Gả Cho Tội Thần

Chương 18




Phụ nhân này họ Tiền, ở gần Khương gia, cũng coi như có quen biết với Khương Đào, nữ nhi của bà cũng là bạn thân của Khương Đào nhưng từ khi phụ mẫu Khương Đào gặp chuyện không may, đôi mẫu tử này cũng không lui tới Khương gia nữa.

Nghe được lời bà ấy nói, Khương Dương nóng nảy trước, cả giận nói: “Bá nương thật có bản lĩnh, đợi lát nữa về ta sẽ tra hỏi các nàng!”. Dứt lời liền nhảy lên xe, bò, một bộ dạng phải tìm người tính sổ.

Khương Đào lại không vội, hỏi: “Thím thấy rõ là tới cầu thân? Không phải nhà cháu có khách sao?”.

Tiền thị nói chỗ nào nhìn lầm, lại nói: “Đại bá nương của cháu còn dẫn theo cháu trai nàng, còn có hai người nữa. Ta thấy mới thắc mắc không phải mấy hôm trước cháu trai nàng mới tới đưa lễ sao, sao lại còn chu đáo tới đưa lễ thêm lần nữa? Bá nương ngươi nói không phải, bảo là vì ngươi nên mới tới. Ta thấy trong tay bọn họ còn cầm không ít đồ, không phải cầu thân cho ngươi thì là gì?”.

Khương Đào gật gật đầu, sự tình không tới mức như Tiền thím nói, cầu thân chỉ là thím ấy phỏng đoán thôi.

Theo nàng biết được, Khương lão thái gia là người có nguyên tắc, luôn đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu, nhưng lại không tới mức hoàn toàn không thương yêu con cháu trong nhà. Hơn nữa, dù ông không để ý tới cái nhìn của nàng thì ít nhiều cũng sẽ nói qua với Khương Dương. Nếu thật tới cầu thân, khẳng định sẽ báo trước với Khương Dương một tiếng. Chuyện ngày hôm nay hẳn là đại bá nương tự chủ trương, không có nói qua với Khương lão thái gia, trực tiếp đưa người tới cửa. Cho nên lần này nhiều nhất chỉ là xem mặt.

Khương Dương giục Khương Đào lên xe, Khương Đào cũng không nói nhiều lời với Tiền thị nữa.

Mà lúc này ở Khương gia, Khương lão thái gia đang ngồi ở nhà chính, đen mặt chỉ vào Triệu thị mà mắng: “Tức phụ đại phòng, ngươi đúng là làm tốt lắm! Dám không nói tiếng nào liền dẫn người tới cửa, trong mắt ngươi còn có ta và mẹ ngươi sao?!”.

Lão thái thái Tôn thị cũng đen mặt ngồi một bên, Triệu thị bị giáo huấn tới không dám ngẩng đầu, đồng dạng Chu thị cũng không dám ho he nửa lời.

Triệu thị không nghĩ người mình đưa tới, tuy lão thái gia nhìn cũng không nhìn, lại không trực tiếp đuổi người ra ngoài nhưng cũng không để họ vào nhà chính, chỉ mời họ tới phòng khác, sau đó là mưa rền gió dữ răn dạy nàng.

Triệu thị ăn nói vụng về, trong lúc nhất thời không biết đáp lời ra sao, liền hướng ánh mắt cầu cứu Chu thị.

Chu thị với nàng là cùng hội cùng thuyền, chỉ có thể căng da đầu cười làm lành: “Cha, tẩu tử cũng là có ý tốt. A Đào tuy rằng đã khỏe lại nhưng cái phê mệnh kia… Tóm lại cũng làm người khác lo lắng, Hiện nay khó có được dịp tốt như vậy, không ngại này đó thì cha xem…”,

“Ta xem cái gì mà xem?”. Khương lão thái gia tức giận nói, “Tức phụ lão nhị, đừng cho rằng ta không biết chuyện này con cũng có phần”.

Chu thị không dám mở miệng nữa, cúi đầu như chim cút.

Không khí ở nhà chính dần trầm xuống, giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn là lão thái thái Tôn thị mở lời khuyên nhủ: “Lão gia, tức phụ lão đại và tức phụ lão nhị đúng là không quy củ, nhưng trước mắt người cũng đã tới rồi, chúng ta trực tiếp đuổi người đi cũng không tốt. Không bằng cứ kêu họ vào ngồi, xem tính tình đối phương, nếu thật không tồi, cũng nên định ra cho A Đào thôi”.

Lão thái thái Tôn thị vẫn đồng ý với Khương lão thái gia, Triệu thị và Chu thị làm việc không ra thể thống gì nhưng nếu thật có thể định cho A Đào một mối hôn sự, đó cũng là chuyện tốt. Hơn nữa, người già rồi, cũng càng thêm tin vào số mệnh. Nhi tử thương yêu nhất đã không còn, bà cũng không dám mang tôn tử bảo bối ra đánh cược, vì tiền đồ của Khương Dương, lão thái thái chỉ có thể giúp hai nàng dâu nói đỡ.

Khương lão thái gia đương nhiên hiểu được chuyện này nhưng nghĩ tới hành vi tự chủ trương của hai nàng dâu vẫn là vô cùng tức giận, nói không nên lời.

Tôn thị lại dò hỏi con dâu mang tới người nào, nói tuy hôn sự A Đào gian nan nhưng nàng thật vất vả mới sống sót, cũng không thể hứa gả nàng lung tung, nếu không sau này tiểu bối trong nhà cũng không có mặt gặp người khác.

Triệu thị liền lập tức thẳng lưng nói: “Nương nói rất đúng, ta cùng đệ muội cũng không phải người nhẫn tâm. Đây chính là bằng hữu của cháu trai ta, hắn làm việc ở mỏ đá, tuy rằng trong nhà có hơi nghèo nhưng đúng là lịch sự tuấn tú, võ nghệ lợi hại, đến lợn rừng trên núi cũng săn được. Đi cùng còn có đệ đệ hắn, tuổi tác không sai biệt lắm với A Đào, cũng là thiếu niên tuấn tú”.

Sợ lão thái gia nghe thấy là khổ dịch lại thêm tức giận nên Triệu thị khó được một lần thông minh, mơ hồ nói bọn họ cùng làm với cháu trai mình, không nói cụ thể thân phận của họ.

Tới xem mắt lại còn là một đôi huynh đệ, Khương lão thái gia thật không biết nói cái gì mới tốt.

Mà đúng lúc này, Khương Dương cùng Khương Đào chạy về tới nhà, hai người liền lập tức vào nhà chính.

Từ trước tới nay ở trước mặt người khác Khương Dương đều bất hòa với người thân cận với Khương Đào, nửa điểm đều khiến nàng không yên tâm, hắn vừa tiến vào phòng liền hỏi: “Gia gia, người không có đồng ý việc hôn nhân của tỷ tỷ con chứ?”.

Thấy hắn đã trở lại, Khương lão thái gia mới hòa hoãn một chút, nói: “Hoảng như vậy làm gì, trong mắt con ta là người không biết nặng nhẹ vậy sao?”.

“Trời lạnh như vậy con gấp gì chứ, nhìn trán đầy mồ hôi kìa, sau cảm lạnh phải làm sao?” Lão thái thái đau lòng mà kéo hắn ngồi xuống, cầm khăn lau mồ hôi cho hắn.

Khương Dương uống một ngụm nước ấm Tôn thị đưa cho mới thuận khí nói: “Ta tới nói bá nương mau tiễn người đi, lại bồi cho bọn hắn phần lễ”.

Hắn vừa muốn đứng dậy, lão thái gia lại nói không cần. Lúc nãy ông còn có chút dao động nhưng giờ phút này nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn của Khương Dương, trong lòng ông liền quyết định - rốt cuộc là tỷ đệ ruột thịt, phụ mẫu bọn họ không còn, tỷ đệ hai người thân hơn trước rất nhiều. Khương Đào không gả ra ngoài, thật sợ khắc tới trên người Khương Dương.

Ông nói với Triệu thị: “Dẫn người vào đây, ta muốn xem xem hắn có thật tốt như ngươi nói không?”.

Triệu thị vui mừng ra mặt, lớn tiếng nói vâng.

“Chậm đã”. Khương Đào lên tiếng, sau đó quỳ xuống với Khương lão thái gia, “Gia gia cho con nói hai câu”.

Triệu thị tuy rằng thấy nàng phiền phức nhưng cũng không dám tự tiện làm chủ, chỉ dừng lại nhìn về phía Khương lão thái gia.

Khương lão thái gia thở dài một tiếng, nói với Khương Đào: “Người bá nương ngươi đưa tới là làm cùng với cháu trai nhà mẹ đẻ, trong nhà kham khổ một chút nhưng phẩm tính không tồi, ngươi gả qua cũng sẽ không chịu thiệt thòi quá lớn”.

Khương Đào nghe tới là người bên nhà mẹ đẻ của đại bá nương, vậy thì càng không được. Tên ngốc cũng biết họ sẽ cho nàng cái dạng người tốt gì!

Nàng không nhanh không chậm nói: “A Đào biết bản thân liên lụy mọi người trong nhà, còn làm phiền bá nương vì hôn nhân của ta mà vất vả, ta thật sự áy náy. Nhưng hôn sự này, ta muốn tự mình quyết định”.

“Tự mình quyết định?”.

“Đúng vậy”. Khương Đào làm ra bộ dáng có chút thẹn thùng, ngượng ngùng của nhi nữ mới lớn: “Ngày đó, gia gia đưa ta tới miếu Tam Tiêu nương nương, khi ấy ta quen biết một vị công tử. Vị công tử ấy võ nghệ cao cường, lúc ta gặp sói hoang đột kích, là huynh ấy đã cứu ta, A Đào khi ấy đã quyết định. Hay nói tích thủy chi ân đều phải dũng tuyền tương báo*, càng đừng nói tới là ơn cứu mạng?”.

*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ. Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân

“Cái đồ hỗn trướng ấy!”. Người nghiến răng nghiến lợi quát mắng ấy không phải Khương lão thái gia mà là ngồi bên cạnh Khương thị - Khương Dương, hắn trực tiếp đứng lên mắng: “Đệ liền biết hai người có chuyện!”. Sau lại bị lão thái thái kéo ngồi xuống.

Khương Đào bị hắn trừng có chút chột dạ nhưng có lời này của Khương Dương, độ tin cậy càng cao, liền nói tiếp: “Chỉ tiếc ngày đó gặp mặt vội vàng, ta chỉ biết vị công tử kia họ Thẩm, còn lại không biết gì nữa. Hiện giờ không biết ân công nới nào, A Đào thật không thể tùy tiện định hôn. Nhưng cũng không muốn liên lụy trong nhà, không bằng gia gia trực tiếp xóa tên ta trên gia phả, ta tự mình ra ngoài kiếm ăn”.

Không sai, đây mới chính là tính toán của Khương Đào, nửa thật nửa giả mà nói tới công đức của vị kia, trước đánh lui lần xem mắt này, cũng đánh tan ý niệm muốn hứa gả nàng lung tung, chọc tới lão thái gia tức giận, đuổi nàng ra khỏi nhà.

Đi, nàng không sợ, dù sao nàng còn có tay nghề kiếm cơm, so với gả chồng tùy tiện thì nàng tình nguyện một mình sống qua ngày.

Sợ Khương lão thái gia không tin, nàng còn âm thầm véo đùi mình một phen, hai mắt đẫm lệ nói: “Mong gia gia thành toàn cho một mảnh chân tâm của A Đào…”.

Nàng còn chưa kể khổ xong, chỉ thấy Khương Dương đứng phắt dậy, hung tợn mà nhìn chằm chằm phía cửa, biểu tình hung ác hệt như muốn ăn thịt người.

Khương Đào không nhịn được liền quay đầu nhìn lại….

Sau đó nàng liền thấy vẻ mặt khiếp sợ của Thẩm Thời Ân!

Lời của edit: Tui đọc đến đoạn này tui cười ẻ các bạn ạ ^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.