba nhân vật lớn là quốc cữu phu nhân, Anh Quốc công phu nhân, trưởng công chúa.

Nữ chưởng quầy Lý thị dẫn tới một tràng nghị luận sôi nổi, nàng cũng không thấy quá khứ của mình có gì hổ thẹn, có người hỏi tới, nàng cũng nói hết chuyện lúc trước cho họ nghe.

Không tới mấy ngày, các bá tánh ở kinh thành đàm luận nhiều nhất chính là – tú phường của quốc cữu phu nhân không chỉ tuyển những tú nương không có bản lĩnh mà chưởng quầy của họ còn rất lợi hại!

Tuy kinh thành phồn hoa hơn huyện thành nhiều lần nhưng thế gian này nơi nào không thiếu người mệnh khổ, đặc biệt là thời đại địa vị của nữ tử chẳng bằng nam tử, nữ tử bạc phận càng là nhìn mãi quen mắt.

Có được sự tuyên truyền của bá tánh, sau Tú phường đã tuyển được lớp tú nương đầu tiên, bắt đầu vận hành.

Những tú nương mới cũng học từ thêu chữ thập nhưng đồ thêu thô ráp này ở nơi đông đúc và giàu có như kinh thành vốn không dễ bán nhưng bình thương bọn Khương Đào đều dùng ở nhà, đặc biệt là trưởng công chúa Chiêu Bình quảng giao, nàng cũng không chê, nghiễm nhiên trở thành người phát ngôn cho thêu chữ thập ở giới quý tộc.

Tốn mấy lượng là có thể giống như trưởng công chúa, nghĩ cũng biết chỗ tiêu thụ của đồ thêu chữ thập là không cần lo lắng!

Sau cũng có những người to gan lớn mật chào hàng ở chợ đen.

Nhưng giá của đồ thêu chữ thập vốn rất rẻ, rất nhiều người cũng là vì muốn dính ít hào quang của Khương Đào, nào sẽ vì vài đồng bạc mà mua hàng giả?

Hơn nữa, binh quyền được Thẩm gia truyền qua mấy thế hệ được Thẩm Thời Ân giao lên trên, trải qua một năm chỉnh đốn, Thẩm gia quân được chia đi khắp các nơi trên cả nước, lực lược phòng quân khắp nơi đều mạnh hơn gấp mấy lần – ban đầu chỉ là Thẩm gia quân bảo vệ biên giới phía Bắc bình an, hiện giờ biên giới bốn phía đều như cái thùng sắt.

Thanh danh của Thẩm gia cực thịnh, lúc này ai còn vì chút lợi nhỏ mà đối đầu với quốc cữu phu nhân chứ? Không cần Khương Đào ra tay, bá tánh ta một ngụm nước bọt ngươi một ngụm dìm chết những tiểu thương nhân lòng dạ hiểm độc muốn kiếm tiền kia.

Tú phường bắt đầu đi vào quỹ đạo được nửa năm liền có lợi nhuận nhiều, danh mục là do Khương Đào phụ trách, cuối năm thẩm tra đối chiếu xong nàng sẽ trừ đi số phí tổn, dư lại chia làm ba phần, hai phần và các sổ sách liên quan đều sẽ đưa cho Tào thị và trưởng công chúa Chiêu Bình.

Kết quả hai người này cũng không nhận, nói là tuy các nàng chưa kinh doanh bao giờ nhưng cũng biết mua bán là đầu tư dài lâu, số tiền này các nàng không cần, vẫn là đầu tư tiếp cho Tú phường.

Năm thứ nhất tú phường vốn không có nhiều tiền thu lắm, mỗi người các nàng cũng chỉ có vài trăm lượng bạc.

Số tiền không lớn, Khương Đào cũng sẽ không vì chút tiền mà tranh luận với họ nhưng buồn cười nhất là những sổ sách nàng đưa đi thì đưa như nào về vẫn nguyên vậy, chẳng ai lật xem.

Qua năm sau, khi Tiêu Giác tới Thẩm gia ăn cơm, Khương Đào còn kể lại việc này với mọi người, bất đắc dĩ nói: “Dì và trưởng công chúa cũng quá yên tâm về ta rồi, ngay cả sổ sách lật cũng không thèm lật. Mỗi người các nàng đầu tư hơn một ngàn lượng, số tiền này tuy không quá nhiều với các nàng nhưng cũng chẳng phải con số nhỏ. Nếu ta có ý đồ xấu, giả làm sổ sách để kiếm tiền từ các nàng, sợ là các nàng cũng chẳng biết”.

Lời này cũng khiến Tiêu Giác bật cười, nói: “Con nghe nói gia nghiệp phủ Anh Quốc công bà ấy cũng lười quản, toàn quyền giao cho người trong phủ phụ trách. Tỷ tỷ kia của con càng đừng nói, lớn lên trong nhung lụa, nào từng lo lắng vì tiền? Còn đừng nói gì mà làm mua bán. Cũng chỉ có thẩm có nhân phẩm tốt và tài năng mới khiến các nàng nguyện ý đầu tư, yên tâm giao tú phường cho thẩm”.

Tiêu Thế Nam cũng cười: “Đúng vậy, nương đệ xưa này đều mặc kệ mấy việc vặt này. Bởi vì nghe nói là tú trang của tẩu tử, hơn nữa nghe nói tẩu là vì giúp người, người khác nói loại lời này chắc chỉ là hạng người mua chuộc danh tiếng nhưng tẩu tử lại chẳng phải người như vậy. Nương ta năm ngoái còn nói với ta, Tú phường giúp được rất nhiều phụ nhân số khổ, ngay cả bà chỉ góp vui thôi cũng được dính ít tiếng tăm”.

Khương Dương cũng gật đầu nói: “Khi đệ đi làm cũng nghe được một ít, các đồng liêu cũng có người dò hỏi đệ việc này, nói phu nhân nhà họ cũng muốn gia nhập”.

Bọn họ người một lời ta một lời khen Khương Đào lên mây, Khương Đào cười cũng hiểu được.

Trước đó thân phận nàng thấp, năng lực nhỏ cho nên biện pháp có thể giúp người chỉ là làm tú phường, hiện tại thân phận khác biệt, không nên chỉ dừng ở đây mới đúng.

Người giống như Tào thị và trưởng công chúa muốn đầu tư cũng không ít, các nàng có tiền có cửa hàng, cũng không câu nệ với hình thức của tú phường, chỉ cần cho những phụ nhân kia một nơi làm việc, cũng là trăm sông đổ về một biển.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Khương Đào lại thương lượng với Tào thị và trưởng công chúa, khởi nghiệp.

Rất nhiều phu nhân, thái thái ở danh môn thế gia không để ý gì cũng thật muốn làm chuyện này, cũng nghĩ hợp tác với các nàng, lôi kéo làm quen, sôi nổi gia nhập.

Ngắn ngủn nửa năm, trong kinh thành liền xuất hiện những cửa hàng tuyển nữ tử làm việc.

Tuy rằng lộ diện cũng không tốt cho thanh danh của nữ tử nhưng tiến tới nhận lời đều là những người không có nhà, không có cơm ăn, ai còn để ý tới ánh mắt của thế tục.

Dần dần, những vị khách hay lui tới cửa hàng son phấn quần áo, trang sức cũng phát hiện ra nữ tiểu nhị cũng có chỗ tốt, cũng có thói quen cho nữ tử ra ngoài làm việc, rất nhiều vị trí cũng được nữ tử phát hiện ra.

Sau đó, tú phường của Khương Đào càng làm càng lớn, không còn chỉ là bán đồ ở kinh thành nữa mà xin công văn ở chỗ Tiêu Giác, mượn thương thuyền của Sở gia, đưa ra ngoại quốc.

Dị quốc tha hương vốn coi đồ thêu Trung Nguyên là bảo bối, chỉ là đồ thêu bình thường đều chào giá xa xỉ, hơn nữa phần lớn đều là tơ lụa không dễ bảo quản, nguyên liệu dễ bị hư hỏng, phí vận chuyển đương nhiên cũng sẽ đắt hơn.

Mà đồ thêu chữ thập chất vải bền chắc, phí vận chuyển khá rẻ, hơn nữa chỉ bằng một phần mười đồ thêu bình thường, bá tánh có chút tiền tích cóp đều có thể mua được.

Khương Đào cũng không ngờ thị trường nước ngoại lại tiêu thụ nhẹ nhàng như vậy, mắt thấy tú nương nhà mình đã học hết được cách thêu chữ thập, bèn công khai tài nghệ thêu chữ thập với bên ngoài.

Tiêu Giác giúp nàng ban bố chiếu lệnh, người muốn học đương nhiên phải tới tú phường Khương gia nhưng sau đồ thêu cũng sẽ đi theo đội buôn của triều đình, giao nộp một phần phí vận chuyện và phí tiêu thụ, trong đó có hai thành lợi nhuận đưa về tú phường Khương gia.

Tài nghệ thêu chữ thập vốn dễ học, người biết ngày càng nhiều, đương nhiên là cung lớn hơn cầu. Bá tánh vốn cần một con đường tiêu thụ khác, chỉ cần giao ra ba thành lợi nhuận hoàn toàn nằm trong phạm vi tiếp thu được, loại hình kinh doanh này cũng dần phát triển.

Tuy vậy chỉ qua mấy năm, thế hệ nữ tử ở kinh thành thậm chí là ở những châu phủ gần đó có địa vị cao hơn rất nhiều – người khéo tay có thể nuôi sống chính mình, tay không khéo có thể nhận lời đi làm việc khác. Các nam nhân cũng được khích lệ, sợ không bằng tức phụ, khuê nữ nhà mình, phàm là cần thể diện đều chẳng dám lười nhác.

Mà dưới quang cảnh vui sướng của thiên hạ, Yểu Yểu bốn tuổi.

Sinh thần của nàng Khương Đào cũng không muốn làm lớn, chỉ bày yến tiệc ở Thẩm gia.

Gia yến cũng chỉ có mấy người, vẫn rất náo nhiệt.

Nhưng Khương Đào nhìn thấy mấy tiểu tử này cũng đau đầu – Tiêu Giác đã lập hoàng hậu, là cô nương nhà thái phó mà hắn đã nhắm trước đó. Cô nương ấy năm đó bất hạnh rơi xuống nước, sau hôn mê mấy tháng trên giường. Mấy tháng sau nàng tỉnh lại, dưỡng bệnh khỏe hơn rồi mới xuống giường được.

Sau Tiêu Giác bận rộn chính sự, bị chúng đại thần thúc hôn mãi không ngừng, rốt cuộc cũng bắt đầu con đường điền đầy hậu cung còn trống.

Sau đó, hắn nghe được đích nữ phủ thái phó đã khỏe hơn, vẫn phong nàng làm hoàng hậu.

Chuyện này truyền trong dân gian lại thành một câu chuyện tình lãng mạn, cái gì mà thiếu niên ấy chỉ thầm thương một người, để trống hậu vị gần hai năm chỉ vì chờ người ấy khỏe lại.

Chuyện này xảy ra ở nhà thường cũng đủ để người ta truyền đi mấy dặm, càng đừng nói là nhà đế vương bạc tình, cho nên một năm hắn phong hậu ấy không biết có bao nhiêu thoại bản biến tấu không ngừng.

Khương Đào không thích nghe kịch hay xem diễn xiếc, hoạt động giải trí ngày thường chủ yếu là xem thoại bản mà những thoại bản này viết quá thật, nàng đọc mấy quyển xong cũng có hơi tin.

Chờ Tiêu Giác đại hôn xong có thời gian tới Thẩm gia, Khương Đào không quên mà cẩn thận hỏi chuyện xưa của hắn và hoàng hậu.

Lúc ấy Tiêu Giác nghe xong còn sửng sốt, khó hiểu hỏi lại Khương Đào, nói: “Thẩm nói chuyện xưa nào? Giữa con và hoàng hậu có thể có chuyện xưa gì chứ?”.

Khương Đào liền nói: “Bên ngoài đều đang truyền các loại lời khác nhau, cái gì cũng có. Nhưng chủ yếu đều là nói khi con còn là thái tử, quen biết hoàng hậu là cô nương nhà thái phó lúc ấy, sau đó hai người liền nhất kiến chung tình, thề hẹn dưới trăng…”.

Tiêu Giác nghe xong liền cười to, nói: “Khi con còn là thái tử cũng chưa gặp nàng, còn cái gì mà nhất kiến chung tình, người bên ngoài không biết rõ chuyện không nói sao cả thẩm cũng tin thế?”.

“Không phải sao, chỉ là con vì nàng mà đợi hai năm mới lập hậu….”.

Tiêu Giác càng cười đến đau bụng, “Hai năm ấy bận cái gì thẩm có thể không biết sao? Nào là vì chờ nàng?”.

Khương Đào vẫn chưa từ bỏ ý định, “Nhưng hai năm sau tiểu thế thế gia có không ít, vì sao vẫn là nàng?”.

Tiêu Giác đáp, “Chọn nàng là vì thái phó là người chính trực, hai bàn tay trắng, gia phong rất tốt, nhi tử nhà họ cũng vào Văn Uyên Các. Tại những năm con thất bại, chán nản, ít nhiều cũng nhờ có thái phó ở bên cạnh dốc lòng dạy dỗ….”.

Khương Đào nói con từ từ, con là cưới hoàng hậu hay cưới huynh trưởng và cha nàng?

Lúc ấy Tiêu Giác không nói tiếp nhưng nét mặt tựa như đang nói “có gì khác biệt sao?”.

Vốn tưởng là có thể nghe được một câu chuyện tình yêu lâm li bi đát rồi hạnh phúc về bên nhau, Khương Đào giờ mới biết bản thân nghĩ nhiều.

Tuy vậy Tiêu Giác cũng là hoàng đế, hôn sự của hắn chính là quốc gia đại sự, dù là Khương Đào cũng không có quyền xen vào, chỉ có thể ngóng trông họ cầm sắt hòa minh*.

*Vợ chồng hòa hợp

Đáng tiếc, sau hôn kỳ, Tiêu Giác vẫn luôn miệt mài chính vụ, bình thường nói vài câu cũng chẳng nhắc tới hoàng hậu.

Khương Đào và hoàng hậu cũng không thân, chỉ đành ngẫu nhiên hỏi thăm Vương Đức Thắng tình huống trong cung.

Vương Đức Thắng vừa nghe nàng hỏi, bèn kể hết cho nàng: “Phu nhân hãy khuyên Thánh thượng đi, chỉ tới hậu cung một lần hôm đại hôn, sau vẫn hàng đêm ở lại Dưỡng Tâm Điện. Hoàng hậu cũng chẳng hề đặt chân tới Dưỡng Tâm Điện lần nào. Lão nô nói vài câu đi quá giới hạn, đế hậu hai người bằng mặt không bằng lòng, đối với quốc gia xã tắc cũng không phải chuyện tốt!”.

Sự trung thành của Vương Đức Thắng với Tiêu Giác tuyệt đối là không thể nghi ngờ, có thể nói ra lời chắc hắn cũng đã rầu lắm rồi.

Đặc biệt là rất nhiều đại thần thấy Tiêu Giác có chủ ý riêng của mình, không khuyên được hắn, cũng sợ chuyện khuyên nhiều thành hại, rước lấy phiền lức nên ngầm tìm Vương Đức Thắng xin giúp đỡ, để hắn giúp đỡ khuyên nhủ, không cần hai người họ ân ái làm gì nhưng vì con vợ cả, con nối dõi cũng nên qua lại một chút, kể cả Tiêu Giác không muốn ở chung với Hoàng hậu, vậy cũng nên tuyển phi hay tuyển tú đi chứ.

Có thể nói được lời khuyên bảo tận tình như này đều là cận thần của thiên tử, Vương Đức Thắng không dám đắc tội ai, chỉ có thể căng da đầu lên đồng ý.

Khương Đào thầm nghĩ sẽ giảng hòa mối quan hệ giữa đế hậu nhưng Tiêu Giác là một thẳng nam hàng thật giá thật, ám chỉ vài lần cũng không được nên nàng bèn thay đổi chiến thuật, đi khơi nới bên hoàng hậu trước.

Tết năm ấy, Khương Đào dẫn Yểu Yểu vào cung, cũng gặp được Hoàng hậu.

Hoàng hậu mặc trang phục lộng lẫy nhưng cũng chỉ mới mười bảy tuổi, nét ngây thơ trên mặt cũng không giấu được.

Bởi vì muốn làm thân với nàng nên Khương Đào khó có được lúc biểu hiện ra sự thân thiết của bản thân, còn muốn mượn Yểu Yểu người gặp người yêu để tăng độ hảo cảm.

Nhưng hoàng hậu dù không ngó lơ nàng nhưng cũng chẳng quá nhiệt tình, nét mặt và ngữ khí vẫn cứ nhàn nhạt.

Sau Khương Đào mời nàng rảnh thì tới Thẩm gia chơi – Tiêu Giác bận rộn như vậy nhưng mỗi tháng đều sẽ tới Thẩm gia vài lần. Hoàng hậu không dễ ra khỏi cung nhưng chỉ cần nói là Khương Đào mời, Tiêu Giác khẳng định sẽ đưa nàng theo. Nếu cứ như vậy thì quan hệ phu thê không phải tốt rồi sao?

Nhưng hoàng hậu chỉ cười không đáp.

Trường hợp này Khương Đào cũng chẳng thể ép buộc nàng, sau cũng không nói gì nhiều.

Qua năm mới, lần đầu tiên Tiêu Giác tới Thẩm gia, Khương Đào cứ nhìn mãi về phía sau hắn, nhìn thấy chỉ có Vương Đức Thắng thì không khỏi có chút thất vọng.

Tiêu Giác bế Yểu Yểu lên đùa nàng một lúc, sau đó mới nói: “Con chỉ tới một mình, thẩm nghĩ người khác làm gì?”.

Khương Đào cảm giác được thái độ của hắn có gì không đúng, hỏi thăm Vương Đức Thắng mới biết chuyện hoàng hậu ngó lơ Khương Đào truyền tới tai Tiêu Giác, hai người vì việc này mà còn cãi nhau.

Năm mới, các bá tánh đều sẽ chú ý không tranh chấp với nhau cái gì, càng đừng nói tới hoàng cung chú trọng lễ tiết và truyền thống.

Khương Đào cũng coi như việc tốt đổ bể, cũng chẳng xen vào.

Sau đó không lâu, nhị lão lại vội vàng làm mai cho Khương Dương, có vết xe đổ là Tiêu Giác, Khương Đào cũng không muốn Khương Dương như vậy, liền khuyên nhị lão đừng nóng lòng, dù sao Khương Dương cũng chưa lớn lắm.

Nhưng hiện tại Yểu Yểu cũng đã bốn tuổi, Khương Lâm cũng đã lớn hơn, trở thành một thiếu niên mười hai cao ráo, Khương Dương cũng được thăng chức thành thông chính sử, nói không gấp thật sự là không thể nào.

Hơn nữa, Khương Đào cũng phát hiện theo ý của Khương Dương, thuận theo tự nhiên là không thể nào!

Đây cũng không phải hiện đại, nam nữ trẻ tuổi có nhiều cơ hội tiếp xúc. Các tiểu thư chưa xuất giá đều ở trong khuê phòng, cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới. Khương Dương cũng chỉ đi qua thông chính tư, Thẩm gia, hoàng cung mỗi ngày, người khác muốn làm mai cho hắn đúng là không được, nếu thật để hắn thuận theo tự nhiên, sợ là phải cô độc suốt quãng đời còn lại.

Trên gia yến, Khương Đào nhắc tới chuyện này, Khương Dương còn bình tĩnh mà nói: “Tiểu Nam còn lớn hơn đệ hai tuổi, tỷ tỷ xưa nay công bằng với chúng đệ, cũng chẳng thể để đệ trước huynh ấy được”.

Tiêu Thế Nam bỗng nhiên bị điểm danh vội vàng chúi đầu vào bát cơm, Tào thị bên cạnh nghe xong cũng muốn rớt nước mắt.

Lúc trước thất bại một mối hôn sự, qua năm thứ hai bà lại đi xem mắt cho nhi tử.

Lần này bà rút kinh nghiệm, không tìm quanh nhà danh gia thanh cao mà cũng là nhà võ tướng.

Đới phương là cô nương nhà Hộ Quốc tướng quân, tuổi cũng xấp xỉ Tiêu Thế Nam, hào phóng rộng rãi, còn biết chút công phu.

Hai nhà gặp mặt ở nhà bà mối, đều có ý đồ tác thành cho mối hôn sự này.

Sau đó sắp xếp Tiêu Thế Nam gặp mặt cô nương kia, hai người còn rất hợp chí nhau, cưỡi ngựa bắn tên, quyền cước đao kiếm, cứ nói là không dứt ra được.

Gia trưởng hai bên thấy được đương nhiên vui mừng, chờ ngày lành làm lễ nạp thái.

Mà trong thời gian chờ đợi, Tiêu Thế Nam lại hẹn cô nương kia ra ngoài chơi.

Ngẫu nhiên cô nương kia gặp được một thư sinh lên kinh đi thi, vừa gặp đã thương.

Tiêu Thế Nam cũng ngơ ra, vị hôn thê đã nắm trong tay rồi còn không biết giám sát chặt, cô nương kia còn xin hắn, để hắn giúp được gặp mặt đối phương.

Cuối cùng việc hôn nhân không thành, nhà Hộ Quốc tướng quân lại có thêm một con rể cử nhân.

Lúc ấy, Anh Quốc công và Tào thị tức chết, cầm roi đuổi Tiêu Thế Nam chạy hết một con phố.

Tiêu Thế Nam trốn tới chỗ Khương Đào, nhỏ giọng cãi lại: “Con và muội muội Triệu gia chỉ là tình huynh muội, nàng thích thư sinh văn nhân kia. Hà tất phải làm khó người ta chứ?”.

Anh Quốc công khó thở giơ roi ngựa, may mà Khương Đào và Thẩm Thời Ân đứng ra giảng hòa mới không nháo ra chuyện lớn gì.

Cũng chính là sau lần ấy, việc hôn sự của Tiêu Thế Nam cũng khó mà làm tiếp được.

Đường đường là thế tử phủ Anh Quốc công mà thất bại hai mối hôn sự, đúng là khiến người khác nghị luận, không biết còn tưởng là Tiêu Thế Nam có vấn đề gì.

Lời đồn một truyền mười, mười truyền trăm, người không biết rõ cũng không dám hứa gả cô nương nhà họ cho hắn nữa.

Ánh mắt của Tào thị cũng cao, cũng chẳng hạ thấp tiêu chuẩn, vẫn nghĩ phải tìm cho Tiêu Thế Nam một tức phụ có dáng vẻ và tài mạo xứng đôi.

Tiêu Thế Nam vốn đã nghĩ không ra, trước đó hai lần xem mắt đều là cha mẹ hắn sốt ruột mới đồng ý ngay, sau hắn phát hiện chuyện này gấp cũng không được nên cũng không để ý.

Cứ như vậy mà kéo dài tới hiện tại.

Khương Đào vốn nghĩ Tiêu Thế Nam còn phụ mẫu, chính mình là tẩu tử còn làm mai cho hắn thì có hơi bao đồng, hơn nữa, khi ấy nàng mới vào kinh, cũng không quen ai, hiện tại Tào thị và Anh Quốc công cũng hết cách với Tiêu Thế Nam, Khương Dương còn lấy Tiêu Thế Nam ra làm lá chắn, nàng không thể ngồi yên nữa rồi.

Vì thế, Khương Đào một lần làm lớn, để Khương Dương và Tiêu Thế Nam tổ chức xem mặt nhóm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.