Gả Cho Tội Thần

Chương 155




Tiêu Thế Nam mách lẻo đã không phải lần một, lần hai, sáng hôm nay đã nói một lần rồi.

Bởi vì lên triều là năm ngày có một hôm sớm, Tiêu Thế Nam cho rằng chỉ hôm nào Thẩm Thời Ân lên triều mới phải dậy sớm như vậy để luyện công.

Trước đó hắn hồn nhiên chơi tới nửa đêm, mới chợp mắt chưa được hai canh giờ, không ngờ vẫn như cũ, trời còn chưa sáng đã bị Thẩm Thời Ân xách ra khỏi ổ chăn.

Lại là một hồi luyện tập tới khi mặt trời lên cao, mệt tới mức buổi trưa hắn ăn nhiều thêm hai bát cơm.

“Lại lén mách lẻo đúng không?”. Đúng lúc Thẩm Thời Ân trở về, nghe được hắn nói cười mắng: “Đệ đừng có chó cắn Lã Động Tân*”.

*Là một điển tích, ý chỉ không hiểu được ý tốt của người ta mà hiểu nhầm, nó có cả một câu chuyện đằng sau, đọc xong bạn sẽ thấy ở điển tích này không có con chó nào đâu, chỉ là tên đọc bị trùng âm, tuy có bất kính nhưng ý nghĩa hay. Các bạn lên gg search nhé tại nó dài quá.

Tiêu Thế Nam tức khắc nuốt lời định nói xuống bụng, hoảng loạn đứng lên, nói: “Không có không có, đệ nói chơi thôi… Aiz, đã muộn vậy rồi, đệ đi nhà bếp xem chuẩn bị cơm tối tới đâu rồi”.

Khương Đào cảm thấy bộ dáng này của hắn có chút không đúng, nhìn về phía Thẩm Thời Ân: “Chàng lại có việc gì giấu ta?”.

Thẩm Thời Ân nói nào sẽ, “Từ khi nàng về kinh, ta không phải ở ngoài làm việc cũng là ở nhà với nàng, đâu ra chuyện gì giấu nàng?”.

Khương Đào cũng nghĩ vậy, Thẩm Thời Ân đến chuyện phỏng đoán với hoàng thất cũng nói với nàng thì còn có thể có bí mật gì lớn hơn được nữa?

Hơn nữa tính tình của Tiêu Thế Nam kia không đứng đắn, cứ như hài tử vậy, Khương Đào cười cười cũng không để trong lòng.

Mà lúc này, Tiêu Thế Nam ra khỏi nhà chính không tới nhà bếp, mà là đi vòng tròn ở trong sân.

Buổi chiều Tào thị nói cho hắn một việc, nói trước khi bọn họ hồi kinh, Thẩm Thời Ân đã tới phủ Ninh Bắc Hầu một chuyến.

Lúc ấy, hắn nghe xong còn không hiểu, nói: “Nhà này nghe có hơi quen nhưng cũng chỉ là nhà huân quý tầm thường, nương sao cần phải đặc biệt nhắc tới làm gì?”.

Tào thị bất đắc dĩ nói: “Ta thấy con ra ngoài mấy năm là quên hết mọi chuyện ở kinh thành rồi, phủ Ninh Bắc Hầu… Trước đây là nhà đính hôn với nhị ca của con!”.

Tiêu Thế Nam “ồ ồ” hai tiếng, gật đầu nói: “Bình thường mà, nhị ca vốn là người trọng tình nghĩa”.

Tào thị thổn thức: “Đúng vậy, cô nương kia cũng là mệnh khổ, chỉ mới đính hôn với nhị ca con, năm đó Thẩm gia xảy ra chuyện, Ninh Bắc Hầu trực tiếp đưa nàng tới am ni cô. Lúc ấy nhị ca con còn bị nhốt ở trong lao, ta và cha con vì cứu nó mà bận rộn khắp chốn, không thể mọc thêm tay để cứu cô nương kia được. Lúc ấy, trong lòng ta còn nghĩ, cũng đưa luôn cô nương kia rời kinh với các con. Không ngờ là không lâu sau, am ni cô kia không biết vì sao lại xảy ra hỏa hoạn, cô nương ấy… Aiz, cũng mới mười mấy tuổi, ngay cả cái thây cũng không còn, bài vị chôn cất càng đừng nói”.

Chung quy cũng là một người từng sống sờ sờ ở đó, Tiêu Thế Nam cũng thở dài.

“Những cái đó trước không nói, cô nương mệnh khổ ấy, Thẩm gia sửa lại án sai rồi, cái đôi phụ mẫu lạnh lùng kia mới lập mộ chôn di vật cho nàng, nhị ca con tham gia vào cũng là hợp tình hợp lý. Cái này không có gì đáng nói nhưng gần đây ta nghe được Ninh Bắc Hầu nhận một nữ nhi dòng kế, có chút giống với cô nương kia. Ta cho rằng đây là muốn đưa tới Thẩm gia”.

Nghe tới đây Tiêu Thế Nam mới chú ý, lập tức hỏi: “Người ta điên rồi sao? Ca và tẩu tử đang tốt lành như vậy? Cô nương nhà họ nhìn trúng là ai?”.

Tào thị thấy hắn nóng nảy vội nói: “Phủ Ninh Bắc Hầu không nói ra ngoài, chỉ lộ ra chút tiếng gió thôi. Con đừng có nháo gì, không thì đến lúc đó khó coi không chỉ một nhà Ninh Bắc Hầu mà cả thể diện của tẩu tử con cũng bị quét sạch”.

Sự tình liên quan tới Khương Đào, Tiêu Thế Nam chỉ có thể đè xuống tâm tử muốn đấm phủ Ninh Bắc Hầu một trận.

“Qua mấy ngày nữa là tới sinh thần của Thái Hoàng Thái Hậu, hẳn là Ninh Bắc Hầu sẽ đưa cô nương kia tới vào lúc ấy. Con nhớ nhắc tẩu tử con trước vài câu để nàng hiểu rõ, cũng khuyên nàng, ngàn vạn lần đừng nháo lớn với ca con. Chuyện hậu trạch như này, một đại nam nhân như ca ca con hẳn là tới tiếng gió cũng không nghe được. Hắn cũng là không hề biết gì cả. Nhưng tốt nhất con cứ nói trước với tẩu tử con một tiếng, tới lúc đó tránh ca con đi, đừng để hắn thấy chúng ta giống như đang cố tình gây chuyện”.

Kỳ thật Tào thị vốn muốn tự mình nói với Khương Đào nhưng bởi vì chuyện lúc trước mà hai người cũng không thoải mái, ở đây bà cũng nhìn ra được Khương Đào có bao nhiêu khách khí với bà, đã chưa thân thiết, bà cũng không tiện nói gì.

Tiêu Thế Nam gật đầu nói đã biết, nghe xong cũng không ở lại phủ Anh Quốc công lâu nữa mà về nhà định tìm Khương Đào nói chuyện.

Ai biết được đúng lúc ấy thì Thẩm Thời Ân trở về.

Tuy vậy hắn cũng chỉ sầu trong chốc lát, nghĩ tới ca hắn ra ngoài nhiều lắm, hắn có rất nhiều cơ hội nói chuyện này với tẩu tử hắn.

Nhưng cách đó một ngày, Thẩm gia có chuyện lớn, công văn cáo mệnh Khương Đào là Quốc công phu nhân tới!

Lại còn không phải là người bên cạnh Tiêu Giác đưa tới mà là đại thái giám đắc lực bên người Thái Hoàng Thái Hậu đưa tới.

Thái Hoàng Thái Hậu là Hoàng hậu của Cao Tổ, trải qua ba đời quân vương, địa vị vô cùng cao.

Nữ quyến thế gia tầm thường được bà tán thưởng một câu đều là chuyện vinh quang cho cả nhà, càng đừng nói là công văn bà đưa tới.

Đại thái giám tới còn khách khí mà nói với Khương Đào: “Qua mấy ngày nữa chính là sinh thần của Thái Hoàng Thái Hậu, lão nhân gia rất thích ngài. Ngày ấy trong cung mở tiệc, phu nhân cần tới sớm chút”.

Khương Đào thụ sủng nhược kinh mà cầm công văn hình phượng, sai người đưa tiền thưởng.

Sau đó, Thẩm gia càng thêm náo nhiệt – trước kia chỉ có nam nhân tới bái phỏng Thẩm Thời Ân, hiện nay nữ quyến cũng bắt đầu đệ thiếp bái phỏng Khương Đào.

Khương Đào mới được phong nhất phẩm phu nhân cũng không thể làm bộ làm tịch được, hơn nửa ngày đều đang tiếp khách, thời gian còn lại vội vàng thêu đồ mừng thọ cho Thái Hoàng Thái Hậu.

Tiêu Thế Nam được Thẩm Thời Ân đưa ra ngoài gặp người, đều là người trong quân hoặc Binh Bộ, sau này Tiêu Thế Nam tòng quân, lúc giao tế ắt sẽ không thể thiếu.

Mọi người bận rộn chuyện của chính mình, mãi cho tới ngày sinh thần của Thái Hoàng Thái Hậu, cả nhà đều ăn mặc chỉnh tề tới cửa cung, Thẩm Thời Ân dặn dò Khương Đào, “Tuy rằng là hoàng thất nhưng ngàn vạn đừng vì nhẫn nhịn chuyện gì mà tủi thân, nếu nhịn không được mà gây chuyện cũng không sao, trời sập còn có ta gánh cho nàng”.

Khương Đào nhịn không được cười lớn, “Chỉ là tham gia yến hội thôi, cũng chẳng phải đầm rồng hang hổ gì. Ta cũng không phải trẻ nhỏ, yên tâm”.

Bọn họ nói xong liền tách ra, Thẩm Thời Ân đưa Tiêu Thế Nam lên tiền triều, Khương Đào đi tới hậu cung, lúc này Tiêu Thế Nam mới vỗ đầu nhớ ra chuyện này.

Bởi vì thời gian gấp gáp, Tiêu Thế Nam không kịp nói tỉ mỉ, chỉ chạy đến trước mặt nàng, lời ít ý nhiều: “Hôm nay tẩu tử nhớ chú ý một chút, người nhà đã từng đính hôn với nhị ca cũng tới, bọn họ dựa theo cô nương kia mà tìm một cô nương khác tương tự, hôm nay hẳn là cũng sẽ đưa vào cung”.

Nói xong lời này hai đám người liền phải tách ra.

“Tẩu tử đệ hiểu biết còn nhiều hơn đệ, không cần đệ nhọc lòng”. Thẩm Thời Ân không rõ nội tình, còn cho là Tiêu Thế Nam cũng giống hắn, sợ Khương Đào ở hậu cũng chịu tủi thân, đặc biệt dặn dò nàng những chuyện cần chú ý.

Tuy nói là như vậy nhưng Thẩm Thời Ân cũng không quá yên tâm, lúc tách ra rồi còn quay đầu nhìn Khương Đào.

Không ngờ là hai người vừa đối mắt, Khương Đào không những không giống bình thường đá mắt với hắn ngược lại còn hừ một tiếng, trừng mắt liếc hắn một cái rồi sau quay đầu, đi theo nữ quan dẫn đường tới hậu cung.

Thẩm Thời Ân hòa thượng cao quá không sờ tới đầu* nhưng rất nhanh có người tới bắt chuyện, hắn cũng không nghĩ nhiều.

*Ý chỉ không biết chuyện gì

Ở hậu cung, Khương Đào đi được ba mươi phút thì tới nơi Thái Hoàng Thái Hậu ở, cung Từ Hòa.

Trên đường đi tuy nàng không thể hiện ra nhưng trong lòng sớm đã chua chết mất.

Nàng đã sớm biết Thẩm Thời Ân từng có một vị hôn thê, lúc hai người còn chưa đính hôn, hắn đã nói với nàng rồi.

Lúc ấy vì hắn thành khẩn, người nọ cũng qua đời rồi nên Khương Đào trước giờ chưa từng ăn bình dấm nào về chuyện này.

Sau này cuộc sống ngày một tốt hơn mà nếu không phải Tiêu Thế Nam nhắc nàng, nàng căn bản cũng quên luôn chuyện đó rồi.

Người nhà kia tìm một cô nương có bộ dáng tương tự với vị hôn thê của Thẩm Thời Ân, đứa ngốc cũng biết ý của họ!

Hóa ra vài ngày trước Tiêu Thế Nam muốn nói là chuyện này.

Tới cung Từ Hòa, Khương Đào cũng không có lòng nào thưởng thức sự nguy nga khí phái của cung điện, vào trong điện rồi tìm một góc an tĩnh ngồi xuống.

Cùng lúc ấy, các mệnh phụ khác mang theo nữ nhi nhà mình lục tục tiến vào điện, khi vào điện cũng không tránh được phải đi tới hàn huyên vài câu.

Lúc này chỗ tốt của việc có địa vị cao là đây, chỉ có Vương phi và các vị mệnh phụ có phẩm cấp cao tới bên Thái Hoàng Thái Hậu trò chuyện, người vào điện sau đều có bối phận không bằng Khương Đào.

Cho nên Khương Đào cũng không cần chào hỏi trước, chỉ cần có người tiến lên chào hỏi với nàng, nàng cũng lễ phép gật đầu.

Nửa canh giờ sau, Khương Đào thấy không biết bao nhiêu nữ quyến, trong lòng vẫn nhớ tới cái nhà trước đó có cô nương đính hôn với Thẩm Thời Ân nhưng quỷ mới biết đó là nhà ai! Chỉ tại nàng sau khi hồi kinh quên mất không điều tra.

Sau Tào thị tới, thấy nàng liền cười nói: “Hôm qua lúc ta và Tiểu Nam ăn cơm, nó còn không yên tâm về con nên nhờ ta lúc cung yến chăm sóc con đôi chút. Mới rồi thấy cách con đối đãi cũng không thấy có điểm sai gì, hài tử kia hẳn chỉ nhọc lòng quá mức thôi”.

Trước đó Tào thị vì Tiêu Thế Nam bênh Khương Đào, chuyện chỉ dâu mắng hòe mà có hiềm khích với Khương Đào. Nhưng sau Anh Quốc công khuyên bà rồi, lại phát hiện sau khi bà thay đổi thái độ thì Tiêu Thế Nam không quá xa cách với mẫu thân là bà nữa, thái độ đối với Khương Đào cũng càng thêm hiền lành.

Tào thị là người hiền hòa, không câu nệ tiểu tiết, tính tình của Tiêu Thế Nam cũng giống bà, bỏ qua chuyện bất công kia, Khương Đào cũng không quá ghét bà.

Tuy vậy Khương Đào vẫn không quên được chuyện bà thiên vị, bởi vậy vẫn như cũ không quá thân cận với bà, chỉ mỉm cười gật đầu nói: “Làm phiền ngài lo lắng rồi!”.

Bên này các nàng vừa nói xong, Ninh Bắc Hầu phu nhân Dung thị tới chào hỏi.

Đừng nhìn Nình Bắc Hầu chỉ là hầu tước nhưng bởi vì Ninh Bắc Hầu không đứng đắn, học đòi văn vẻ bán sản nghiệp của tổ tiên đi lấy tiền, chẳng làm được gì khác, tuổi đã một đống nhưng không có thành tựu gì, ở trong vòng thế gia ở kinh thành cũng không tốt lành gì nên Dung thị cũng không được ưa thích, chờ người khác nói xong với Khương Đào mới tới lượt bà tiến lên.

Khương Đào đúng là lúc đang tâm phiền ý loạn, nhìn thấy Dung thị càng chẳng hòa nhã được bao.

Dung thị lại giống như không hề phát hiện ra chuyện nàng cố ý chậm trễ mình, quay đầu gọi Khương Huyên tới chào hỏi với Khương Dào.

Khương Huyên đã sớm giận chết rồi, từ lúc Khương Đào vào điện thì như sao sáng trên cao được mọi người vây quanh, mà nàng và nương nàng tuy tới sớm nhưng cố tình lại chẳng có ai tới hỏi thăm, những phu nhân đó lười nhìn tới nhà nàng.

Loại tình huống này đương nhiên là bình thường, lúc tới trước mặt Khương Đào, Khương Huyên mới nhận ra nàng là tỷ tỷ của tên tú tài nghèo hèn kia, cũng tên là Khương Đào!

Khi ấy Khương Đào ném nàng ra khỏi phủ, nàng còn nói mấy câu tàn nhẫn, gì mà nhớ kỹ cho ta!

Khó trách lúc ấy Khương Đào chẳng hề kinh sợ , hóa ra nàng chính là thê tử Thẩm Thời Ân cưới bên ngoài.

“Thất thần cái gì? Còn không mau hành lễ với Vinh Quốc công phu nhân!”. Dung thị cười kéo nàng, trong mắt toàn ý cảnh cáo.

Hiển nhiên bà cũng nhìn ra Khương Huyên có gì đó không đúng nhưng trường hợp như hôm nay, kể cả trời sập cũng không được gây chuyện.

Khương Huyên có thể làm gì được? Cũng chỉ có thể không tình nguyện mà uốn gối hành lễ thôi.

Khương Đào không nhanh không chậm mà cầm chén trà trong tay mình, mở nắp trà khảy lá trà đang trôi, sau che ống tay áo mà uống trà.

“Thơm quá”. Khương Đào uống xong liền tán thưởng: “Trà xuân này không tồi!”.

Tào thị cũng nhấp một ngụm trà, nói: “Trà này uống vào rất thơm, nếu không nói ta còn tưởng là trà mới đấy. Sao trà nửa năm còn có hương vị như vậy?”.

Khương Đào cười nói: “Hẳn là Thái Hoàng Thái Hậu có người tài ba bên cạnh, có bản lĩnh”.

Danh môn thế gia nếu lấy lá trà nửa năm ra chiêu đãi khách ắt sẽ bị chê cười. Nhưng hương vị của trà xuân ở cung Từ Hòa thanh thuần, không hề có vị trà cũ, ngược lại có vẻ lão nhân gia bà tiết kiệm, có bản lĩnh.

Hai người thảo luận lá trà một phen, sau một lúc lâu, Khương Đào mới quay đầu nhìn Khương Huyên đang uốn gối tê chân sắp ngã tới nơi, mới tỏ vẻ kinh ngạc: “Sao ngươi còn ở chỗ này? Trách ta trách ta, phẩm trà xong đã quên mất ngươi còn ở đây. Hài tử ngoan, mau đứng dậy”.

Trán Khương Huyên đầy mồ hôi, mặt và môi trắng bệch – mệt là một, càng nhiều hơn là tức.

Đứa nhà quê này dám tra tấn nàng như vậy?! Lại nghe lời nàng nói đi, gọi nàng là “hài tử ngoan”, nàng cũng chỉ mới mười lăm mười sáu mà còn nhận là trưởng bối của nàng?!

Dung thị cười nói: “Đứa nhỏ này là người thành thật, ngài không kêu nó đứng dậy, nó cũng không dám dậy. Vậy không quấy rầy phu nhân phẩm trà nữa”.

Nói xong Dung thị cũng biết Khương Đào không thích các nàng, sợ nháo tới quá khó coi, kéo Khương Huyên rời đi.

Khương Đào lắc đầu tiếc hận nói: “Nhìn cũng rất thanh tú, chỉ là tầm nhìn này…. Đáng tiếc”.

Lời này của Khương Đào có thể hiểu là Dung thị nói Khương Huyên có mắt nhìn, cũng có ý tứ bên trong, tức là nói nàng trong lòng bất chính.

Khương Huyên gắt gao nắm khăn tay, tuy nàng ở đây không được ưa thích ra mặt nhưng dù sao cũng là đích nữ hầu môn, nào chịu được sự tủi nhục trước mặt người khác như vậy?

Thù mới hận cũ, Khương Huyên hất tay Dung thị, dừng bước, há miệng nói: “Không đáng ngại, phu nhân cùng tên với tỷ tỷ của ta, ta còn thấy ngài rất thân thuộc đấy”. Nói xong nàng vẫn còn cảm thấy chưa đủ, gọi Khương Oánh được Dung thị an bài ở trong góc tới, cười nói: “Phu nhân cũng nên gặp muội muội này của ta, có phải như một khuôn đúc ra với người tỷ tỷ mệnh khổ kia không?”.

Khương Huyên đắc ý cười rộ lên, đứa nhà quê này thì đắc ý cái gì chứ? Ai cũng biết Thẩm Thời Ân nhớ mãi không quên với tỷ tỷ đáng ghét kia.

Trước đó còn thấy lạ tại sao Thẩm Thời Ân lấy nữ nhân có thân phận thấp kém làm vợ, còn vô cùng coi trọng nàng.

Vừa rồi mười lăm phút nhún người hành lễ kia, Khương Huyên đã suy nghĩ cẩn thận, khẳng định là bởi vì tên của đứa nhà quê này!

Nàng có gì mà hống hách chứ? Cũng giống như Khương Oánh này thôi, đều chỉ là thế thân của tỷ tỷ đen đủi kia!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.